Chương 67: Tôi Là Cung Hình Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra tiếp theo anh phải cẩn thận chú ý hơn, ít nhất không thể để Thôi Thục Viện nghe thấy những chuyện không nên nghe, nếu để cho cô ta nghe được. Chắc hẳn tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh cũng không biết là gì, đã đề phòng khắp nơi như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở.
"Vâng ạ!" Thư ký nhìn về phía bóng lưng Thôi Thục Viện rời đi nói. Người phụ nữ này cũng không nhẫn nhịn được lâu.
Vì công việc, cô không có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo cô ta, giúp cô ta bỏ thuốc hại tổng giám đốc. Cô biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng vì công việc, cô không thể làm gì hơn.
"Cô vào đây một lát!" Phác Tuấn Hi mở cửa, nói với thư ký.
"Dạ!" Thư ký gật đầu. Đối với việc anh đột nhiên xuất hiện có chút sợ hãi. Không phải anh đã nghe được những lời đó rồi chứ?! Nếu như anh đã nghe được thì cô phải làm sao? Nếu như anh sa thải cô trước, như vậy cuộc sống sau này của cô phải làm sao?
Thư ký có chút lo lắng đi vào phòng làm việc của anh.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Cô cẩn thận quan sát ánh mắt của anh, muốn từ trong đó nhìn ra một chút manh mối gì đó.
"Xử lý xong những tài liệu này đi!" Anh đưa tài liệu trong tay cho cô.
"Dạ!" Thư ký đáp một tiếng, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, anh đến tìm cô không phải vì chuyện với Thôi Thục Viện.
"Đừng quá nghe lời Thục Viện, ở trong công ty này cô ấy vẫn chưa được làm chủ!" Thư ký dừng bước, anh đã nghe thấy?
"Tổng giám đốc. . . . . ." Thư ký xoay người lại, có chút xấu hổ.
"Tôi hiểu rõ, cô bị cô ấy ép buộc. Nếu như sau này cô không bỏ thuốc trong đồ ăn nữa, tôi chắc chắn sẽ ăn, nếu như vẫn có thuốc, tôi vẫn sẽ không ăn. Mùi của loại thuốc này tôi có thể nhận biết được, cô tự suy nghĩ đi. Nếu như cô vẫn muốn giúp cô ấy, như vậy thì tôi chỉ có thể nói 'sorry', công ty tôi không thể dùng người như cô!" Phác Tuấn Hi suy nghĩ, vẫn muốn kéo một số người về bên cạnh mình.
Bây giờ, anh vẫn không biết phải bao lâu nữa anh mới có thể nhớ ra chuyện lúc trước. Hiện tại cách ngày anh trở về Hàn càng ngày càng gần, nếu như anh không thể nhớ ra tất cả, điều tra rõ ràng mọi chuyện trong khoảng thời gian này vậy thì tiếp theo anh sẽ không có cơ hội thuận lợi nữa!
Mà sau khi quay về Hàn Quốc, anh cũng không thể có được tự do. Hơn nữa ở Hàn Quốc, anh cũng không quen với cuộc sống nơi đó. Muốn tìm được một người thật lòng giúp đỡ mình cũng không hề dễ dàng. Lại nói, nếu như trở về, chắc hẳn anh phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của bọn họ ngay lập tức.
"Tổng giám đốc, tôi hiểu!" Phác Tuấn Hi gật đầu tỏ ý hiểu.
"Đi làm việc đi!" Anh gật đầu, anh đã nói đến như vậy rồi, chắc hẳn lập trường của cô cũng đã rõ ràng.
Thư ký cúi người chào anh sau đó mới lui ra ngoài.
Tổng giám đốc này cũng gọi là khá tốt, ít nhất là anh sẽ không chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đuổi cô đi.
Sau khi thư ký rời đi, Phác Tuấn Hi lập tứ mở hộp thư của mình ra, gửi một lá thư đi, xong xuôi mới tựa vào trên ghế, nghỉ ngơi.
*
Tống Tâm Dao ở trong bệnh viện một tuần, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng mà bác sĩ nói rằng vết thương trên trán cô vẫn chưa khỏi hẳn, họ không yên tâm. Chẳng qua Tống Tâm Dao vẫn kiên trì muốn về nhà.
Chị Diêu cũng không thể làm gì khác hơn là giúp cô thu dọn đồ đạc trở về.
Phác Tuấn Hi biết hôm nay cô xuất viện, cho nên muốn trở lại thăm cô. Nhưng nhớ tới lời chị Diêu đã nói ngày đó, anh lại không dám lộ diện, chỉ dám len lén núp bên ngoài, nhìn cô được Dạ Thiên ôm ra viện.
Nhìn bọn họ đã đi xa, anh mới xoay người rời đi.
Những ngày kế tiếp càng ngày càng bận rộn. Cho đến bây giờ vẫn không rõ mục đích của Thôi Thục Viện rốt cuộc là gì? Bọn họ che giấu quá tốt, tốt đến nỗi làm cho anh cũng không biết phải làm thế nào?
Nhưng mà, nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này nữa thì bọn họ cũng chỉ có thể đi về. Nếu như trở về, cuộc sống sau này của anh, anh cũng không dám nghĩ đến.
Tống Tâm Dao cảm giác ở chỗ tối, luôn có một đôi mắt đang yên lặng chăm chú dõi theo cô, nhưng nhìn nhìn bốn phía, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào trong xe.
"Dao Dao, em đang nhìn cái gì?" Dạ Thiên cũng có cảm giác tương tự, nhưng anh lại không rõ lắm, Tống Tâm Dao rốt cuộc đang nhìn cái gì.
"Không có gì! Đi thôi!" Chính cô cũng không thể xác định, có phải có một người đang đứng ở chỗ tối nhìn cô như thế hay không, nhưng mà cô có cảm giác như vậy.
"Ừm! Vậy chúng ta đi!" Dạ Thiên ngồi vào trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe, thấy được Phác Tuấn Hi đang đứng sau một cái cây.
Tại sao anh ấy không dám ra gặp Tống Tâm Dao? Hay là anh ấy căn bản cũng không biết phải làm sao để đối mặt cô? Xem ra tiếp theo, anh phải nắm chặt thời gian rồi, bọn họ ngay lập tức sẽ trở về Hàn Quốc, chờ bọn họ trở lại Hàn Quốc rồi thì không thể dễ dàng tra được âm mưu kia nữa.

Còn chuyện vì sao Thôi Thục Viện lại có loại thuốc kia? Anh cũng muốn tra ra, có phải tên bác sĩ người Hàn Quốc kia đưa loại thuốc đó cho Thôi Thục Viện hay không? Nếu như đúng là thế, vậy thì cuối cùng cảnh sát cũng có thể tham gia.
"Dao Dao, chỉ còn có một tuần nữa là Phác Tuấn Hi trở về Hàn Quốc rồi!" Dạ Thiên nhàn nhạt mở miệng, muốn xem cô có phản ứng gì.
"Thật sao?" Cô không biết rõ lắm, cũng không biết tại sao mấy ngày nay anh không tới thăm cô, hơn nữa trên đầu cô còn bị thương. Cho dù bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, anh cũng nên xuất hiện thăm cô một chút chứ.
"Đúng! Chẳng qua là nếu như anh ấy trở về Hàn Quốc rồi, vậy thì sau này mọi chuyện có vẻ sẽ khó khăn!" Nếu như anh ấy rời đi vậy thì mọi chuyện quả thật rất khó xử lý.
Phác Tuấn Hi ở lại đây vậy thì ít nhất vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian. Nhưng bây giờ bọn họ phải mau chóng giải quyết xong chuyện này.
"Nhìn lại đi!" Tống Tâm Dao rất bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật chợt lóe lên giống như tình cảm giữa hai người bọn họ, cùng giống nhau chỉ có thể coi là tình tiết trong một vở kịch, tình cảm chỉ là chợt lóe lên mà thôi.
" Thật ra tôi có một biện pháp." Dạ Thiên nghĩ tới một biện pháp rất tốt, có thể để cho anh ấy ở lại một khoảng thời gian.
"Biện pháp gì?" Dạ Thiên sẽ có biện pháp gì? Ngày kết hôn của anh và Thôi Thục Viện cũng đã định, còn có chuyện gì có thể giữ anh lại .
"Cô cứ chờ xem là được rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu, cũng không chắc chắn, anh có biện pháp làm Phác Tuấn Hi ở lại hay không.
Chắc hẳn, cho dù anh có muốn ở lại, Thôi Thục Viện cũng sẽ không đồng ý. Dù sao cô ta cũng chỉ muốn mau mau kéo anh trở về Hàn Quốc. Nếu như không kéo anh trở về, cô ta đối với chính mình cũng không có một chút tự tin.
"Đừng làm quá!" Tống Tâm Dao có chút lo lắng.
"Yên tâm đi! Tôi chỉ làm cho nội bộ bọn họ rối loạn, sẽ không ra chuyện gì lớn!" Dạ Thiên nghĩ ra một chủ ý rất tốt, không chỉ làm cho nội bộ của họ rối loạn, còn có thể khiến Phác Tuấn Hi ở lại đây mấy ngày. Anh không hề nghĩ tới muốn tra ra một chuyện lại mất thời gian lâu như vậy. Xem ra Thôi Thục Viện cũng là một nhân vật lợi hại, có thể đem chuyện này che giấu tốt như vậy. Để cho bọn họ không có một chút đầu mối nào, xem ra anh phải hẹn với Thôi Thục Viện, dò hỏi cô ta một chút rồi.
"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Cô có chút không yên lòng.
"Cô không tin tưởng tôi?" Dạ Thiên cười nhạt. Chuyện này còn không khiến Tống Tâm Dao phải lo lắng.
"Không phải không tin anh, chỉ là tôi có chút lo lắng chuyện làm cho nội bộ họ rối loạn lên như thế." Tính tình Cung Hình Dực thế nào, anh hiểu rất rõ, giống như ma quỷ vậy. Bị anh chỉnh thì như thế nào?
Không thể tán gẫu chuyện tầm phào, giờ làm việc phải ngoan ngoãn đi làm, cũng không biết Thôi Phác hiện tại như thế nào, anh đã tìm người xâm nhập vào đó thăm dò rồi. Xem ra, kế tiếp anh vẫn nên chờ đợi để xem kịch hay thôi.
"Không là tốt rồi! Chúng ta chờ xem cuộc vui đi!" Tống Tâm Dao gật đầu, hi vọng lần này có một vở kịch hay để xem.
"Dù sao chỉ cần cẩn thận một chút là được, có thể tra ra âm mưu của bọn họ là tốt nhất. Cho nên chuyện tiếp theo chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi."
Chờ sao?
"Chúng ta không thể đợi, Thôi Thục Viện nham hiểm, chúng ta lại càng phải nham hiểm hơn." Dạ Thiên mới không phải loại ngu ngốc như vậy. Nếu như còn tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.
"Vậy anh cứ tính xem làm thế nào đi! Chỉ cần không làm ra chuyện gì quá đáng, vậy thì có thể!" Dạ Thiên gật đầu.
"Yên tâm, tôi có chừng mực." Phụ nữ đều tương đối nhạy cảm, cho nên không có nhiều người có thể làm được đại sự.
"Ừ!" Tống Tâm Dao gật đầu, tựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Tiếp theo, chính là đại chiến giữa công ty bọn họ và Thôi Thục Viện, nhưng không phải với Phác Tuấn Hi, ít nhất thì anh vẫn đang giúp cô
Trong một nhà hàng Tây, Dạ Thiên đặt một bàn đặc biệt chờ đợi Thôi Thục Viện xuất hiện.
Đợi gần nửa giờ, Thôi Thục Viện mới chậm rãi bước vào phòng.
"Cô Thôi, xem ra cô thật sự rất bận nhỉ!" Dạ Thiên cười lạnh, tựa lên trên ghế sa lon, không nhanh không chậm, nhìn người phụ nữ trước mắt này.
"Đúng vậy! Trong công ty còn có một số việc cần phải xử lý, tiếp theo sẽ bận rộn hơn nữa. Thôi Phác chúng tôi chắc chắn phải có được Tử Mị!" Thôi Thục Viện tin tưởng mưu kế của cha mình, hoàn toàn có thể đẩy ngã công ty của bọn họ.
"Tôi thật sự rất muốn nhìn xem các cô có năng lực này hay không. Muốn xô ngã công ty của chúng tôi sao?" Dạ Thiên cười nhạt. Người phụ nữ này hình như hơi kiêu ngạo quá rồi. Nếu như không phải là kiêu ngạo vậy thì còn có từ gì thích hợp với cô ta đây?
Không có, anh không tìm được từ gì thích hợp với người phụ nữ này hơn từ đó nữa.
"A! Thật sao? Vậy anh cứ chờ xem! Nói đi, tại sao hôm nay lại tìm tôi ra ngoài, có chuyện gì thế?" Anh ta không thể nào lại nhàm chán đến mức lãng phí thời gian chờ cô ở chỗ này như vậy!
"Cô Thôi, nói chuyện thật trực tiếp nha!" Dạ Thiên cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên uống một hớp.
"Với anh không cần thiết phải quanh co lòng vòng." Cô nhìn rượu trên bàn, cũng không uống, hình như sợ anh sẽ bỏ thuốc vào đó.
"Thế nào? Sợ tôi bỏ thuốc vào rượu sao?" Dạ Thiên nói một câu, chỉ ra nỗi lo lắng của cô ta.
"Loại người như anh, nếu như không bỏ thuốc vào rượu vậy thì thật là buồn cười!" Thôi Thục Viện cũng không tin tưởng bất kỳ ai, trừ cha cô.
"Ha. . . . . . Thật là buồn cười, cô cho rằng cô có đủ tư cách khiến tôi phải bỏ thuốc sao? Dạ Thiên tôi quang minh chính đại, sẽ làm loại chuyện như thế sao?! Nếu như không tin, cô đại khái có thể đi hỏi Cung Hình Dực. Cô cho rằng, cô cho anh ta uống thuốc, chúng tôi không biết sao? Cô cũng không cần phải lo lắng, những chuyện này chúng tôi chưa nói với anh ấy, chỉ là chúng tôi thật sự không thể tin nổi, một người phụ nữ như cô, tại sao trời cao lại phải cho cô một dung mạo xinh đẹp như thế." Thật đúng là xà hạt mỹ nhân.(độc ác nhưng xinh đẹp)
"Chuyện cười, Cung Hình Dực không phải là tổng giám đốc công ty Tử Mị của các anh sao? Chẳng phải anh ta đã rời khỏi cái thế giới này rồi sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Nếu như tôi cho tổng giám đốc của các anh uống thuốc để anh ta quên hết quá khứ, vậy thì buồn cười quá. Tôi không có đam mê này!" Cô cười lạnh, nhưng trong lòng cũng sợ. Không hiểu tại sao anh lại biết được chuyện này? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện này với bất kỳ ai, anh ta làm sao mà biết được, cô càng nghĩ càng không rõ.
"Muốn biết tại sao mà tôi biết được hả?"
"Anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Tôi căn bản là không nghe rõ, anh muốn nói như thế nào thì nói. Rốt cuộc là hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng!" Thôi Thục Viện không muốn nói nhảm với anh. Người đàn ông này biết quá nhiều chuyện, xem ra bọn họ phải xuống tay nhanh hơn. Nếu như không xuống tay, người đàn ông này có thể sẽ biết nhiều hơn nữa.
"Không có sao?" Dạ Thiên cười nhạt, nhìn bộ dạng có chút nóng nảy của cô ta. Xem ra một chiêu này của anh rất hữu dụng. Mặc dù không moi được lời nói nào từ miệng cô ta..., nhưng mà hoàn toàn có thể làm rối loạn tinh thần cô ta.
"Tôi không hiểu rõ ý của anh, nếu như anh Dạ có ý kiến đối với chuyện này, vậy thì có thể hởi Phác Tuấn Hi. Nếu như anh ấy nói cho anh biết là tôi đã cho anh ấy uống thuốc, để cho anh biến từ Cung Hình Dực thành Phác Tuấn Hi, vậy thì vô cùng xin lỗi, tôi không có năng lực lớn như vậy. Hơn nữa, tôi quen biết Tuấn Hi từ nhỏ, mặc dù anh ấy bị tai nạn xe cộ, nhưng mà tôi tin tưởng, ở trong lòng anh ấy vẫn còn tồn tại một vị hôn thê là tôi đây." Cô cười nhạt, cầm túi xách bên cạnh lên, đi ra khỏi phòng.
Dạ Thiên nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cười!
Tiếp theo anh phải đi nghe một chút xem rốt cuộc cô ta muốn gọi điện thoại cho ai. Cô là một người nóng tính, chắc hẳn ra khỏi nơi này, sẽ gọi điện thoại cho đối phương ngay lập tức, để cho bọn họ mau mau ra tay!
Thôi Thục Viện đi ra ngoài, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cha.
"Hình như người của Tử Mị đã phát hiện ra rồi!" Cô nhàn nhạt mở miệng, vẫn nói tiếng Trung.
"Cha, hành động của chúng ta có nên tiến hành nhanh hơn không, bọn họ biết chúng ta cho Cung Hình Dực dùng thuốc, nếu như bọn họ nói với anh ấy vậy thì tiếp theo, chúng ta khống chế anh ấy sẽ càng khó khăn hơn." Thôi Thục Viện càng lo lắng hơn là việc Phác Tuấn Hi sẽ vì thế mà rời khỏi cô.
"Cha nói là con liên lạc với người kia trước sao?" Lời của đối phương anh không nghe được, nhưng mà có thể đoán ra từ lời nói của cô ta.
"Được rồi! Nhưng mà con không có số của người đó!" Cô không có số điện thoại của người đàn ông kia, làm sao cso thể liên lạc với anh ta chứ?
"Được, con sẽ ghi lại! 158587*. Ghi được rồi!" Sau khi ghi nhớ xong, cô lập tức cúp điện thoại, Dạ Thiên cũng đã ghi lại được dãy số kia.
Thôi Thục Viện nhìn chung quanh, thấy không có người mới yên tâm gọi điện thoại cho chủ nhân của dãy số kia.
"Anh đói không?" Câu đầu tiên mà cô nói lại là cái này sao?
Không biết đối phương nói gì, Dạ Thiên len lén nghe. Thói quen nghe trộm này của anh, vẫn là học được từ người phụ nữ này.
"Chào anh! Tôi là Thôi Thục Viện." Sau khi nghe cô ta nói như vậy, có thể đoán được câu trước là câu ám hiệu.
"Tôi muốn tin tức nội bộ của Tử Mị, anh nghĩ biện pháp mang đến cho tôi." Xem ra bọn họ có cài người làm nội gián ở Tử Mị.
"Tôi muốn anh phải làm thật nhanh, sáng ngày kia phải đưa đến cho tôi." Từng câu từng chữ cô ta nói đều bay vào tai anh. Xem ra hiện tại anh phải về công ty, tra xem chủ nhân của số điện thoại này rốt cuộc là người thuộc ngành nào, bộ phận nào trong công ty.
"Tối ngày mai, tôi chờ anh ở phòng ăn XX, nhớ phải mang theo tài liệu mà tôi muốn xem. Anh đừng có quên là bản thân anh tự nguyện giúp chúng tôi. Sau khi anh cầm tài liệu đến, tự nhiên tôi sẽ đưa một số tiền lớn cho anh. Nếu như anh không làm được, anh biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ? Tôi cũng không nói nhiều nữa, anh tự xem xét mà làm đi! Giọng nói của cô nhàn nhạt, truyền vào trong tai đối phương, đối phương cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Dạ Thiên thấy cô ta cúp điện thoại, lại nhìn chung quanh xem xét, sau đó mới chui vào trong xe. Thấy cô ta đã rời đi, anh cũng lái xe của mình, đi về công ty. Hiện tại anh phải tra ra thân phận của người kia, hơn nữa anh còn có chuyện nhờ anh ta làm.
Khi tra ra được người kia, anh thật không nghĩ đến lại là anh ta. Xem ra tiếp theo đây sẽ có kịch hay để xem rồi. Bỏ một phần tư liệu vào trong tủ bảo hiểm, tất cả phải chờ đến ngày mai rồi.
Ngày thứ hai, sau khi họp xong Dạ Thiên đã nói với quản lý bộ phận tiêu thụ.
"Anh tới phòng làm việc của tôi một lát!" Quản lý bộ phận tiêu thụ gật đầu, sau đó cầm lấy cặp tài liệu trong tay, ra khỏi phòng họp.
Trở lại trong phòng làm việc, Dạ Thiên lập tứ mở khóa tủ bảo hiểm, bỏ một phần tài liệu trong tay vào đó.
"Anh nói cho tôi biết gần đây Thôi Phác có động tĩnh gì không?!" Anh vừa mở tủ bảo hiểm ra vừa nói.
"Gần đây trên thị trường bọn họ cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng mà điện thoại di động của công ty bọn họ vẫn tiêu thụ được nhiều nhất, Nhưng kỳ quái là, không rõ bọn họ hiện tại đang làm chuyện gì mà không có sản phẩm mới. Trong khoảng thời gian trước, bọn họ cứ cashc một tuần lại cho ra một sản phẩm mới, nhưng mà gần đây lại không có!" Anh ta vẫn luôn nhìn vào tủ bảo hiểm mà anh vừa mở ra.
"Ừm, còn gì nữa không?" Anh nghiêm túc nghe.
"Hiện tại, trên thị trường, lượng tiêu thụ điện thoại của Thôi Phác vẫn xếp hạng nhất, công ty chúng ta đã bị đẩy xuống hạng hai rồi!" Trước kia đều là công ty bọn họ xếp hạng nhất, nhưng kể từ sau khi điện thoại của Thôi Phác xuất hiện, công ty đã bị đẩy xuống thứ hai. Bọn họ vẫn muốn tìm ra vấn đề nhưng mà vẫn chưa tìm ra.
Nếu như chỉ bởi vì điện thoại của Thôi Phác giá cả thấp, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo vậy thì trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể chiếm được vị trí thứ nhất.
"Tôi nghe thư ký nói, anh và tổng giám đốc Cung cùng đi Hàn Quốc, tại anh lại về trước?" Anh không hiểu, hai người bọn họ đi cùng nhau, Cung Hình Dực xảy ra chuyện, thế nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh bình thường.
"Lúc chuẩn bị lên máy bay, tổng giám đốc để cho tôi trở về trước, trong công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên tôi cũng không đi cùng." Quản lý bộ phận tiêu thụ cười nhạt.
"Nhưng tại sao đến thứ hai anh mới tới công ty?" Anh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại trở về trước.
"Hôm đó lại đúng vào Chủ nhật nên tổng giám đốc nói để cho tôi nghỉ một ngày." Quản lý bộ phận tiêu thụ mặc dù không biết tại sao anh muốn hỏi những chuyện này những vẫn trả lời nghiêm túc.
"Được rồi! Anh trở về viết một phương án giải quyết cho tôi đi!" Dạ Thiên lại cầm tài liệu bên cạnh bỏ vào trong tủ.
Quản lý bộ phận tiêu thụ liếc mắt nhìn tủ sắt.
"Vâng!"
"Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!" Thư ký chạy vào.
"Chuyện gì?" Dạ Thiên hỏi.
"Anh đến xem đi!" Dạ Thiên buông tài liệu trong tay chạy ra, khoảng ba mươi giây sau, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chậm rì rì chạy đến.
"Bình thường rồi!" Dạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn cổ phiếu trên thị trường dao động, tất cả đã khôi phục lại bình thường.
"Cô nên chú ý hơn, mấy ngày nay biến hóa rất lớn." Cô gật đầu, lúc này mới trở lại bàn làm việc của ḿnh.
"Anh trở về bộ phận đi, dùng thời gian nhanh nhất, viết cho tôi một phần báo cáo. Tôi muốn xem phương án giải quyết". Thấy quản lý bộ phận tiêu thụ cũng đứng ở bên cạnh, Dạ Thiên thuận miệng nhắc nhở.
"Dạ!" Anh ta gật đầu, ôm tài liệu trong tay ngay lập tức rời khỏi phòng làm việc của thư ký.
Dạ Thiên trở lại phòng làm việc, nhìn tủ bảo hiểm mở ra hơn một nửa, tài liệu bên trong đã bị đổi một ít. Anh gật đầu, quả nhiên anh ta sẽ làm như vậy, xem ra buổi tối anh cũng phải đến phòng ăn XX xem kịch hay.
Đó là tài liệu nội bộ công ty mà anh đã đỏi lại, không biết khi Thôi Thục Viện phát hiện ra cô ta sẽ có phản ứng gì? Chắc hẳn nhất định sẽ giận đến mức muốn giết người!
Nhưng mà nếu như cô ta cầm phần tài liệu kia đưa cho tòa soạn báo vậy thì lại là chuyện khác.
Dạ Thiên nhẹ nhàng khóa tủ bảo hiểm lại, sau đó mới trở lại trên ghế sa lon, ấn xuống chốt mở, đi vào mật thất, cầm một phần tài liệu ra ngoài, lại bỏ vào trong tủ bảo hiểm, kéo bức tranh hoa lan xuống.
Gần tối, phòng ăn XX.
Thôi Thục Viện ngồi đối diện với một người đàn ông.
"Bữa ăn của quý khách đã chuẩn bị xong!" Chỗ cô chọn, một nhân viên phục vụ sẽ phục vụ một bàn, không rời đi.
"Cám ơn!" Cô lại còn nói cảm ơn, thật đúng là hiếm thấy.
"Mời dung thong thả!" Phục vụ tươi cười, đứng qua một bên.
"Thứ tôi muốn nhìn thấy đâu?" Cô vẫn luôn trực tiếp như vậy.
"Ở đây!" Quản lý bộ phận iêu thụ giao thứ đó cho Thôi Thục Viện.
Cô mở ra xem, đúng là tài liệu nội bộ của Tử Mị.
"Đây là tất cả đơn đặt hàng của Tử Mị trong vòng nửa nãm, tôi đã mang đến cho cô!" Quản lý bộ phận tiêu thụ đưa hết tài liệu trong tay cho cô.
"Rất tốt, rất tốt! Đây là chi phiếu một trăm vạn, tôi còn muốn danh sách tất cả các khách hàng của Tử Mị nữa, anh nghĩ biện pháp lấy cho tôi, anh lấy được bao nhiêu tôi sẽ cho anh bấy nhiêu tiền. Một khách hàng thành công tôi sẽ cho anh một trãm vạn. Một trãm vạn này là tiền đặt cọc." Cô đẩy chi phiếu tới trước mặt anh ta.
"Cô phải cho tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net