Chương 69: Thục Viện Bị Giam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Thôi Thục Viện trở về Hàn Quốc, cũng không nói với bất kỳ ai.
Sau khi nhìn thấy cả nhà gia đình họ hạnh phúc như vậy, cô thật sự không đành lòng làm tổn thương tới họ, cô không thể nào xuống tay.
Nhưng mà không biết, lần này sau khi cô trở lại Hàn Quốc, cha cô sẽ làm như thế nào? Vẫn không thể bỏ qua cho gia đình Cung Hình Dực sao? Vẫn muốn thâu tóm Tử Mị vào tay sao? Thật ra thì sau khi nhìn gia đình họ hạnh phúc như vậy, cô thật sự rất hâm mộ. Cô hy vọng mình cũng có thể có một gia đình hạnh phúc như thế biết bao. Nhưng mà cho tới tận bây giờ đó cũng chỉ là một giấc mộng của cô thôi!
Sau khi trở lại Hàn Quốc cô sẽ như thế nào?
Trừ việc bị cha trách mắng còn có cái gì nữa đây?
Cô không biết. Nhìn mây trên bầu trời bên ngoài máy bay rất đẹp. Nhưng mà, đợi đến khi máy bay hạ cánh không biết sẽ như thế nào? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến, cũng không dám suy nghĩ, bởi vì cô cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, sẽ giống như trước kia, đánh cô một trận thật đau, mắng cô bất hiếu, bảo cô dọn ra khỏi nhà họ Thôi. Trừ chuyện đó ra, có lẽ cũng không khác hơn là mấy!
Hiện tại, cho dù cô có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Khi cô quyết định không xuống tay với Cung Hình Dực nữa, cô cũng đã biết, tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, là sẽ phải tiếp nhận xử phạt sau khi trở về nhà.
Bên trong máy bay truyền đến âm thanh ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Cô nhắm hai mắt lại, một lát sau lại mở ra, khi cô mở hai mắt ra, máy bay đã đáp xuống mặt đất.
Ngồi trên xe trở về nhà, cô lại nghĩ đến chuyến trở về ngoài ý muốn này của mình. Chắc chắn cha cũng sẽ bởi vì chuyện cô đột ngột trở lại mà tức giận.
Tiếp theo, cho dù có như thế nào, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô vẫn sẽ tiếp nhận.
Nhìn ngôi nhà lớn của nhà họ Thôi, cô lại không hiểu, tại sao ở nhà họ Cung có thể tạo cho người ta một loại cảm giác ấm áp hạnh phúc, mà ở đây lại lạnh lẽo như vậy?
Đẩy cửa chính ra cô đi vào. Lúc này, cha đang ngồi trong phòng khách đối với sự trở về của cô quả thật cảm thấy rất bất ngờ.
"Cha!" Cô nhàn nhạt mở miệng.
"Con trở lại rồi! Chuyện thành công sao?" Thôi Sử Viễn cũng không để cho cô đi nghỉ trước, trực tiếp hỏi cô tiến trình của kế hoạch.
"Cha, thật xin lỗi!" Cô cúi đầu, không dám đối mặt với Thôi Sử Viễn.
"Thật xin lỗi? Cái gì gọi là thật xin lỗi? Chẳng lẽ mày lại thất bại sao?" Thôi Sử Viễn tức giận, chống gậy đứng lên đi tới trước mặt nàng.
"Cha, con không muốn tiếp tục làm chuyện này nữa!" Cô cúi đầu, biết Thôi Sử Viễn đã tức giận, nhưng mà cho dù ông có tức giận, cô vẫn không muốn làm tiếp nữa. Cho dù tiếp tục làm thì có thể như thế nào? Không phải vẫn sẽ như vậy sao?
"Mày không muốn làm tiếp nữa? Mày nói vậy là có ý gì?" Đêm đó, Thôi Thục Viện lập tức trở về Hàn Quốc, cũng không nói với bất kỳ ai.
"Cha, con thật sự không muốn làm nữa, con không đành lòng tổn thương cả nhà bọn họ." Thôi Thục Viện ngẩng đầu lên, nhìn cha mình. Nếu như cô tình nguyện làm chuyện đó thì cô cũng sẽ không trở về như thế này.
"Mày lặp lại lần nữa!" Thôi Sử Viễn nhìn Thôi Thục Viện, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Con không muốn làm tiếp nữa, con không đành lòng... A..." Cô còn chưa nói hết lời, Thôi Sử Viễn đã cho cô một cái bạt tai thật mạnh làm cô ngã trên mặt đất, mặt đau rát.
"Mày không muốn làm tiếp sao? Mày lúc trước đã đồng ý với tao như thế nào?" Không muốn làm? Dễ dàng như thế sao?
"A...." Ông ta cầm cây gậy trong tay dùng sức đánh vào người Thôi Thục Viễn nhưng không đánh vào mặt cô. Ông không tin, cô thà bị đánh, cũng không đồng ý làm tiếp.
"Mày nói cho tao biết, mày còn muốn tiếp tục làm hay không?" Thôi Sử Viễn không nhớ rõ mình đã đánh cô bao nhiêu lần rồi, nhưng nếu như không đánh cô, cô cũng không sẽ nghe lời.
"Con không muốn làm tiếp nữa, con cảm thấy mình có tội, là một người có tội. Con lấy mất trí nhớ của Cung Hình Dực, con đã áy náy lắm rồi, cho nên con không thể làm tiếp nữa." Cô vừa mới dứt lời, trên người một lân nữa nhận thêm mấy gậy đau đớn, nhưng cho dù có đau hơn nữa, cô cũng sẽ không thay đổi, như đã thật sự quyết tâm. Cô sẽ không đồng ý với cha bởi vì cô đã từng nói với bọn họ, sẽ tận lực khuyên nhủ Thôi Sử Viễn, để cho cha không tiếp tục làm chuyện này nữa, nếu như có thể tác động đến cha, như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ dàng, nếu như không thể thay đổi quyết định của cha, cô cũng chỉ có thể tận lực giúp bọn họ.

"Người đâu!" Nếu cô không muốn làm tiếp nữa, ông cũng sẽ không ép, tự nhiên sẽ có người giúp ông tiếp tục hoàn thành chuyện này.
"Lão gia!" Vài người đàn ông đi vào, thấy Thôi Thục Viện ngã trên đất, đại khái cũng đã đoán được chuyện vừa xảy ra.
"Nhốt nó lại, không có lệnh của tôi, không ai được thả nó ra ngoài." Thôi Sử Viễn chống gậy đi về, ngồi lại trên ghế salon.
"Dạ!" Mặc dù không đành lòng nhìn tiểu thư bị đối xử như thế, nhưng mà bọn họ cũng không thể làm gì khác.
"Cha, cha không thể giam con lại, không thể!" Cô thật sự không hề nghĩ rằng cha sẽ giam mình lại.
"Kéo nó ra ngoài cho tôi." Ông muốn lập nên một đế quốc thương mai của mình, hiện tại chỉ thiếu một công ty lớn là Tử Mị, vốn đã sắp thành công nhưng ông không hề nghĩ tới, Thôi Thục Viện tự nhiên lại rút lui.
"Đem aimee gọi tới." Người của hắn, không phải chỉ có Thôi Thục Viện một, nếu như chỉ có nàng một cái lời nói, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhưng là thủ hạ của hắn, còn có rất nhiều nghe theo hắn lời nói người lại không kém Thôi Thục Viện một người.
"Cha!" Aimee đi tới, cô ta và Thôi Thục Viện có khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại ăn mặc vô cùng khêu gợi.
"Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ trở thành Thôi Thục Viện. Hiện tại, ngay lập tức chuẩn bị đến thành phố O cho ta, nhận lấy Thôi Phác. Ta muốn con phải hạ gục được Tử Mị trong thời gian ngắn nhất!"
"Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, con phải mặc phong cách giống nó, mặc như con bây giờ, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.
Aimee gật đầu một cái, nhận lấy đồ ông đưa tới.
"Đi thôi!" Aimee gật đầu, ở trong lòng Thôi Sử Viễn, cho tới nay Thôi Thục Viện vẫn là người được coi trọng nhất. Nếu lần này đã cho cô cơ hội như vậy, cô nhất định phải đánh ngã Thôi Thục Viện.
"Cha, còn phải chuẩn bị gì nữa không?" Aimee hỏi.
"Không cần, con mang theo hành lý của nó đi luôn đi, muốn mua cái gì, chờ đến khi đên thành phố O hãy mua!" Cô gật đầu nghe lời.
Thôi Sử Viễn là người đứng đầu tập đoàn thương mại lớn nhất tại Hàn Quốc. Ở Hàn Quốc, ông ta đã hạ gục nhiều công ty lớn, tất cả đều rơi vào tay ông ta, trở thành một phần của công ty. Thời gian trước ông ta lại nghe được danh tiếng của Tử Mị ở thành phố O cho nên ông ta lập tức muốn hạ luôn cả Tử Mị. Vì thế mà ông mua lại một công ty ở thành phố O, lấy tên là Thôi Phác, công khai buôn bán, cướp khách của Tử Mị.
Vì lấy được Tử Mị, ông ta có thể làm Cung Hình Dực mất trí nhớ, biến anh thành một người làm việc giúp mình. Nhưng ông ta lại không nghĩ tới, khi tất cả mọi việc sắp thành công, Thôi Thục Viện lại trở về, còn nói cho ông biết, mình không muốn làm tiếp nữa, không để lời nói của ông vào trong lòng. Vì thế ông vô cùng tức giận, từ trước cho tới nay ông đều rất coi trọng Thôi Thục Viện, nhưng lần này cô lại làm ông vô cùng thất vọng.
Ở trong mắt người ngoài, Thôi Sử Viễn là một ông lão có tấm lòng thương người, chu cấp cho vô số cô nhi, hơn nữa còn xây dựng rất nhiều trại trẻ mồ côi, thu nhận rất nhiều cô nhi, nhưng mà không có ai biết, ông ta chỉ đang che giấu tội của mình, không để cho bất kỳ người nào biết mục đích ông ta làm như vậy là vì cái gì?
Bên trong trại trẻ mồ côi, ông cũng thu nhận một cặp sinh đôi, hai người bọn họ chính là Thôi Thục Viện và Aimee. Ông nhận hai cô gái đó là con gái nuôi, từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, chính là vì đợi đến sau khi bọn họ lớn lên sẽ làm được nhiều việc giúp ông, là trợ thủ đắc lực của ông.
Nhưng ông thật không ngờ, người ông vẫn luôn coi trọng - Thôi Thục Viện, lại làm ra chuyện như vậy, khiến cho ông vô cùng tức giận, cũng mất đi tất cả lòng tin đối với cô.
Bọn họ là thuộc hạ của ông, không nên có thất tình lục dục, thế nhưng cô lại nhân từ với người nhà Cung Hình Dực.
"Ông chủ, ông thật sự muốn giam tiểu thư vào trong đó sao?" Quản gia đi tới, có chút nghi ngờ quyết định này của ông.
Ông biết, từ trước tới nay ông chủ yêu quý Thôi Thục Viện nhất, lần này có thể cô chủ thật sự có lỗi, nhưng mà cũng không đến mức phải nhốt vào nhà giam như vậy!
"Ông cho rằng tôi nhẫn tâm quá sao? Nó thật sự đã làm cho tôi thất vọng, nhốt nó tầm vài ngày, xem xem nó có thể nghe lời hơn một chút hay không đã!" Ông tựa vào trên ghế sa lon, đưa tay vuốt vuốt hai mắt của mình, chỉ hy vọng Aimee không làm cho ông thất vọng là được rồi.
Thôi Thục Viện bị giam trong một căn phòng nhỏ, khi cô thấy Aimee xách theo hành lý của mình rời đi, thì biết rõ tất cả mọi chuyện đều không hay rồi.
Aimee là người lòng dạ độc ác, đối với người chị sinh đôi này cô hiểu rất rõ. Nếu để cho chị ấy đến thành phố O, nhất định sẽ nghĩ ra tất cả phương pháp xử lí, đối phó với Cung Hình Dực, cô phải nhanh chóng thông báo cho Cung Hình Dực mới được, nếu không, cô thật không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì nữa.
Đưa tay lấy điện thoại di động của mình ra, mới phát hiện ra điện thoại vẫn nằm trong hành lý đã bị Aimee xách tay.
Mà bây giờ, cô muốn liên lạc với bên ngoài, cũng là một vấn đề. Nếu như chị ấy thật sự làm ra chuyện gì hại gia đình Cung Hình Dực, cô thật sự cảm thấy rất áy náy.
Quyết định lần này của cô thật sự đã làm Thôi Sử Viễn tức giận, nhưng mà cho dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, ông sẽ để Aimee giả danh cô trở về thành phố O.
*
Thành phố O, Cung Hình Dực ngồi trong phòng làm việc, vừa mới nhận được tin từ Thôi Phác đưa đến, là của Thôi Thục Viện viết cho anh.
Anh Cung: Thật sự xin lỗi, tôi không nên nghe theo cha, bỏ thuốc anh, hại anh mất đi trí nhớ vô cùng quan trọng. Tối nay, tôi sẽ trở về Hàn quốc, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại, nhưng mà tôi thật sự cảm tạ gia đình anh đã làm cho tôi hiểu thế nào mới là hình ảnh của một gia đình chung sống hạnh phúc, như thế nào mới có thể coi là một nhà đầm ấm vui vẻ. Nhìn gia đình anh, tôi thật sự vô cùng hâm mộ, tôi hy vọng dường nào, mình cũng có thể giống anh có một gia đình hạnh phúc vui vẻ sinh hoạt hòa thuận như vậy.
Có lẽ anh sẽ không tin tưởng lời tôi nói, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho anh biết. Những câu nói này cũng sẽ là lời nói thật, tôi sẽ không lừa gạt anh nữa, cũng sẽ không làm tổn thương gia dình anh nữa.
Tôi vốn không phải họ Thôi, tên tôi là Thư Thục Viện, tôi còn có một người chị sinh đôi, tên là Thục Hiền. Chúng tôi từ nhỏ đã là cô nhi, cuối cùng được cha nuôi là Thôi Sử Viễn thu dưỡng, làm con gái nuôi của ông. Từ khi ông ấy bắt đầu nuôi dưỡng chúng tôi, đã cho chúng tôi cảm giác rằng chúng tôi không còn là cô nhi nữa. Vì vậy chúng tôi vẫn luôn cảm kích ông ấy. Nhưng mà đối với chúng tôi mà nói thì cuộc sống của chúng tôi giống như là trải qua một đợt tập huấn rất dài, mỗi ngày đều phải dậy sớm để tập luyện.
Vì sao phải làm như vậy? Chính là vì để ông ấy có thể tạo ra một vương quốc, ông ấy muốn có một đế quốc thương mại, muốn trở thành người lãnh đạo tối cao trong vương quốc đó. Ở Hàn Quốc ông ấy đã xây dựng ình một vùng trời, chúng tôi đã giúp ông ấy chiếm đoạt được không biết bao nhiêu công ty. Một khoảng thời gian trước, ông ấy nhìn thấy tên công ty anh xếp trước, cho nên mới thành lập Thôi Phác ở thành phố O, muốn nhờ vào đó để đánh bại Tử Mị, nhưng mà ông ấy không biết thực lực của Tử Mị như thế nào. Khi vừa mới bắt đầu, chỉ giành khách hàng của Tử Mị, giành thị trường tiêu thụ của Tử Mị mà thôi.
Nhưng mà, cuối cùng ông ấy biết chuyện anh muốn đến Hàn Quốc, vì vậy ông ấy lập tức cho người theo dõi anh từ phi trường đến Hàn Quốc. Khi anh ở trong khách sạn, bỏ thuốc anh sau đó lại nói dối là anh đã gặp tai nạn xe cộ su khi rời khỏi sân bay.
Còn lại, tất cả những gì đã xảy ra, tôi không cần nói thêm nữa, anh cũng đều biết rồi!
Vì sao tôi lại đột nhiên quyết định không xuống tay với công ty của anh nữa? Cũng chính là bởi vì, tôi hi vọng gia đình tôi có thể hạnh phúc giống như gia đình anh. Tôi có thể nhận ra được, anh chưa hoàn toàn nhớ ra, nhưng mà tình cảm của anh đối với bọn họ, vẫn luôn chưa từng thay đổi. Cho nên tôi hiểu rất rõ, trong lòng anh, vẫn luôn nhớ tới bọn họ, chỉ là anh không nhớ rõ tên của bọn họ, hoặc là tướng mạo của họ mà thôi!
Tôi thật sự vô cùng cảm động khi nhìn thấy anh và cô Tống yêu nhau như vậy. Tôi thật sự vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ với cô ấy. Tôi hâm mộ bởi vì cô ấy có thể lấy được người đàn ông ưu tú lại yêu cô ấy như vậy; tôi ghen tỵ tại sao anh lại yêu cô ấy mà không phải yêu tôi chứ?
Mặc dù thời gian chúng ta quen biết nhau không dài, nhưng mà anh thật sự đã hấp dẫn tôi. Tôi cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ ra, như vậy chúng ta có thể sẽ luôn ở cùng nhau.
Hiện tại tôi mới phát hiện ra, ý nghĩ của tôi là sai lầm rồi. Cho dù anh không nghĩ ra, nhưng trong lòng anh vẫn luôn chỉ có một người phụ nữ là Tống tâm Dao.
Tôi sẽ chúc phúc cho hai người, chúc hai người hạnh phúc!
Nếu như, một ngày nào đó có người giống hệt tôi xuất hiện, anh hãy hỏi cô ấy một câu: "Cô cảm thấy màu đỏ và màu đen màu nào đẹp hơn?"
Nếu như cô ấy nói là "Đỏ" như vậy cô ấy nhất định là chị của tôi Aimee, nếu như nói: "Đen" như vậy nhất định là tôi.
Chị ấy không biết nhưng mà tôi lại rất rõ ràng, chị ấy không biết tôi thích màu đen, nhưng mà tôi lại biết chị ấy thích màu đỏ.
Cám ơn sợi dây chuyền của anh, tôi rất thích!
Thôi Thục Viện đã viết!
Cung Hình Dực xem xong tất cả nội dung. Cô đã nghĩ thông suốt, cho nên mới cho anh biết, cô sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của bọn họ, nhưng mà người chị của cô ấy còn không biết có đến đây nữa hay không.
Nếu như Thôi Sử Viễn thật sự muốn làm như vậy, chắc chắn cô ta sẽ đến!
Chỉ là, không rõ cô ta có nhanh chóng đến đây hay không thôi.
"Anh nói, Thôi Thục Viện đã rời khỏi thành phố O rồi hả?" Dạ Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn tài liệu điều tra của mình, có chút khó tin tưởng với việc Thôi Thục Viện dễ dàng buông tha như vậy.
"Đúng! Nhưng lo lắng là chị của cô ấy sẽ đến!" Khi anh ở Hàn Quốc, không hề gặp Aimee, càng không biết cô ta là người phụ nữ như thế nào. Nếu như cô ta là người phụ nữ có lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ không dễ đối phó như trước nữa.
Mặc dù không thích Thôi Thục Viện, nhưng ít nhất cách làm của cô ấy cũng không phải của người có lòng dạ độc ác.
Mọi người đều nói, trong hai chị em sinh đôi, cũng sẽ có một tốt, một xấu. Nếu như nói cả hai đều xấu, như vậy Thôi Thục Viện thay đổi tốt hơn, như vậy người xấu xa chắc hẳn là Aimee rồi. Nếu như không phải là Aimee, Thôi Thục Viện cũng sẽ không buông tha nhiệm vụ lần này để quay về Hàn Quốc.
Nếu như, Thôi Sử Viễn thật sự muốn lật đổ công ty của anh, vậy thì ông ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như thế. Xem ra Thôi Thục Viện dữ nhiều lành ít rồi, chỉ hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì.
"Cô ấy còn có chị sao?" Dạ Thiên tựa vào trên ghế sa lon, thật sự thú vị nha! Em không được còn có chị!
Bọn họ tính toán làm cái gì? Chẳng lẽ họ cho rằng có thể lật đổ được Tử Mị thật sao?
"Đúng! Hơn nữa còn là chị em song sinh, thật sự không nhận ra được." Mặc dù Thôi Thục Viện đã để lại phương pháp để nhận ra hai người, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nếu như Aimee cũng biết cô ấy thích màu đen thì sao đây? Như vậy bọn họ có thể dùng phương pháp gì để nhận ra Thôi Thục Viện, bây giờ nghĩ lại, vẫn phải chờ xem như thế nào.
Chuyện này, xem ra không thể dễ dàng giải quyết rồi.
"Đúng, quả thật là khó nhận biết, nhưng mà anh có biết phương pháp để nhận ra hai người bọn họ không? Anh và Thôi Thục Viện cũng đã ở cùng nhau một thời gian, trên người cô ấy có cái gì đặc biệt không, vết bớt hoặc là cái gì khác?" Nếu như có, chỉ cần tìm nhân viên, để cho cô ấy đến spa là có thể biết được.
"Anh nghĩ tôi là ai hả? Tôi chưa chạm vào cô ấy. Nhưng mà trên lưng cô ấy hình như có một hình vẽ, lần trước trong buổi tiệc tôi đã thấy được." Cái hình vẽ đó khiến nh suy nghĩ một thời gian dài, tại sao trên lưng cô lại có hình vẽ như vậy, nếu như không phải là bớt vậy thì là cái gì? Chính cô ấy tự vẽ lên sao?
"Ừm, chúng ta cứ chờ trước đã. Nếu như cô ấy có xuất hiện lần nữa, sẽ để cho thư ký mời cô ấy đi spa, lập tức có thể biết!" Cung Hình Dực gật đầu, đồng ý cách làm của anh.
"Tôi tra được rồi, ngày hôm qua Thôi Thục Viện đã ngồi chuyến bay trở về Hàn Quốc. Có lẽ sau khi rời khỏi nhà họ Cung, cô ấy chỉ đến công ty một chuyến viết lá thư này cho anh rồi đi luôn." Anh chỉ vào lá thư trong tay Cung Hình Dực nói. Xem ra Thôi Thục Viện vẫn có chút cảm tình với Cung Hình Dực.
"Cậu tra chỗ ở của Thôi Sử Viễn ở Hàn Quốc thử xem. Tôi sẽ để Phong đến Hàn Quốc xem xét tình hình. Tôi cảm thấy hình như cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Cô ấy trở về như vậy, Thôi Sử Viễn nhất định sẽ không bỏ qua, trong lòng anh có dự cảm không tốt, không biết có phải bởi vì cô trở về Hàn Quốc sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng m, lại cảm thấy không phải! Chẳng lẽ là Aimee thật sự tới thành phố O sao?
"Kỳ quái!" Dạ Thiên nhìn bản ghi chép vé máy bay từ Hàn Quốc."
"Thế nào?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Anh xem, Thôi Thục Viện rõ ràng là mười hai giờ rưỡi trưa ngày hôm qua vừa đến Hàn Quốc, nhưng lúc một giờ, cô lại ngồi chuyến bay một giờ trưa ngày hôm qua về thành phố O rồi!" Nếu như nói là thôi Thục Viện tới, cũng không có nhanh như vậy a!
"Tôi thấy, có thể không phải là Thôi Thục Viện, anh có thể theo dõi ở sân bay không?" Nếu như có thể, anh muốn xem hai người kia có khác nhau không, khác nhau như thế nào.
"Tôi thử xem một chút!" Dạ Thiên cũng muốn xem, hai người kia có phải cùng một người hay không. Nếu như là cùng một người, Thôi Thục Viện rõ ràng đã nói trong thư là mình sẽ không trở lại thành phố O thế nhưng mới trở về được nửa giờ cô đã lại bay tới thành phố O.
Việc mang đến cho anh một cảm giác, không giống thôi Thục Viện, vô cùng có khả năng chính là Aimee.
"Là mười hai giờ bốn lăm đặt vé máy bay, xem ra chỗ ở của Thôi Sử Viễn rất gần sân bay." Nếu như không ở gần, bọn họ không thể nào một tới một đi sau nửa giờ, cũng phải dùng hết thời gian khá dài. Hơn nữa, Thôi Thục Viện thích ăn thịt nướng Hàn Quốc như vậy, dường như mỗi ngày đều phải ăn. Người phụ nữ đang đến đây cho bọn họ có cảm giác, chính là Aimee. Nếu như không phải là cô ta..., bọn họ thật sự không tin tưởng, đó sẽ là Thôi Thục Viện.
"Anh xem!" Không đến mười phút, Dạ Thiên đã phá Hàn Quốc được mật mã trong phòng quan sát ở phi trường, tìm đến đoạn theo dõi lúc mười hai giờ rưỡi, từ trong đó tìm ra hình ảnh Thôi Thục Viện.
"Thôi Thục Viện không phải là người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ cô ấy chưa từng mặc màu đỏ chót." Xem ra, cô ta quả thật là Aimee, Thôi Thục Viện cho anh phương pháp kiểm tra, có thể không sai.
"Ừ! Phong cách của hai người bọn họ có chút không giống nhau!" Một người nhìn qua, tương đối an tĩnh, một người nhìn qua, có chút cảm giác phóng thoáng.
"Xem ra, chúng ta phải cẩn thận!" Cung Hình Dực tựa vào trên ghế sa lon, hai người kia khác biệt rất lớn, bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút.
Hai người tính tình không giống nhau, làm việc cũng sẽ rất khác nhau. Vì an toàn, xem ra anh phải thuê thêm bảo vệ, bảo vệ gia đình mình.
Từ trong miệng Dạ Thiên biết được chuyện về Mộc Thanh Thanh, anh hiểu rõ, anh không muốn để cho bọn họ phải chịu đựng chuyện như vậy một lần nữa.
Sau khi đến công ty, Aimee lập tức đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, xem một số tài liệu và cả danh sách khách hàng của Tử Mị.
"Thật không ngờ, Thôi Thục Viện lại có thể lấy được cái này!" Nhìn danh sách, cô ta nghĩ nếu như kéo được tất cả mọi người trong danh sách này về công ty mình, chắc chắn trong vòng nửa tháng là có thể hạ gục được công ty bọn họ rồi.
"Gọi Tam Chân Mộc Điền tới gặp tôi!" Sau khi nhắn lại với thư ký cô ta ngồi thẳng lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net