Ngoại Truyện 11: Hạnh Phúc Của Bọn Họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ Ngấn Nhi trừng mắt liếc anh một cái, anh đang nói linh tinh cái gì thế?
"Ngay cả một lỗ hổng anh cũng không cho em...em không thể thở được thì làm thế nào?" Cô mất hứng, cô có nói cái gì không đúng sao?
Hơn nữa, anh cũng chỉ đùa một chút thôi mà!
"Anh thua em!" Cung Tử Kỳ cười trả lời, lại làm mặt Cổ Ngấn Nhi đỏ lên.
"Anh thật đáng ghét!" Cô quay mặt đi, có chút sợ để cho anh nhìn thấy mình đỏ mặt.
"Mặt của em đỏ!" Anh giống như nhặt được bảo bối mới lạ, nắm bả vai nhìn chằm chằm mặt cô.
Cô vội vàng quay đầu ra, không cho anh nhìn cô, anh đang muốn giễu cợt cô sao?
"Quay mặt lại đây!" Anh nắm bả vai cô, chính là muốn cô quay mặt lại nhìn anh.
Nhưng tại sao cô lại không muốn quay đầu lại? Cô cũng không biết hiện tại mặt mình đỏ như thế nào, cô mới không muốn để cho anh nhìn, để cho anh nhìn, cô sẽ càng cảm thấy đỏ mặt hơn.
"Đừng ồn ào nữa!" Sau khi điều chỉnh tốt tâm tình của mình xong, cô mới xoay người lại, thấy anh đang nhìn mình cười, cũng không biết rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì?
"Anh nhìn cái gì vậy?" Cô có chút bối rối cúi đầu, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì vậy?
Chẳng lẽ trên mặt cô có vết bẩn sao? Cô vừa định đưa tay lên lau, Cung Tử Kỳ đã nắm lấy tay cô, không để cho cô lau.
"Trên mặt có gì à? Có phải không?" Anh làm sao vậy? Trên mặt cô có vết bẩn, cũng không để cô lau.
"Anh giúp em!" Anh khẽ mỉm cười, lập tức cúi người hôn lên khóe môi cô.
Cổ Ngấn Nhi trợn to mắt, nhìn anh đột nhiên hành động, hiển nhiên là giật mình.
Đồng thời bị sợ đến ngây người, không chỉ có một mình Cổ Ngấn Nhi mà còn có Đông Phương Tuyết Oánh đứng bên cạnh cửa.
"Ngu ngốc, nhắm mắt!" Anh tựa vào bờ môi cô nói, cô trừng mắt lớn như vậy làm cái gì?
Hai người bọn họ không hề phát hiện ra còn có Đông Phương Tuyết Oánh đứng ngoài cửa.
Vừa nghe anh nói như vậy, cô vội vàng nhắm hai mắt lại, môi của anh ngăn chận môi của cô.
Cô vừa định mở miệng nói gì đó, lưỡi của anh đã vòng quanh lưỡi cô, êm ái mút lấy, hình như sợ làm cô đau. Che chở cô giống như bảo bối, giống như cô là một người không thể thiếu trong sinh mệnh, trong cuộc sống của anh.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, khiến cô cũng dần dần say mê trong đó, không biết từ khi nào anh đã buông tay cô ra, đổi sang nâng mặt cô. Mà tay của cô cũng đã vòng lên cổ anh, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh.
Nụ hôn lần này hoàn toàn khác nụ hôn bên suối phun kia. Lần này anh cực kỳ dịu dàng, lại mang theo chút mùi vị trừng phạt.
Cô không dám suy nghĩ nhiều, càng không biết mình phải phản ứng như thế nào, chỉ mặc cho anh hôn cô.
Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ mình và Cung Tử Kỳ sẽ đi tới bước này.
Cô suy nghĩ lại, lần đầu tiên gặp mặt đầy lúng túng trong phòng sách báo trong, khi cô vô cùng thảm trong trong khách sạn kia, rồi anh đưa cô đến bờ biển, mỗi một lần đều trở lại trong đầu, hiện lên trong trí nhớ của cô.
Có lẽ, duyên phận giữa bọn họ cũng đã bắt đầu từ một lần kia, chỉ là từ trước cho tới nay, cô cũng không có phát hiện ra.
"Ưmh. . . . . . Sao anh lại cắn em?" Cô cảm thấy trên môi đau xót, lập tức mở hai mắt ra, nhìn Cung Tử Kỳ.
"Em không chuyên tâm." Anh giống như là trừng phạt, lại cắn lên chóp mũi cô.
"Ghét! Không cho cắn em nữa!" Cách cắn giống như sủng ái lại giống như là trừng phạt khiến cho cô có chút không chịu nổi.
"Đang suy nghĩ gì?" Trán anh đụng vào trán cô, nhìn vào đáy mắt trong suốt của cô.
"Không có!" Còn lâu cô mới nói cho anh biết mình vừa nghĩ về chuyện xảy ra giữa hai người người bọn họ.
"Cắn tiếp!" Anh lại tựa lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng cắn xuống.

"Không cho cắn!" Cô dứt khoát đưa tay lên che, anh dứt khoát lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm bàn tay cô.
"Thật là nhột, không cho liếm!" Cô vội vàng rút tay về, nhưng mà anh lại lôi kéo không thả.
"Nói cho anh biết trước, em đang suy nghĩ gì?" Anh nhất định phải hỏi cho được, cái cô bé ngu ngốc này, khi đang hôn anh lại nghĩ đến chuyện khác, anh có thể không tức giận sao?
"Nếu như mà em không nói, có phải anh lại muốn cắn em nữa đúng không?" Thấy Cung Tử Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, cô chu môi, bất mãn nhìn Cung Tử Kỳ.
"Không nói, anh cắn đấy!" Anh ra vẻ lại muốn cắn.
"Em...em đang nghĩ đến anh!" Nói xong, cô biết rõ mình lại đỏ mặt, cúi đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, không biết anh sẽ có phản ứng gì.
"Nghĩ tới anh? Không phải anh đang đứng trước mặt em sao? Còn nghĩ đến anh, có phải yêu anh đến tận xương rồi hay không hả?" Trong lòng Cung Tử Kỳ cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng mà ngoài miệng vẫn xấu xa như vậy.
"Đáng ghét!" Cô cười nũng nịu.
"Anh không đáng ghét, nói một chút xem, đang nghĩ gì về anh?" Anh kéo cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô. Cô thật đúng là đáng yêu, tại sao trước kia anh lại không phát hiện ra?
"Em đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cho tới bây giờ đã ở chung một chỗ!" Ngực của anh rất thoải mái, cô dựa vào lại không muốn rời đi, cảm giác như thế, thật rất tốt.
"Em nói thử xem, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào?" Anh ngược lại muốn nhìn thử xem, khi đó rốt cuộc cô có nhìn thấy anh hay không?
"Lần đầu tiên, là khi ở trong thư viện, Khâu học trưởng ngã xuống, nằm ở trên người em!" Lần đó cô thật đúng là lúng túng muốn chết, hơn nữa còn bị anh nhìn thấy.
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng mà cái cảm giác trong lòng cô vào lúc đó, cô không thể nào coi thường.
"Xem ra, em thật sự không nhìn thấy anh!" Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên không phải ở đó.
Nhưng mà cho tới nay cô vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
"Vậy anh nói xem?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh nói có vẻ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau không phải như thế.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở bên cạnh suối phun nước, có một cô bé ngu ngốc nào đó đứng đấy ước nguyện." Anh cười nhìn cô, xem xem cô có phản ứng như thế nào.
"Tốt lắm! Ngày đó người cười em chính là anh!" Cô muốn bò dậy từ trong ngực anh, người đáng ghét như vậy, cô mới không cần tựa vào trong ngực anh đâu!
Mặc dù rất thoải mái, nhưng mà cô vẫn tức giận.
"Lần đó anh không hề giễu cợt em, là Dương và Tử." Ngày ấy, anh hoàn toàn không mở miệng.
"Thật?" Cô có chút không tin.
"Không tin, anh gọi Dương đến đối chất." Anh đang tính gọi Trầm Phi Dương đến, anh cũng không muốn bị cô hiểu lầm vì chuyện này.
"Được rồi! Tin tưởng anh, còn không được sao?" Cô lôi kéo anh, vậy là được rồi, nếu anh đã nói như vậy thì cô cứ tin tưởng anh đi!
Hơn nữa, anh cũng không giống như đang dối gạt cô.
"Nhưng mà em không gặp được anh, không tính là lần đầu tiên!" Cô cũng không nhìn thấy anh, sau khi nghe thấy tiếng của bọn họ, cô lập tức chạy đi. Cô thật sự không hề nghĩ đến, lúc ấy lại có học sinh đi qua nơi đó, không phải là nên đến phòng ăn ăn cơm trưa sao?
Nhưng mà, ba người bọn họ lại xuất hiện ở nơi đó, hại cô thất bại.
"Còn nữa, ở trong thư viện, em còn nhớ rõ có người cho em một tờ khăn giấy chứ!" Anh lại kéo cô lại, cảm giác khi ôm cô vẫn tốt hơn.
"Là anh cho em?" Cô vẫn luôn muốn nói 'cám ơn' với người kia, nhưng mà không nghĩ tới, đây là Cung Tử Kỳ cho cô, lần trước, thiếu chút nữa cô đã hiểu lầm đó là Khâu Dật Phàm cho.
"Lúc ấy, thấy em ăn giống như một cô mèo hoa vậy, thật sự là không nhìn nổi nữa, mặc dù bộ dạng kia, thật sự rất đáng yêu, nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?" Thấy anh dừng lại không nói, cô lại càng muốn biết, anh sẽ nói cái gì?
"Nhưng mà, thật sự rất xấu!" Nói xong, anh lập tức ôm cô cười phá lên.
"Anh còn cười!" Cổ Ngấn Nhi giận đến mức cầm bánh ngọt bên cạnh lên trực tiếp lấp đầy miệng anh.
Bên miệng anh, tất cả đều là bơ, lần này đến phiên Cổ Ngấn Nhi cười to.
Nhưng mà, thấy Cung Tử Kỳ có vẻ tức giận, cô hơi sợ, anh sẽ không tức giận thật đấy chứ!"Oa a. . . . . ." Khi cô muốn mở miệng, Cung Tử Kỳ đột nhiên xoay mặt cô, dán sát mặt mình lên trên mặt cô, bôi một nửa chỗ bơ trên mặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Ghét!" Khi anh cười nhìn cô, cô muốn cầm khăn giấy bên cạnh lên lau.
Nhưng mà anh lại không đồng ý.
"Không cho lau!" Anh bá đạo mở miệng.
"Anh lau cho em!" Cô vốn là muốn tự lau, nhưng mà thấy anh không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho anh lau.
"Có thật không?" Có chút hoài nghi.
"Ừ ừ!" Cô gật đầu lung tung, lại muốn lau đi.
"Dùng nụ hôn của em làm sạch bơ trên mặt anh." Anh dán sát mặt mình vào môi cô ngang nhiên đi qua một chút.
"Đừng!" Cô mới không cần, như vậy thật xấu hổ.
"Vậy anh giúp em!" Nói xong, anh lập tức nắm cằm cô, bắt đầu hôn lung tung lên trên mặt cô.
Nhưng mà, mỗi một chỗ, cũng sẽ dính vào chút bơ vốn còn đang dính trên mặt anh.
"Tiểu Hoa Miêu, hiện tại em thật sự rất giống con mèo nhỏ!" Cung Tử Kỳ thật sự đã cười không ngừng, anh cũng không biết, đã bao lâu rồi mình chưa cười vui vẻ như vậy.
"Anh thật đáng ghét, tại sao có thể như vậy!" Cảm thấy trên mặt đều là bơ, cô tức giận nhìn Cung Tử Kỳ.
"Đi nào! Dẫn em đi rửa mặt!" Nói xong, anh liền kéo cô đi tới toilet.
Toilet ở đây, cũng không có phân nam nữ, anh kéo cô vào sau đó mở vòi nước ra.
"Tự em làm!" Cô cảm thấy tự làm vẫn tốt hơn, để cho canh lau giúp, thật sự có chút khó chịu.
"Để anh lau cho! Chỗ này không có gương, đợi lát nữa tự rửa cũng không sạch sẽ." Cung Tử Kỳ cầm khăn giấy, giúp cô lau bơ trên mặt, hai người cười đùa trong phòng rửa tay.
Đông Phương Tuyết Oánh đứng ở bên ngoài, trên mặt đã đẫm lệ.
Cô cố gắng nhiều năm như vậy, tại sao vẫn kém đứa con gái anh mới quen có mấy ngày?
Nhìn thấy bọn họ như thế này, cô thật sự rất khổ sở, thật sự rất đau lòng.
Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, cô lập tức xoay người đi ra ngoài.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào? Nhìn hai người bọn họ tiếp tục hạnh phúc như vậy sao?
Cô có thể nhìn ra được, Cung Tử Kỳ đối với Cổ Ngấn Nhi, thật sự rất đặc biệt. Từ trước đến nay anh cũng sẽ không dễ dàng cười với người khác, vậy mà khi ở trước mặt Cổ Ngấn Nhi, lại thường xuyên thấy khuôn mặt tươi cười của anh.
Ánh mắt anh vẫn luôn không hề rời khỏi mặt cô gái đó.
"Tuyết Oánh, em không sao chứ!" Trầm Phi Dương nhìn Đông Phương Tuyết Oánh đi xuống, mắt còn hồng hồng, cũng có chút lo lắng.
"Em không sao! Thứ bảy là sinh nhật em, nhớ đến sớm một chút!" Cô cố gắng kéo ra một nụ cười, nhìn Trầm Phi Dương.
"Sẽ!" Anh gật đầu một cái, mới vừa rồi đúng là không nên để cô đi lên, nếu như không để cô đi lên, có thể cô sẽ không phải khóc lóc rời đi.
"Em về trước đây!"
"Anh đưa em về!" Dù sao ở đây cũng không có chuyện gì, anh vẫn nên đưa cô về, nếu để cho cô đi một mình, anh thật có chút không yên lòng.
"Không cần đâu! Tài xế của nhà đã chờ em ở bên ngoài rồi!" Cô muốn một mình yên tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo phải làm thế nào? Là nhìn hai người bọn họ hạnh phúc bên nhau, hay là làm người đàn bà xấu xa tách hai người đó ra?
Không được, cô không thể làm như vậy.
Cung Tử Kỳ nhất định chỉ cảm thấy mới mẻ, cho nên mới muốn quen biết vói cô ta một thời gian thôi, đợi đến khi anh chơi đủ rồi, vẫn sẽ quay trở về bên cạnh cô thôi.
Cô tin tưởng mình, hơn nữa, anh chỉ còn học ở đây có nửa năm nữa thôi, chỉ cần anh vừa tốt nghiệp, hai người bọn họ tự nhiên sẽ chia tay. Chỉ cần bọn họ tách ra, như vậy tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
"Vậy ngày mai gặp lại!" Anh đưa cô tới cửa, nhìn thấy tài xế nhà cô thật sụ chờ ở bên ngoài anh cũng yên tâm.
"Đi đường cẩn thận!" Cô gật đầu một cái, lập tức ngồi vào trong xe.
Nhìn xe biến mất khúc cua, anh mới đi vào trong tiệm bánh ngọt.
Cô ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên muốn xuống xe đi bộ, xem phong cảnh nơi này một chút.
"Chú Quách, dừng xe ở phía trước!" Cô cảm thấy bây giờ vẫn nên để cho cô yên tính một chút vẫn tốt hơn.
"Tiểu thư, chúng ta lập tức về đến nhà!" Ông không hiểu, tại sao đột nhiên cô lại muốn xuống xe.
"Chú Quách, cháu muốn đi một mình, chú cứ dừng xe đi!" Nơi này là khu náo nhiệt, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa nơi này rất nhiều người, đều là người ông nội phái đến bảo vệ cô.
Mặc dù, cảm giác bị người giám thị không tốt lắm, nhưng lmà bọn họ cũng sẽ không đi theo ngay bên cạnh cô mà chỉ đứng ở một khoảng cách đủ xa, bảo vệ an toàn cho cô.
*
Qua thật lâu, Cung Tử Kỳ và Cổ Ngấn Nhi mới đi ra khỏi phòng rửa tay, bơ trên mặt hai người cũng đã rửa sạch sẽ.
"Mặt có cảm thấy lạnh lắm không?" Nơi này không có nước nóng, chỉ có thể dùng nước lạnh để rửa mặt.
Hiện tại đã là cuối thu, nước lạnh lau lên mặt, cũng sẽ rất lạnh.
"Có một chút!" Mặt của cô hồng hồng, quả thực không chịu được nước quá lạnh.
Anh đưa tay ra áp lên má cô. Tay anh rất ấm cũng khiến cô cảm thấy khá hơn nhiều.
"Tay của anh rất ấm." Mùa đông đến, nắm tay anh nhất định sẽ rất ấm áp.
"Mùa đông đến, anh sẽ ôm em ngủ, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy lạnh nữa." Trên mặt anh là vẻ mặt có chút xấu xa, nhìn Cổ Ngấn Nhi. Cũng không biết là lời nói của anh hay là ánh mắt của anh lại khiến cho cô đỏ mặt một lần nữa.
"Em mới không cần như vậy!" Cô muốn quay mặt đi, nhưng mà tay của anh bây giờ vẫn còn đang đặt trên má cô, căn bản cũng không thể chuyển động được.
"Thật không cần?"
"Không cần!" Cô mới không cần, bọn họ chỉ là đang kết giao trong quan hệ bạn bè trai gái, cô mới không ngủ chung với anh!
"Vậy anh đi ôm nữ sinh khác!" Nói xong, anh liền tính toán xoay người rời đi.
"Anh dám!" Cô kéo tay anh, gương mặt tỏ vẻ uy hiếp.
"Em không cho anh ôm, anh đương nhiên muốn đi ôm người khác! Ít nhất anh cũng sẽ không cảm thấy lạnh." Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn Cổ Ngấn Nhi tức giận.
"Nếu như anh dám đi ôm nữ sinh khác, em nhất định sẽ không để ý đến anh nữa!" Cô cũng quay đầu đi, mới đi cùng với anh vậy mà anh đã có ý định muốn đi ôm nữ sinh khác rồi.
"Ghen rồi hả?" Anh ghé vào bên tai cô, dịu dàng nói.
"Không có!" Cô xoay người lại, không để cho anh dựa vào nữa.
"Em không nhận thấy bây giờ ở chỗ này chua muốn chết sao?" Anh lại tựa lên trên vai cô.
"Không có!" Còn lâu cô mới thừa nhận nhé!
"Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến thế này rồi, còn nói không có ghen." Anh lại tiếp tục, nhất định phải làm cho cô thừa nhận, mình đang ghen.
"Mặt của anh mới đỏ đấy!" Cô mất hứng, quay đầu lại, nhìn Cung Tử Kỳ chằm chằm.
Môi, tiến sát lại gần khuôn mặt anh. Cô ngây ngẩn cả người, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó lại cười ôm cô vào trong ngực.
"Em ghen, anh rất vui vẻ!" Ôm cô thật chặt, ít nhất hiện tại anh có thể cảm giác được Cổ Ngấn Nhi cũng thích anh.
"Đáng ghét!" Cô tựa vào trong ngực anh. Ai có thể nói cho cô biết tại sao ở trong ngực anh lại thoải mái ấm áp như vậy không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net