🍐Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
niên là thương nhân buôn bán trang sức, còn có năm người là tiểu nhị của bọn họ.

Hai thương nhân kia thấy bọn họ tiến vào, có thư sinh, còn có hài tử, lập tức buông xuống cảnh giác trong lòng, những người làm ăn bên ngoài như bọn họ, sợ nhất chính là gặp cường đạo.

Mấy người này còn phải dìu già dắt trẻ, hẳn là không có nguy hiểm gì.

Người thương nhân có tuổi lớn hơn là họ Vương, người này tương đối nhiệt tình, trực tiếp đón mấy người Lê Chân vào ngồi bên cạnh bọn họ, ngồi trước đống lửa cho ấm cơ thể.

Lê Chân không từ chối, lôi kéo Tiểu Thạch Đầu đi qua.

Độ ấm trong miếu thật sự là quá thấp, không khác gì một cái hầm băng, nếu không nhờ ngôi miếu này chắn gió, còn không bằng ở trong xe tá túc một đêm cho rồi.

Sau khi Lê Chân an trí cho Tiểu Thạch Đầu bọn họ xong xuôi, hắn xoay người lên xe lấy xuống một số thứ đã chuẩn bị từ trước.

Hơ ấm người trong chốc lát, Hàn Nghị Thành cảm thấy chân cẳng đã ấm lên không ít, sau đó lại hàn thuyên một chút với mấy thương nhân kia.

Hai người thương nhân này, một người là Vương Lương, một người là Tôn Tùng, cả hai là bà con.

Lần này cũng may là bọn họ mạng lớn, may mắn tránh được Man tộc, mang theo mấy xe hàng vẫn còn nguyên vẹn trở về.

Hai người cũng đang trên đường đến Túc Châu, trước kia bọn họ vốn định đến U Châu, nhưng lần này ở U Châu đang diễn ra chiến loạn, nên bọn họ đành phải thay đổi lộ trình đến Túc Châu.

Chỉ là, bọn họ không quen đi đường đến Túc Châu, dọc theo đường đi cũng thường xuyên bỏ qua những trạm dừng chân, cũng may hôm nay tìm được một ngôi miếu hoang, nếu không, bọn họ chỉ có thể ngủ ở ngoài trời một đêm.

Tư vị kia thật sự rất khó chịu, lạnh đến mức ngủ không được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng xe chặn bớt gió lại, đốt lửa sưởi ấm một đêm.

Hồ Mao Mao nhìn xung quanh, chốc lát sau, y đối với bức tượng thần không còn nguyên vẹn ở đằng kia sinh ra hứng thú.

Ngay lúc y định đến đó nhìn một cái, Lê Chân chợt ôm một đống đồ ăn vào.

Ánh mắt của Hồ Mao Mao lập tức sáng lên, không đi nhìn bức tượng thần kia nữa, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn.

Lê Chân là một người tuyệt đối sẽ không ủy khuất bản thân, trên đường đi, hắn đã mua rất nhiều thứ, cũng rất đầy đủ, chỉ riêng nồi mà hắn lại mang theo tận ba, bốn cái.

Lương khô cũng rất nhiều, gạo, thịt, rau khô và nấm đều cho thêm nước rồi nấu lên, mùi thức ăn theo đó mà bay ra.

Những người thương nhân kia bởi vì chỉ tập trung lo buôn bán, nên đều tận lực mang nhiều hàng hoá, trên người chỉ mang theo một ít lương khô.

Nào giống như Lê Chân, ngoại trừ tiền, những vật mà hắn mang theo đều chỉ để cho chuyến đi trở nên thoải mái hơn, chỉ riêng gia vị mà đã có đến bảy, tám loại rồi..

-------vote ⭐ nhé-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net