🍐Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trên người hắn quá nặng, nên mỗi câu hắn nói, bọn họ chỉ có thể sôi nổi gật đầu, một chút ý kiến cũng không có.

Lê Chân liền an bài bọn họ đến ngoại viện, hai người một gian phòng, bởi vì không có nữ quyến, nên việc an bài cũng khá dễ dàng.

Nội viện thì toàn là yêu ma quỷ quái, tất nhiên không thể để bọn họ ở đó được, người Lê gia thôn đều vô cùng cao hứng, bọn họ chưa bao giờ được sống trong một căn nhà mái ngói nào tốt như vậy, còn vừa rộng vừa thoáng, ngay cả mặt sàn cũng được xây bằng gạch xanh.

Lê Giang thì không thể cùng bọn họ đi đến phòng ở của mình, hắn bị Lê Chân gọi vào thư phòng.

Lê Chân nhìn chằm chằm Lê Giang nửa ngày, trên nét mặt mang theo một tia đồng tình, Lê Giang nhịn không được khẽ co rút khoé miệng hỏi: "Lê Chân, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?"

"Ngươi theo ta đến chỗ này."

Lê Chân nói, không chờ Lê Giang hỏi lại, hắn lập tức mang đối phương đến một bãi đất trống ở phía sau Lê phủ.

Lê Giang không rõ vì sao Lê Chân lại dẫn hắn đến nơi này, Lê Chân lại mở miệng nói:

"Đại Giang ca, dọc theo đường đi, có phải ngươi đã lén ăn thứ gì đó một mình không? Chỉ ăn một mình, không chia cho các thôn dân khác."

Lê Giang lập tức cảm thấy xấu hổ, hắn không nghĩ tới Lê Chân lại hỏi vấn đề này.

Mấy năm nay, bởi vì chiến sự, thuế má càng ngày càng nặng, thời điểm toàn bộ người trong thôn rời khỏi Túc Châu, chỉ mang theo không đến hai mươi lượng bạc, một nửa trong đó còn là của Lê Đại.

Hai mươi lượng thoạt nhìn cũng khá nhiều, nhưng không thể chia hết cho nhiều người như vậy, cái này thì không tính là gì.

Chỉ là, giá cả lương thực cũng tăng cao, dọc theo đường đi, mọi người ai cũng đói bụng, đi một đường, chết một người.

Ngày đó, Lê Giang bắt được một con cá ở trên sông, con cá kia rất béo, lúc đó còn bị đói đến nỗi đầu váng mắt hoa nên cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn liền trực tiếp ăn sống con cá kia.

Chờ hắn ăn xong, còn định vớt thêm vài con mang về, nhưng tìm như thế nào cũng không tìm được con cá nào khác.

Ngược lại, hắn phát hiện có rất nhiều thi thể ở dưới đáy sông, hắn còn ghê tởm một hồi, nhưng vẫn cảm thấy thật may mắn.

Cũng may hắn đã ăn xong con cá kia rồi, không mang về, nếu không, một con cá thật sự không đủ chia cho nhiều người như vậy, còn những thi thể dưới đáy sông, Lê Giang không để ý lắm, dù sao những nơi mà bọn họ từng đi qua, cũng có vài chỗ bán thịt người.

Lê Chân nghe xong liền thở dài, hắn rút Hỏa Vân Đao ra, chém một nhát vào ngực Lê Giang.

Lê Giang trừng to mắt, hoảng sợ nhìn Lê Chân, Lê Chân muốn giết hắn sao? Chỉ vì hắn một mình ăn sạch con cá kia sao?

"Đi đi, đừng lưu luyến ở chỗ này nữa." Lê Chân huy đao một phát, đầu của Lê Giang bị chặt rơi xuống đất, vô số sâu bọ điên cuồng vặn vẹo bò ra khỏi cơ thể của hắn.

Lê Chân gọi Hồ Mao Mao tới, bảo y đốt sạch thi thể của Lê Giang cùng với bầy sâu bọ trước mặt.

Thật ra, Lê Giang đã chết từ lâu rồi, thứ mà hắn ăn không phải là cá, mà là thịt thối từ những thi thể ở dưới đáy sông.

Còn bầy sâu bọ kia vốn ký sinh ở trong đống thi thể đó, hẳn là bọn chúng có thể tạo ra ảo giác, để dụ dỗ Lê Giang ăn bọn chúng.

Dọc theo đường đi, bọn chúng đã ăn sạch nội tạng của Lê Giang, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Đại khái là năng lực cầu sinh của Lê Giang quá mạnh, nên có thể chịu đựng mà vác theo cái vỏ rỗng đến tận Hàng Châu.

Còn bóng đen đong đưa trên đầu của Lê Giang, thật ra chính là hồn phách của hắn.

Có lẽ hồn phách của hắn cũng không biết mình thật ra đã chết rồi, nên mới không rời khỏi cơ thể của mình.

Nếu lúc ấy Lê Giang hào phóng một chút, mang con cá kia về, chỉ sợ người dân Lê gia thôn đã chết sạch..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC