[Nguyệt Tử] Crazy Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
anh lại cười thành tiếng mỗi khi Heechul hay Junsu lên tiếng chất vấn Yunho. Cứ thế, mãi đến khi âm thanh từ máy nghe lén chỉ còn lại những tiếng rồ rồ rẹt rẹt. Rồi nửa tiếng sau, siêu cấp mỹ nam Jung Yunho về đến nhà.

Liếc mắt nhìn bộ dạng tả tơi xơ mướp của gã bạn thân, Yoochun ái ngại lên tiếng:

"Bộ... kinh khủng lắm hả mày?"

"Mày biết hết rồi còn vờ hỏi!!" - Yunho uất ức gào lên.

Chỉ đợi có thế, Yoochun mím miệng làm bộ như đang nín cười. Hai gò má anh cứ thế nhọn lên, mắt híp lại thành hai đường thẳng. Yunho tức tốc nhào đến bóp cổ gã bạn. Yoochun thủ thế phản công. Hai kẻ lừa đảo vật qua vật lại, cuối cùng đều nằm trên sàn thở dốc.

"Thành công rồi sao? Thành công thật rồi sao?" - Yoochun nói trong tiếng thở.

"Chẳng biết." - Yunho đáp. - "Nhưng đúng là tự nhiên tiến triển khó ngờ."

"Quá trình tuy có chút thê lương, nhưng kết quả hôm nay thế là mỹ mãn. Giờ mày tranh thủ nghỉ ngơi đi. Từ đây đến cuộc hẹn còn 3 ngày, phải ra sức tập luyện đó."

"Tao biết rồi." - Yunho thở dài.

"Sao mày có vẻ không vui vậy?" - Lăn qua để dòm kỹ mặt gã bạn, Yoochun cau mày chất vấn.

"Đâu có, tao đang rất... vui." - Yunho phẩy tay. - "Vui chứ. Chỉ là... suy nghĩ một chút thôi."

"Ừ. Cứ nằm suy nghĩ tiếp đi. Tao đi nấu mì, mày ăn không?"

"Ăn!"

Vẫn nằm trên sàn trong lúc Yoochun lê lết ra tiệm tạp hóa mua mì, mua trứng và chắc còn tốn không ít thời gian đun nước, Yunho từ từ hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.

Lúc nãy, đối diện hắn là ba cặp mắt cú vọ của anh em nhà họ Kim, Kim Phù Thủy, Kim Sinh Viên và Kim Trái Banh. Cả ba đều nhìn chằm chằm vào hắn như có thể dùng tia nhìn đó lột trần bộ mặt lừa đảo dày cả lớp hắn đã ra sức dán lên. Xéo xéo một bên lúc bấy giờ là Jaejoong, miệng cứ hé ra như muốn nói gì đó rồi lại không, dường như đang có chút không tự nhiên. Gương mặt vô cùng ưa nhìn của cậu, mấy hôm trước còn tỉnh bơ đối đáp hết câu này đến câu khác với hắn, hôm nay bỗng nhiên bối rối đến lạ. Cuối cùng, Heechul - cậu cả nhà họ Kim cũng lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng:

"Cậu Jung!"

"Dạ!" - Yunho giật bắn mình.

Bộ dạng của hắn làm Heechul phì cười, bằng giọng dịu dàng hơn, anh nói tiếp:

"Thay mặt cả nhà, tôi cảm ơn cậu. Thiệt là tốt vì đã giúp đỡ Jaejoong nhà chúng tôi khi nó bị lạc."

Cậu Ba lập tức nối vào:

"Cũng thiệt là tốt khi anh mua ca cao cho anh ấy."

Cậu Út kết luận:

"Tốt nhất chính là dám quay lại đây sau khi đã nói chuyện rất thân tình với Kim Jaejoong."

Không hổ danh là Changmin, bắn một phát vào ngay vấn đề. Jaejoong ngồi kế bên, có lẽ bình thường đã chêm vào một câu khủng bố nào đó, nhưng vì lời hứa hạn chế mở lời nên cậu đành ngồi yên, mái tóc nâu chỉ biết lắc lắc, hai gò má lại hơi phùng lên.

"Cậu Jung, mặt cậu đỏ phừng rồi kìa."

"Anh thấy đó, Jaejoong hyung nhà này chẳng phải dễ thương lắm sao."

"Nhất là khi ảnh không có lên tiếng."

Lần này, Jaejoong toét miệng cười còn Yunho như lâm vào một trời lúng túng.

"Thôi, vào thẳng vấn đề luôn. Tuy cả nhà tôi không muốn lây tính bất lịch sự - thẳng thừng - huỵch toẹt của Jaejoong, nhưng đúng là có mấy vấn đề cần phải nói nhanh nói thẳng."

"Dạ..."

"Anh có người yêu chưa?"

"Chưa?"

"Anh không ngại chuyện yêu đương với nam giới hả?"

"Không hề."

"Cậu không chê Jaejoong nhà chúng tôi có bệnh từ nhỏ chứ?"

"Tuyệt đối không?"

"Cũng không chê anh ấy thích nói tùm lum chứ?"

"Đâu có, rất đáng yêu."

"Trời, nghe thiệt bệnh. Vậy chắc anh thích Jaejoong từ cái nhìn đầu tiên rồi phải không?"

"..."

"Changmin!!!" - Bấy giờ là tiếng Jaejoong kêu lên.

"Jaejoong nấu ăn rất giỏi."

"Lái xe rất cừ."

"Uống rượu trên mức tốt."

"Thỉnh thoảng vui quá sẽ cười to."

"Nói năng có chút lảm nhảm."

"Nhưng không bao giờ vòng vo quanh co."

"Tóm lại trên mức trung bình nhiều đó."

Cứ thế màn câu nối câu của các anh em họ Kim có nguy cơ sẽ kéo dài đến vô tận, nếu như Jaejoong không mất hết kiên nhẫn mà đứng dậy chen ngang:

"Thôi, tóm lại là, chúng ta thử hẹn hò đi."

Trong lúc cả ba anh em họ Kim còn lại bận bật ngửa, Yunho lập tức theo quán tính gật đầu.

"Thế nhé, chủ nhật tuần này ở trường đua ngựa Bắc Âu."

Vậy là, trong tình cảnh "bất chiến tự nhiên thành", cuộc hẹn hò giữa siêu cấp mỹ nam Jung Yunho - mang theo ý định đào mỏ và quản gia Kim Jaejoong - chẳng rõ mang theo ý định gì được ấn định.

oOo

Chớp mắt đã là chủ nhật, cuộc hẹn giữa kẻ đào mỏ họ Jung và con mồi Kim Jaejoong - dù mong đợi hay không mong đợi - cuối cùng cũng đến.

Địa điểm hẹn hò có dư điểm lãng mạn - trường đua ngựa Bắc Âu nằm ở phía Đông Seoul, kế bên một trang trại mênh mông đồng cỏ. Hôm ấy, Jaejoong nhà họ Kim mặc một bộ trang phục vô cùng hợp mốt. Trông từ xa, cùng mái tóc nâu tím đang rực lên dưới nắng, cậu y hệt một hoàng tử hay con nhà quý tộc thời xưa. Đứng cạnh Jaejoong bấy giờ là một con hắc mã. Liên tục đưa tay vuốt bờm của nó, quản gia nhà họ Kim thậm chí còn không để ý ân nhân của cậu đã đến từ khi nào.

Lại nói đến Jung Yunho. Tự nãy giờ, quan sát Jaejoong từ xa xa, hắn đã tập trung điều hòa khí huyết. Khi đủ cảm thấy tự tin là trái tim mình sẽ không một lần nữa đập loạn cả lên, Yunho mới dám tiến đến gần. Từng bước lại gần hắc mã hoàng tử, siêu cấp mỹ nam họ Jung liên tục tự nhắc nhở mình về mục tiêu buổi hẹn hôm nay. Ấy vậy mà, chuẩn bị kỹ càng là thế, Yunho vẫn không thể lường hết được sự lắm chiêu của con mồi.

Bấy giờ, đập vào mắt hắn là một con ngựa đen đầu tết bím. Phải nói, bờm con ngựa bị tết y hệt các cô gái châu Phi, với những bím mảnh đen bóng xù lên dọc chiếc cổ mượt mà của nó. Liếc mắt xuống cái đuôi - may sao, cái đuôi vẫn bình thường.

"Ngựa hay phe phẩy đuôi để đuổi côn trùng, như tai voi vậy đó. Tôi mà tết luôn đuôi thì nó sẽ đá tôi." - Như biết được Yunho đang nghĩ gì, Jaejoong trả lời. Phải đến tận lúc này, cậu mới rời mắt khỏi con ngựa, hướng ánh nhìn về đối tượng hẹn hò. Vừa quay sang đối tượng, Jaejoong lại phải buột miệng kêu lên:

"A, mặt anh kinh khủng quá!!!"

Siêu cấp mỹ nam chớp nhẹ hàng mi, đôi môi quyến rũ hé nở một nụ cười gượng gạo:

"Xin lỗi... hôm qua tôi bị tai nạn."

"Không sao." - Jaejoong đáp ngay, cậu nghĩ có lẽ mình cần trấn an ân nhân thật gấp. Nụ cười không mang theo niềm vui của Yunho đã trên hai lần khiến cậu nhói cả tim. Dường như đây là con người đầu tiên có thể khiến Kim Jaejoong phải suy nghĩ lựa lời trước khi nói.

Nhưng sự thật là con người không kinh qua rèn luyện, có cố gắng cũng chẳng được gì. Đắn đo mãi, Jaejoong cũng không khống chế được việc thốt ra lời có tính sát thương.

"Không sao, không sao thật đó. Dù quả thưc nhìn rất ghê, nhưng tôi không có sợ đâu. Đừng ngại."

"A... ha - ha, không ngại thì may rồi." - Gặp đến lần thứ ba, dĩ nhiên Yunho cũng phải tập quen dần với thói xấu của con mồi. Dù gì hắn cũng đã kinh qua đào tạo, không thể uổng phí tiền. Chẳng phải sao, ở buổi học đầu tiên, thầy giáo đã dạy: các anh, phòng khi các anh chưa biết, chúng ta đang học lớp: Trở thành kẻ Lừa đảo chuyên nghiệp - hay, nên dùng từ khác âm đồng nghĩa với nó - Người đàn ông hoàn hảo.

Đúng vậy, nhờ chăm chỉ, Yunho nhớ bài rất lâu. Lúc này, điều cần nhất chính là phải giữ vững phong độ của người đàn ông hoàn hảo.

"Nhưng dù thế nào đi nữa... tôi cũng cảm thấy thật tiếc." - Bằng cung cách quý phái nhất, hắn tiếp lời. - "Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng cho buổi hẹn hò đầu tiên này. Không may sao, lại gặp phải sự cố đáng tiếc..."

"Anh tập cưỡi ngựa bị ngã đập mặt phải không?" - Đáp lại cung cách quý tộc của quý ngài Jung Yunho, Jaejoong như thường lệ vẫn vô cùng trật nhịp.

"..."

Đòn vừa ra của con mồi khiến người đàn ông hoàn hảo họ Jung trong nhất thời choáng váng, phản ứng không kịp. Giữa cơn mơ màng của trí óc, ký ức nhập nhằng đau đớn của hắn ào ạt đổ về.

------------ Hồi tưởng quá khứ ----------------

"Mày đừng sợ, cưỡi ngựa cũng như cưỡi bò vậy thôi. Mày không tập thì làm sao chủ nhật chinh phục được cậu chủ Kim đây."

Kết quả: Ngã chúi nhủi.

May mà lời tán phét của gã bạn thân ác ôn Park Yoochun cũng không phải hoàn toàn sai nên Yunho đến giờ vẫn còn đủ hai hàm răng bóng loáng. Dù gì thì... ờ, cưỡi ngựa có thể không giống cưỡi bò nhưng ngã từ trên lưng ngựa so với ngã từ trên lưng bò cũng có điểm tương đồng. Nhờ nhiều năm kinh nghiệm cưỡi bò khi làm nông, Yunho đã bảo toàn được nhan sắc.

------------- Kết thúc hồi tưởng -----------------

Khi Yunho dứt được khỏi dòng ký ức đau thương, Jaejoong đã kịp làm điều cậu muốn làm. Bấy giờ, kẻ lừa đảo còn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bên má đột nhiên bớt hẳn đau nhức.

"Miếng dán chống sưng loại tốt nhất đó." - Jaejoong tỉnh như không, miết nhẹ ngón tay lên miếng urgo cậu vừa dán lên mặt Yunho. - "Vì tôi đi đứng thường hay té ngã nên luôn mang theo. Anh yên tâm, sẽ mau hết xấu thôi."

Nói dứt câu, Jaejoong toe toét cười. Dưới nắng sớm, nụ cười của cậu như mang theo cả một cơn gió xuân mát lành.

Trời bỗng chốc trong vắt, có kẻ thoắt ngẩn ngơ...

oOo

"Tình hình sao rồi?" - Đứng sau hàng rào kẽm gai, trinh sát Mông To nhấp nha nhấp nhổm.

"Mỗi người một cái ống nhòm, ai chẳng quan sát được, sao lại còn phải hỏi?" - Phục kích ngay cạnh bên, trinh sát Cao Nhồng ê a.

"Hai đứa bay có im cho hyung đọc khẩu hình không thì bảo." - Nằm vùng kế đó, trinh sát Nữ Hoàng nghiến răng.

"Hyung biết đọc khẩu hình???" - Trinh sát Mông To hạ cả ống nhòm xuống, kinh ngạc thốt lên.

"Hyung từng học lớp lồng tiếng mà." - Trinh sát Nữ Hoàng quên khuấy vừa mới ra lệnh cấm khẩu, tự hào đáp lời.

"Em thấy đằng nào thì chúng ta chả lồng tiếng được, việc gì phải đọc khẩu hình." - Trinh sát Cao Nhồng khẽ nhún vai. - "Jaejoong hyung: nói lời cay đắng. Mỹ nam ngốc: xót tim xót tim. Jaejoong hyung: vừa nói lời cay đắng vừa dịu dàng hành động. Mỹ nam ngốc: lại xót tim lại xót tim. Jaejoong hyung: tỏ tình. Mỹ nam ngốc: gật đầu cái rụp."

"Đến mức đó rồi sao?" - Giờ thì đến lượt Trinh sát Nữ Hoàng phải kinh hoàng thảng thốt.

"Mức 3 là em bịa thôi." - Trinh sát Cao Nhồng nói. - "Căn cứ theo tình hình thực tại, chắc chỉ mới trong giai đoạn xót tim."

Trinh sát Mông To mỉm mỉm cười, tiếp tục quan sát.

Part 4.

Cứ thế, cuộc hẹn diễn ra theo quy luật cứ năm phút một lần lại có kẻ thấy tim đau xót, luân phiên xoay vòng giữa gã đào mỏ dễ dao động Jung Yunho và con mồi Kim Jaejoong không biết trời biết đất.

Cả hai đều khó thể ngờ, trong khi Jaejoong đang cố gắng kiềm chế bản thân nói những lời huỵch toẹt thì Yunho đã dần quen với nó. Jaejoong tự dặn bản thân không nên làm người thanh niên trước mặt phải gượng gạo cười. Yunho từ từ nhận ra, thứ khiến hắn phải gượng gạo, thật ra không phải những lời nói ấy.

Bấy giờ, mặt trời đã lên thật cao, những tia nắng trưa hung hãn vén sạch rèm mây, hun nóng cả đồng cỏ. Thúc ngựa thong thả đi cạnh nhau, Jaejoong thỉnh thoảng lại quay sang hắn:

"Dáng cưỡi ngựa của anh thật buồn cười."

"..."

"À... thật ra thì hôm qua mới té sưng mặt, hôm nay đi được vậy đã rất giỏi..."

"..."

Đáp lời Jaejoong, Yunho chẳng nói gì, chỉ khẽ nhăn mặt. Tóc nâu nhà họ Kim quả thực cực kỳ hư hỏng. Biết rõ trời nắng to mà vẫn cương quyết không đội nón. Đành rằng tóc cậu ánh lên dưới nắng rất đẹp nhưng cứ nhìn gương mặt vốn trắng trẻo của Jaejoong bấy giờ ửng đỏ vì nóng, mồ hôi đọng thành dòng trên thái dương, Yunho lại cảm thấy xót xót. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra giải pháp. Một cách hoàn toàn vô tình, Yunho áp dụng tuyệt chiêu thường ngày của Changmin:

"À, Jaejoong... tôi cảm thấy hơi đói. Hay mình qua tán cây kia ngồi nghỉ rồi ăn gì đi, tôi có..."

"Đồng ý!" - Jaejoong cắt ngang lời đề nghị dè dặt của Yunho, đồng thời cũng ngăn luôn ý định đem ra mớ đồ ăn cắm trại đắt tiền sáng nay hắn cố tình chuẩn bị. - "Tôi có đem theo RẤT NHIỀU ĐỒ ĂN NÈ."

Thế là cả hai hạ trại bên một cây cao rậm lá.

Vừa đi từ nắng vào chỗ râm, mắt sẽ bất giác bị lóa, chẳng nhìn thấy gì, Yunho có hơn hai mươi năm kinh nghiệm đứng nắng làm nông, lý thuyết này vốn nắm rất rõ. Trên đường đi về phía gốc cây, hắn sải bước thật chậm để mắt có thời gian điều tiết. Jaejoong không có hai mươi năm kinh nghiệm, tuy thỉnh thoảng cũng đi cưỡi ngựa ở đồng cỏ này nhưng ghi nhớ những chuyện như trên vốn không phải điều cậu có thể. Kết quả, một, hai, ba, đến sải chân thứ tứ khi vừa đi vào bóng mát của tán cây, Jaejoong đã đâm thẳng vào thân cứng, ngã bật ra.

RẦM!

Đứng ngay sát bên cạnh, Yunho dù chưa hiểu chuyện gì vẫn kịp phản ứng theo quán tính. Khi Tóc Nâu nhà họ Kim đã nằm gọn trong vòng tay, hắn mới nhận ra: tiếng RẦM vừa nãy chính là do cú va chạm nảy lửa giữa siêu cấp quản gia và cái cây to. Giữa một thứ đứng yên và một thứ chuyển động, nếu xảy ra va chạm thì dĩ nhiên lỗi thuộc về thứ có khả năng đi. Nhưng lúc này, ở đây, Yunho vẫn không thể kiềm được bản thân bật ra tiếng nguyền rủa cái cây khốn kiếp.

May sao cho hắn, thứ ngôn ngữ thô thiển vốn không nên thốt ra từ miệng người đàn ông quý tộc hoàn hảo đã không lọt vào tai Jaejoong. Cậu vẫn còn trong cơn choáng váng. Gần cả phút sau, Jaejoong mới tự ngồi dậy được. Đưa tay sờ môi mình, cảm nhận rõ ràng nó đang từ từ sưng lên. Quay sang Yunho, cậu nhìn hắn rồi nhe răng:

"Không gãy cái nào chứ, phải không?"

"Không."

"Vậy là được rồi." - Jaejoong nhè nhẹ thở ra. Sau câu nói của cậu, một sự im lặng đột ngột phủ lên hai người.

Rồi... như thường khi, Jaejoong lại lên tiếng trước. Quay sang phía Yunho, cậu đưa một ngón tay vào chỗ giữa đôi mày rậm của hắn, nhẹ xoa xoa nó.

"Không sao đâu, đừng cau mày nữa. Tôi thậm chí không cảm thấy đau."

Thế là... buổi giữa trưa, dưới bóng râm của tàn cây rậm lá, nhẩn nha nhìn Jaejoong bày ra buổi trưa cắm trại - hoành tráng hơn những gì hắn chuẩn bị gấp nhiều lần, Yunho đã chính thức quên sạch bách mục đích chính của hắn khi đến đây. Quên kế hoạch, quên gương mặt nhăng nhở của gã bạn thân Park Yoochun, quên sự gửi gắm lẫn đe dọa của các anh em họ Kim, thậm chí... quên luôn bản thân hắn đang đóng giả quý ông hoàn hảo siêu cấp mỹ nam.

Bấy giờ, gã nông dân họ Jung chỉ cảm thấy không khí xung quanh hắn mờ ảo một màu phớt hồng, nồng nàn hương cam.

oOo

"Mà tại sao... lại là hương cam nhỉ?" - Đăng gặm dở phần sandwich, Yunho buột miệng thốt lên, như thể tự nãy giờ mới có thể nghĩ ra điều này.

Vốn nhạy cảm với những thứ liên quan đến quần áo phụ trang, Jaejoong hiểu ngay điều hắn muốn nói. Bỏ miếng kimpab vừa gắp xuống hộp, cậu đáp:

"À, bình thường tôi vẫn dùng mùi bạc hà... Nhưng hôm trước, Heechul hyung và Junsu bảo mùi đó lỗi thời rồi, chỉ người nhà quê mới thích thôi. Họ bắt tôi đổi."

Hự!

Yunho có thể nghe được tim mình vừa trúng một phát tên rõ đau, nhưng hắn chưa kịp mở lời thì Jaejoong đã nói tiếp.

"Vậy thì chắc tôi cũng là người nhà quê đó, vẫn chỉ thích mùi bạc hà thôi. Hôm sau tôi sẽ đổi lại!"

Nghe đến đây, Yunho có cảm giác như Jaejoong vừa mới đổi sang mùi bạc hà thật. Nếu không, vì sao không gian xung quanh lại bất giác dịu mát như thế này.Trong tình trạng mơ màng, hắn ngớ ngẩn đáp:

"Tôi cũng thích mùi cũ... Nó rất hợp với cậu, mang đến cảm giác trong lành."

"Hahaha, vậy cũng giống tôi, anh là đồ nhà quê nha!!"

"Ừ, nhà quê." - Yunho cười tít mắt.

"Anh khùng thiệt đó!" - Được nước lấn tới, Jaejoong lại tỉnh bơ dìm bạn hẹn xuống bùn. - "Lần đầu tiên thấy có người trò chuyện với tôi mà không nổi cáu lên. Heechul hyung bảo rằng ai gặp tôi nói được ba câu chắc chắn sẽ nổi cáu, không thì họ cũng khùng giống tôi. Heechul, Junsu và Changmin bắt tôi sửa đổi nhiều lắm. Hôm trước anh đến nhà, còn ra lệnh cấm, không cho tôi mở miệng."

"Đến mức vậy sao?" - Đang đà vui, Yunho cười to thành tiếng. Dè đâu, ngay bên cạnh hắn lúc này, Jaejoong lại chẳng có vẻ gì vui:

"Yunho à... anh có thể không cười to như vậy nữa có được không?"

"Hả? Tại sao?" - Tay đào mỏ buột miệng hỏi lại. Vừa dứt câu, hắn đã thầm tự nguyền rủa bản thân ngu dốt. Với bản tính nghĩ gì nói đó, câu tiếp theo, Jaejoong bảo đảm sẽ lại đâm hắn một phát xuyên tim.

"Tại sao hả? Bởi vì, Yunho à, anh cứ vậy hoài tôi sẽ thích anh thật đó. Răng anh đẹp, cười lên càng quá xá đẹp mà..." - Jaejoong đáp, vẫn với cách nói thẳng tưng của cậu, nhưng lần này, đem theo biết bao dịu dàng.

Đâm một phát xuyên tim. Quả thật, cậu đã làm điều đó.

.

.

.

"Jaejoong này?"

"Đang nghe."

"Cậu... quả thực là quản gia của họ Kim sao?"

"Ừ, quản gia."

"Tức... không có quan hệ anh em ruột thịt gì với Kim Heechul, Kim Junsu và Changmin phải không?"'

"Không có."

"Sao cậu được họ hậu đãi quá vậy? Cả quần áo, nhà, rồi chiếc Lamborghini kia nữa?"

"Tôi làm quản gia từ thời Kim lão gia còn sống, là ông mua Lambor- chan cho tôi nhưng chiẹc đó vẫn đứng tên ông đó thôi. Còn quần áo... tiền của tôi đâu có để làm gì, toàn mua quần áo."

"Họ có vẻ rất tốt với cậu, các anh em họ Kim ấy."

"Tôi cũng tốt với họ mà, hehe."

"Hỏi thêm câu nữa nhé?"

"10 câu cũng được."

"Cậu có của cải để dành không?"

"Của cải?"

"Tiền... vàng... kiểu đó."

"Mấy thứ đó thì hoàn toàn không có."

"Ờ..."

"Mà anh hỏi để chi vậy?"

"Cậu đừng quan tâm."

"Ừ, không quan tâm."

"Jaejoong này..."

"Vẫn đang nghe."

"Nếu được, cậu đừng thay đổi gì cả nhé. Cả mùi nước hoa, cả thói quen ăn nói. Dù các anh em họ Kim cấm đoán gì, cũng nhất định không được thay đổi."

"Nếu tôi thay đổi được... thì giờ này đã không ở đây. Còn báo hại họ cực thân giả trang theo dõi. Nhưng Yunho à..."

"Sao hả, Jaejoong?"

"Nhưng mấy ngày gần đây hình như có thay đổi thiệt rồi. Tôi... tự nhiên không muốn nghĩ gì nói đó nữa. Tôi muốn suy nghĩ kỹ càng trước khi mở lời. Tuy chưa được thành công lắm, nhưng anh Yunho hãy đợi tôi, tôi đang cố. Thật lòng, tôi không muốn thấy anh buồn, càng không muốn anh không thích tôi."

Bấy giờ, nằm kề bên nhau dưới gốc cây to, con mồi Jaejoong và kẻ lừa đảo Yunho có một cuộc chuyện trò thật thẳng thắn. Jaejoong đã nói nhiều, rất nhiều, ngoan ngoãn nghe lời bạn hẹn hò mới toanh, chẳng thèm e ngại suy nghĩ trước sau, cứ thế mà nói. Giọng cậu lúc trầm lúc bổng, nghe như ẩn trong từng câu chữ đều có tiếng cười.

Nheo mắt nhìn lên những tán lá xanh rì xếp dày, chỉ chừa cho nắng vài khe hở li ti, Yunho buông tiếng thở dài rất khẽ. Vươn ngón tay thon dài chộp lấy vài giọt nắng vương, hắn nghĩ... chuyện đến đây, có lẽ nên thật sự chấm dứt.

oOo

Suốt buổi cơm chiều, Park Yoochun im lặng ngồi lắng nghe câu chuyện. Sau khi Yunho dứt lời, anh vẫn tiếp tục im lặng một lúc thật lâu, tay cầm bát đũa từ tốn gắp kim chi, vẻ như chẳng quan tâm đến những gì gã bạn vừa nói. Cuối cùng, khi thức ăn trên bàn đã cạn, Yoochun lên tiếng:

"Vậy thì thôi, bỏ đi."

Yunho tự nãy giờ chẳng ăn được miếng nào, thảng thốt lên tiếng:

"Mày nói nghe thật nhẹ nhàng..."

"Chứ mày bảo, tao còn có thể nói gì khác đây?"

"Tao xin lỗi... món nợ... rồi kế hoạch đã dày công sắp đặt..."

"Nói bỏ thì phải dứt khoát." - Yoochun gõ đũa lên đầu Yunho. - "Sao lại có cách nói năng thiếu tự tin đó? Đừng nói là chúng ta lại mất luôn khoản tiền đầu tư cho mày đi học nha! Với lại, Yunho à, nếu tiếp tục, chắc chắn ván cờ này không thể thành công, đúng không? Như mày nói, Jaejoong đó không hề có của cải gì hết. Mày sẽ lừa được cái gì đây. Cũng tại cả hai đứa mình điều tra không kỹ. Giờ, cần bỏ ngay để tìm cách khác."

"Ừ..." - Dùng tay xoa xoa đầu, Yunho gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC