Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng lời nói của Mạch Quai phát ra chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim Hứa Tinh, nước mắt rốt cuộc rơi lã chã trên gương mặt thiếu niên, lắp bắp nói.

– Cậu... cậu nói sao? Mẹ.. mẹ mình.. đã mất?

– Chú Biên bảo rằng, bệnh viện đã thấy xác của mẹ cậu ở khuôn viên, cảnh sát nghi rằng có thể mẹ cậu đã bị giết. – Mạch Quai đau lòng nhìn Hứa Tinh, thanh âm run rẩy kể lại toàn bộ sự việc.

Nghe đến đây Hứa Tinh không khỏi bị sét đánh ngang tai, trái tim rốt cuộc đau đớn tựa như vỡ thành mảnh nhỏ. Không kiềm được cơn sốc, trước mắt lập tức tối sầm.

– Tiểu Tinh! Tiểu Tinh! – Gia Trình hốt hoảng vội đỡ lấy thiếu niên, thanh âm lo lắng gọi tên y.

– Tôi sẽ gọi giáo viên đến. – Mạch Quai đối Gia Trình nói, rồi khẩn trương rời khỏi.

Gia Trình vội bế Hứa Tinh vào phòng Mạch Quai gần đó, đặt y lên giường, rồi chạy vào phòng tắm vơ đại chiếc khăn xả nước ấm, nhanh chóng đến bên giường lau đi mồ hôi lạnh trên vầng trán của y.

Trong chốc lát, hiệu trưởng Ninh cùng cô hiệu phó chạy vào, theo sau còn có Mạch Quai, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

– Đã có chuyện gì? – Hiệu trưởng Ninh nhìn tình cảnh thiếu niên kia nằm trên giường, không khỏi sốt ruột.

– Mẹ của cậu ấy đã mất sáng nay, có vẻ rất sốc.. cho nên cậu ấy mới ngất xỉu. – Mạch Quai thở dài nói.

– Sao? Mẹ em ấy mất sáng nay? – Ông sửng sốt hỏi.

– Vâng. Baba cậu ấy gọi cháu bảo cậu ấy nên về Đài Loan gấp.

– Chậc... chuyện lớn thế này, có lẽ ta nên hoãn chuyến đi lại, rời Hawaii ngay lập tức thôi hiệu trưởng.- Cô hiệu phó lo lắng quay sang hiệu trưởng Ninh nói.

– Đương nhiên rồi. Hảo, cô hãy quay lại báo cáo việc này cho giáo viên bộ môn, rồi thông báo cho tất cả các em học sinh. – Ông nghiêm nghị gật đầu, rồi hướng cô hiệu phó căn dặn.

– Vâng. – Nói xong cô liền nhanh chóng ly khai.

– Hảo, đợi em ấy tỉnh lại, trường sẽ đưa mọi người trở về Đài Loan. – Hiệu trưởng Ninh thở dài, đối Mạch Quai nói. Sau liền xoay người rời khỏi căn phòng.

Mạch Quai cúi đầu chào ông, rồi bướn đến ngồi bên cạnh Hứa Tinh, ủ rũ mở miệng.

– Tiểu Tinh vốn dĩ bị mẹ bỏ mặc như vậy, nay lại nghe tin mẹ cậu ấy mất, không biết có chịu đựng được không?

Gia Trình ngẩng đầu nhìn Mạch Quai kinh ngạc, rồi lại đưa mắt quan sát thiếu niên bên dưới, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt y.

– Cho nên... Gia Trình, tôi muốn nhờ anh, hay luôn bên cạnh cậu ấy. – Mạch Quai đối Gia Trình nói.

– Cậu yên tâm. – Gia Trình gật đầu.

Mạch Quai chỉ cười nhẹ, rồi bước đến ghế khách ngồi tựa lưng vào thành. Chờ cho đến khi Hứa Tinh tỉnh lại, Gia Trình liền vội nắm lấy tay y, ôn nhu nói.

– Tiểu Tinh.

– Anh.. anh Trình... Mẹ.. mẹ... – Hứa Tinh đột nhiên khóc nức lên, nghẹn ngào.

– Anh xin lỗi. Mẹ em đã qua đời rồi, một lát trường sẽ đưa chúng ta về Đài Loan... – Gia Trình đưa tay chạm lên gương mặt Hứa Tinh, ủ rũ an ủi y.

Hứa Tinh tuyệt vọng khóc lớn, lồng ngực cảm giác như bị chẻ làm hai nửa vậy. Gia Trình đau lòng ôm lấy thiếu niên, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ gầy của y.

Ngay sau đó, Hứa Tinh thất thần cùng mọi người lên tàu, trở về lại Đài Loan. Vừa mới đặt chân về, thiếu niên đã vội đến ngay bệnh viện X. Chỉ thấy Hứa Biên đang đứng trước cổng chờ y.

– Tiểu Tinh... – Nhìn thấy Hứa Tinh cùng Mạch Quai chạy đến, Hứa Biên liền sốt ruột đến bên y, bất quá ngay sau đó liền thấy Gia Trình theo sau, anh lập tức thay đổi sắc mặt, hắn ta tại sao lại có mặt ở đây chứ.

– Baba... mẹ.... – Hứa Tinh nức nở nhìn Hứa Biên, nước mắt đã sớm ướt đầy mặt.

– Mẹ đã mất rồi... baba thực xin lỗi. Tiểu Tinh.. – Hứa Biên đau lòng đưa tay ôm lấy thiếu niên vào ngực, nước mắt cũng rơi xuống.

Hai người ôm nhah khóc một hồi lâu, rốt cuộc Hứa Biên mới đưa thiếu niên vào nhà xác gặp lại mẫu thân của mình.

Bước chân vào căn phòng lạnh như băng kia, Hứa Tinh một chút cũng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại cứ không ngừng nức nở, chậm rãi bước đến giường nằm của Bạch Dương, y đưa tay kéo chăn xuống. Chỉ thấy gương mặt biến dạng trắng bệch của cô.

– Mẹ... mẹ ơi... Tiểu Tinh đây... là Tiểu Tinh đây... mẹ làm ơn tỉnh lại đi... Tiểu Tinh van cầu mẹ.... Tiểu Tinh biết Tiểu Tinh không ngoan... mẹ không thích Tiểu Tinh... nhưng mà... mẹ làm ơn đừng biến mất như vậy.... Tiểu Tinh chưa có cơ hội được chăm sóc mẹ... Tiểu Tinh bất hiếu... Tiểu Tinh bất hiếu... – Mỗi một lời nói phát ra là tiếng khóc lớn của thiếu niên, tình cảnh trước mắt không khỏi khiến cho mọi người hết sức đau lòng đi.

– Tiểu Tinh. – Hứa Biên đau lòng đến bên ôm lấy Hứa Tinh vào ngực, rơi lệ cùng y.

– Baba... baba bảo mẹ tỉnh lại đi... mẹ không thích Tiểu Tinh... chắc chắn mẹ sẽ không tỉnh lại... chỉ có baba... baba nói mẹ sẽ tỉnh... – Hứa Tinh nước mắt không ngừng rơi, cố gắng tự lừa dối bản thân.

– Mẹ đã mất rồi.. con đừng níu kéo nữa.. baba xin lỗi con. – Hứa Biên gắt gao ôm chặt thiếu niên kia hơn, nghẹn ngào nói.

Y chỉ có tuyệt vọng khóc rống, vội vã buông Hứa Biên ra, bò đến bên giường ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Bạch Dương, không ngừng cầu xin cô tỉnh lại.

Một lát, cảnh sát đột nhiên bước vào, Hứa Biên liền vội vã đứng dậy, nhanh tay lau sạch gương mặt của mình.

– Hứa tiên sinh, theo như tổ giám định của chúng tôi điều tra, trước khi nạn nhân mất đã có xảy ra một cuộc ẩu đả với người khác, chúng tôi đã tìm thấy ở hiện trường rất nhiều sợi tóc có hương thơm, có vẻ như đó là một người phụ nữ.

– Các anh nói sao? Xảy ra ẩu đả? – Hứa Biên kinh ngạc nhìn vị cảnh sát trước mắt.

– Phải. Chúng tôi đã xét nghiệm DNA của mẩu sợi tóc, và đã xác định rằng đó không phải là của vợ anh.

Hứa Biên bàng hoàng suy nghĩ, sau rốt cuộc nhớ ra điều gì, liền khẩn trương lên tiếng.

– Tôi có biết một người phụ nữ, Lam Tạ Đường. Bác sĩ nói cô ta thỉnh thoảng hay đến thăm vợ tôi. Nhưng giữa chúng tôi thực sự không hề thân thiết mấy, tôi đang nghi ngờ cô ta đã giấu diếm chuyện gì đó.

– Thông tin quan trọng như vậy, anh nên nói cho chúng tôi sớm hơn chứ. Hảo, quy tổ lại cho mọi người, lập tức điều tra về người phụ nữ tên Lam Tạ Đường, mau lên. – Vị cảnh sát ra lệnh.

– Vâng thưa sếp.

– Hảo, chào anh. – Nói xong vị cảnh sát liền cúi đầu chào Hứa Biên rồi ly khai.

Hứa Biên thở dài, chậm rãi bước đến Hứa Tinh đang thẫn thờ ôm lấy xác của Bạch Dương.

– Tiểu Tinh, đứng dậy đi con.

– Tiểu Tinh muốn ở bên mẹ.... – Hứa Tinh khẽ trực rơi nước mắt.

– Không nên ở đây lâu. Đến, nghe lời baba, chúng ta ra ngoài. – Hứa Biên thở dài, đưa tay đỡ thiếu niên lên.

– Không muốn... Mẹ đang rất cô đơn... Tiểu Tinh phải ở bên mẹ... phải ở bên mẹ... – Thiếu niên nức nở nói.

Gia Trình đau lòng nhìn Hứa Tinh, vội vã bước đến nắm lấy bả vai y, ôn nhu khuyên răn.

– Chúng ta sẽ ra ngoài, một lát Tiểu Tinh có thể quay lại. Để mẹ em được yên nghỉ, có phải không?

Hứa Biên cau mày nhìn Gia Trình, rồi lại quay sang quan sát phản ứng của Hứa Tinh, chỉ thấy y thút thít nhìn hắn, rồi chậm rãi gật đầu.

– Hảo, Tiểu Tinh ngoan. – Gia Trình cười nhẹ đưa tay xoa lấy đầu Hứa Tinh, rồi định đưa y ra ngoài.

– Không cần. – Hứa Biên phẫn nộ bước tới, một phen đẩy Gia Trình ra, ôm lấy vờ vai nhỏ gầy của thiếu niên rời khỏi.

Gia Trình thở dài trong lòng, rồi quay sang Mạch Quai chần chừ một hồi lâu.

– Chú ấy vẫn còn tức giận chuyện của anh. Hiện tại xảy ra việc không may, cứ để giải quyết xong rồi hẳn nói chuyện với chú ấy. – Mạch Quai an ủi nói.

– Ừ. – Gia Trình nhẹ gật đầu rồi bước ra ngoài theo.

Dẫn Hứa Tinh đến nhà ăn, nhìn thấy y từ nãy đến giờ vẫn chưa hết hoàng hồn, lại còn thân thể gầy yếu, Hứa Biên không khỏi lo lắng liền kêu một suất cơm cho y.

– Tiểu Tinh.. con chưa ăn gì phải không? Mau ăn chút cơm đi con. – Anh đưa đĩa cơm đến trước mặt y, ôn nhu nói.

– Baba.. – Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

– Có chuyện gì? – Anh nhíu mày.

– Mẹ... mẹ bị ai giết sao? – Hứa Tinh ấp úng nói.

– Con đừng bận tâm.. chuyện của mẹ cứ để baba lo, con ăn đi, dạo này nhìn con gầy hơn nhiều đấy. – Hứa Biên thở dài trấn an y.

– Dạ vâng. – Hứa Tinh nhỏ giọng cúi đầu, rồi chậm rãi đưa một muỗng cơm vào miệng mình.

Hứa Biên đau lòng nhìn y run rẩy ăn từng miếng thức ăn, cảm thấy thương xót vô cùng, mặc dù còn rất tức giận Bạch Dương, bất quá dạo này anh vẫn thường xuyên đến thăm cô, chăm sóc cho cô, dẫu sao hai người vẫn là vợ chồng cũng được hơn mười lăm năm rồi. Nhưng thực không ngờ sáng ngày hôm đó nghe bác sĩ gọi đến, anh không khỏi sửng sốt, trái tim vô cùng đau đớn, vừa thương cho cô vừa thương cho thiếu niên nhỏ gầy kia.

Chuyện này phải nói rằng ngoài sức tưởng tượng của anh, Bạch Dương đang mắc bệnh thần kinh, không ngờ lại có người sát hại cô như vậy, hảo đau lòng cho cô. Nhưng đây không phải lúc để Hứa Biên dằn vặt đau khổ cho cái chết của Bạch Dương, anh nhất định phải tìm ra hung thủ, truy ra những bí mật mà cô và Lam Tạ Đường đã giấu anh bao nhiêu năm nay.

– Baba không ăn sao? – Hứa Tinh nhỏ giọng nói.

– Tiểu Tinh cứ ăn đi. Baba không sao. – Anh cười nhẹ, xoa đầu thiếu niên.

– Baba. Tiểu Tinh hỏi baba được không? – Hứa Tinh đột nhiên hạ đũa xuống, nhìn Hứa Biên hỏi.

– Sao vậy? – Anh cau mày.

– Baba... baba có còn yêu mẹ không?

Câu hỏi kia của thiếu niên như một chiếc búa đập mạnh vào đầu anh, y tại sao lại hỏi anh như thế chứ.

– Tiểu Tinh thấy baba không hề buồn khi mẹ mất... baba không yêu mẹ nữa phải không? – Hứa Tinh rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào hỏi.

– Tiểu Tinh.. con đừng nói vậy. Mẹ mất baba tại sao không buồn được chứ? – Hứa Biên nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của y, cắn chặt răng nói.

– Baba gạt Tiểu Tinh... Mẹ chắc hẳn ở bên kia đang rất cô đơn... baba không thương mẹ nữa... – Hứa Tinh nước mắt giàn dụa khóc lóc.

– Tiểu Tinh.. baba.. – Hứa Biên cảm thấy khó xử vô cùng, liền lúng túng nói.

Hứa Tinh gạt bỏ tay Hứa Biên ra, rơi lệ đứng dậy chạy đi mất.

– Tiểu Tinh!!

Hứa Biên lớn tiếng gọi tên y, vội vã chạy theo sau đuổi theo thiếu niên. Anh phải làm sao đây, mặc dù rất đau lòng vì Bạch Dương đã mất, nhưng cảm xúc đó không phải là tình cảm của một người chồng giành cho vợ, mà chính là sự thương hại mà thôi. Có lẽ điều này khi nói ra sẽ rất phẫn nộ, nhưng thực sự anh... anh đã hết dành tình cảm cho Bạch Dương được nữa rồi, anh yêu Hứa Tinh, anh yêu thiếu niên kia.

– Tiểu Tinh!! Nghe baba giải thích. – Hứa Biên kéo lấy cổ tay Hứa Tinh về phía mình, thanh âm run rẩy nói.

– Baba nói đi.. baba có phải hay không.. đã hết yêu mẹ rồi.. – Thiếu niên thút thít.

Ngay thời điểm đó, Mạch Quai và Gia Trình chạy đến, nhìn tình cảnh của phụ tử hai người bọn họ, Gia Trình không khỏi nhíu mày.

– Baba... baba...

– Tại sao baba không trả lời?.. Là.. là Tiểu Tinh nói đúng có phải không... baba đã hết yêu mẹ rồi... baba ghét bỏ mẹ.

Hứa Biên đau lòng ôm chầm lấy Hứa Tinh, nghiến chặt răng không ngừng giải thích.

– Baba không ghét bỏ mẹ, baba chỉ là.. chỉ là... baba... baba xin lỗi... thực xin lỗi con.

– Vậy... baba vẫn còn yêu mẹ phải không? Baba nói đi... – Hứa Tinh bắt đầu sụt sịt, nức nở hỏi anh.

– Tiểu Tinh... – Hứa Biên buông thiếu niên ra, do dự một hồi lâu. Đương nhiên nhìn thấy bộ dạng chần chừ của anh, y không khỏi tái mét sắc mặt, một lần nữa rơi nước mắt.

– Baba gạt Tiểu Tinh.. baba rõ ràng không yêu mẹ nữa..

– Tiểu Tinh... baba xin lỗi... thực ra... thực ra... baba đã không còn tình cảm với mẹ... – Hứa Biên cúi thấp đầu, nghẹn ngào nói.

Nghe đến đây Mạch Quai và Gia Trình không khỏi sửng sốt, liền kinh ngạc chứng kiến hai người trước mắt. Còn Hứa Tinh lúc này thì hết sức bàng hoàng, tim như bị ai đó cứa làm hai nửa vậy, chỉ giương ánh mắt sợ hãi lẫn tuyệt vọng nhìn Hứa Biên.

– Mẹ chắc chắn sẽ rất buồn... mẹ sẽ không được ra đi thanh thản... tại sao baba lại như vậy? Baba quá đáng... baba quá đáng lắm... – Hứa Tinh khóc lớn đưa tay đánh nhẹ vào người Hứa Biên.

– Thực xin lỗi con... baba có lỗi với con.. có lỗi với mẹ... thực xin lỗi... baba là kẻ khốn.. là baba không tốt. – Hứa Biên rơi lệ nói.

Hứa Tinh bất lực ngã bệt xuống đất, đưa tay ôm lấy ngực khóc, không ngừng gọi tên Bạch Dương.

– Mẹ ... mẹ... Tiểu Tinh xin lỗi... Tiểu Tinh xin lỗi...

Gia Trình vội vàng chạy đến ôm lấy cơ thể kia vào ngực, vỗ lưng y an ủi.

– Tiểu Tinh, đừng như vậy. Em không làm gì sai.

Hứa Biên đau lòng nhìn cơ thể gầy yếu bên dưới, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt anh, có lẽ đây là hình phạt mà ông trời đã ban lại cho anh, thì ra ngay từ đầu đã là như vậy rồi.

Bất quá không hiểu sao thiếu niên kia lại một lần nữa ngất lịm đi, ngã vào lồng ngực của Gia Trình.

– Tiểu Tinh!!

Gia Trình đưa tay lay tỉnh Hứa Tinh, chỉ thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của y. Nhân lúc hắn định bế y lên, Hứa Biên đột nhiên đẩy hắn ra, tự tay bế thiếu niên kia vào vòng tay của mình, lạnh lùng nhìn hắn.

– Không mượn cậu quản. Và tôi cũng nhắc lại, đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Tinh nữa. Hảo, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.

Nói xong Hứa Biên liền ôm thiếu niên kia thẳng đến bệnh viện, mặc cho Gia Trình đầy phẫn nộ ở phía sau đang trừng mắt nhìn anh.

HẾT CHƯƠNG 56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net