Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắt xe, Hứa Biên đưa ánh mắt trừng trừng với nữ nhân đang ngang nhiên khoanh tay đứng trước xe mình, lại còn xung quanh khoảng hơn tận trăm người là tay sai của ả, anh đánh giá sơ lược qua ả một chút, chỉ trạc tuổi còn đi học như Hứa Tinh và Gia Trình, như thế nào lại dám kêu người tới bắt cóc rồi, hẳn là con người không tốt lành như Lam Tạ Đường đi.

Hứa Biên mở cửa bước xuống xe, cố ý đưa tay đóng rầm cửa xe lại, lạnh lùng nhìn Lam Dĩ nói.

– Tiểu Tinh đâu?

Lam Dĩ chỉ cười nhếch miệng, hất cằm ra lệnh cho Hổ Khiên và đàn em tới giữ chặt Hứa Biên, dẫn anh vào trong.

Nghe thấy tiếng người đến, Gia Trình liền nhanh chóng cất điện thoại vào túi áo, rồi vờ bỏ tay ra sau như đang bị trói, nhưng vẫn là đang cố gắng cởi trói cho tay còn lại đi.

– Baba! – Nhìn thấy Hứa Biên, Hứa Tinh sửng sốt mà gọi tên anh.

– Tiểu Tinh! Các người mau thả người ra, việc này không liên quan đến họ! – Hứa Biên vừa vào đã bắt gặp Hứa Tinh và Gia Trình đang bị trói trên ghế, tựa hồ rất tức giận mà hướng Lam Dĩ quát lớn.

– Chậc chậc. Chú cứ bình tĩnh, sao phải khẩn trương thế. – Lam Dĩ khoanh tay cười cười nhìn Hứa Biên.

– Cháu rốt cuộc là ai? Con của Lam Tạ Đường? – Anh cau mày nhìn ả.

– Woa! Haha! Chú cũng thông minh lắm nha! Haha! – Lam Dĩ đột nhiên cười lớn, vỗ tay trước mặt Hứa Biên.

– Tại sao lại làm những việc này? Rõ ràng từ đầu đến cuối Lam Tạ Đường đều làm sai, hà cớ gì cháu phải trả thù cho cô ta? – Hứa Biên trừng mắt sát khí với ả.

Lam Dĩ nghe đến đây thì lập tức đen mặt lại, khẽ cười lạnh một tiếng, rồi ngoắc tay ra lệnh Hổ Khiên, ngay lập tức gã liền vung tay đánh lên bụng Hứa Biên một cái, anh bất lực quỳ gối trên nền đất.

– Baba! – Hứa Tinh kinh hoảng mà gọi lớn.

Lam Dĩ nhất thời đưa tay xoa xoa vầng thái dương của mình, chán nản mà ra lệnh Hổ Khiên.

– Canh chừng bọn chúng cho tôi.

Hổ Khiên gật đầu rồi chậm rãi tiến tới chỗ Hứa Tinh, hung hăng siết chặt cằm thiếu niên mà trợn mắt đe dọa.

– Còn nói nữa là tao cắt lưỡi có nghe không?

– Tôi không sợ! – Hứa Tinh lập tức ngẩng đầu hùng hổ lên giọng, chính là đây là lần đầu tiên Gia Trình tận mắt chứng kiến thiếu niên gan dạ như vậy.

– Ranh con! – "Chát" một tiếng, Hổ Khiên nổi điên mà vung tay tát cho y một bạt tai.

Hứa Tinh nhất thời bị đánh nghiêng đầu sang một bên, nhưng rất nhanh sau đó liền hướng cánh tay to lớn của gã mà há miệng cắn mạnh một cái.

– Aaa.... – Gã đau đớn mà thét lên một tiếng, định đưa tay túm lấy tóc Hứa Tinh thì ngay lập tức liền bị Gia Trình tiến tới vung chân đạp vào bụng gã, hung hăng giáng xuống cho gã vài nắm đấm.

– Khốn kiếp! Cái thá gì vậy? Chúng bây mau qua xử gọn cho tao?!! – Lam Dĩ kinh ngạc nhìn tình cảnh hỗn độn phía sau, tức giận mà hướng một đám gã tay sai ra lệnh.

Hứa Tinh vẫn chỉ có thể ngồi yên lặng mà nhìn Gia Trình cùng Hổ Khiên giằng co qua lại cùng nhau, rốt cuộc nhìn thấy một đám gã tay sai đột nhiên tiến tới liền kinh hoảng mà tung hô một tiếng.

– Anh Trình!

Gia Trình liền ngừng tay mà khẽ xoay đầu nhìn hơn mười tên đang bước tới phía mình, thời điểm đó Hổ Khiên liền nhanh tay bốp một cú vào đầu hắn, hung hăng đưa chân đập vào bụng hắn.

– Hừ! Thì ra là dùng cái này để cởi trói sao? – Một gã cúi xuống nhặt lấy dây thừng bị đứt cùng mảnh thủy tinh bị vươn máu của Gia Trình, hướng Hổ Khiên khinh bỉ nói.

– Tụi mày đúng là hảo to gan! – Gã tức tối mà một lần nữa vung cho Gia Trình một cước vào bụng, rồi mới kéo hắn đứng dậy, một lần nữa đẩy hắn ngã xuống ghế, trói chặt kĩ lưỡng hơn.

– Anh Trình... không sao chứ? – Hứa Tinh lo lắng mà quay sang nhìn gương mặt đầy vết bầm tím của Gia Trình.

– Không chết là được rồi. – Hắn cười lấy lệ trấn an thiếu niên.

Lại là câu nói quen thuộc đó, bất quá kia chính là Hứa Tinh hoàn toàn lo lắng cho Gia Trình, cư nhiên ngay lúc này hắn còn đùa giỡn như vậy, không kiềm được nước mắt liền rơi xuống, quở trách hắn.

– Anh Trình .. hảo quá đáng... hiện tại còn có thể nói lời đó...

– Xin lỗi. Nhưng anh không sao, một lát Văn Khải sẽ tới giúp chúng ta, đừng khóc, a? Anh đã bảo phải mạnh mẽ lên, giống ban nãy đấy. – Hắn cười nhẹ.

Hứa Tinh chỉ có thể bó tay với Gia Trình, nhưng rất nhanh sau đó liền nín khóc, một mực nghe lời hắn.

Trong khi đó, Mạch Quai và Dương Đình Phong mãi núp bên ngoài theo dõi tình hình bên trong.

– Phong này, ở đây chỗ nào cũng có cận vệ theo dõi, làm sao vào được đây? – Mạch Quai ngẩng đầu ngó tới ngó lui nhìn xung quanh.

Dương Đình Phong không nói gì, chỉ đưa mắt quan sát toàn bộ khu vực, một lát, y như phát hiện điều gì đó, liền đập vai Mạch Quai.

– Lại đây.

Hắn ừ một tiếng rồi cẩn thận đi theo sau, đến khi thấy Dương Đình Phong phải cặm cụi chui vào đống cây bị chặt bỏ phía sau nhà hoang. Hắn chỉ có thể nhún vai mà cùng y chui vào.

Cho đến khi thấy phía trước là một lỗ tường nhỏ, Dương Đình Phong liền vẫy tay Mạch Quai chỉ chỉ.

– Cậu, chui vô đó.

– Hả? Tại sao lại là tôi? – Mạch Quai lộ bản mặt ủy khuất hỏi.

Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, một phen kéo lấy tay Mạch Quai hướng đến lỗ tường nhỏ phía trước, hắn bất đắc dĩ nghe theo mà cúi gập người chui vào.

– Mẹ kiếp! Tôi bị kẹt mông bên ngoài rồi a? – Mạch Quai tức giận chửi khẽ.

Dương Đình Phong nhất thời chỉ cố gắng nhịn cười, dùng sức đẩy mông hắn vào.

– Mông cậu to quá, không lọt vào được.

Mạch Quai nghe đến đây không khỏi tức điên người, một phen đưa chân ra phía sau đạp Dương Đình Phong vài cái, rồi lủi thủi nhấc người ra ngoài.

– Chúng bây là ai? – Một lát, đột nhiên bóng đen từ đâu che khuất hai người, Mạch Quai và Dương Đình Phong liền chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy ba bốn gã nam nhân to lớn đang trừng mắt với mình.

– Haha, chúng tôi.... tôi.... chúng tôi chỉ là đang kiếm thức ăn thôi.... tôi đói lắm a. – Mạch Quai nhất thời chỉ có thể đưa tay lên bụng, cười ha hả mà đặt chuyện.

– Bộ dạng của tụi mày mà ăn xin gì, mau bắt chúng lại. – Gã nam nhân đứng đầu khinh bỉ cười một tiếng, hất cằm ra lệnh.

– Cậu không thể tìm lý do nào thực tế hơn sao? – Dương Đình Phong hạ mi mắt nhìn Mạch Quai.

Rồi đứng dậy không ngần ngại mà ra tay với đám nam nhân trước mắt, Mạch Quai cũng nhún vai mà không để cho mình bị bọn chúng động chạm tay chân, rất nhanh liền vung chân một cước vào bụng bọn chúng, cứ thế hai bên không ngừng giằng co với nhau.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đột nhiên mở toang, Lam Dĩ cau mày đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy đàn tay sai của mình đang ghì chặt hai nam nhân hùng hổ bước vào.

– Mạch Quai! – Hứa Biên lẫn Hứa Tinh đều kinh ngạc nhìn hắn.

– Chú đã bảo không được đi theo rồi mà?!! – Anh tức giận mà quát lớn.

– Cháu xin lỗi. – Mạch Quai bất đắc dĩ cúi đầu xin lỗi anh, rồi quay sang trừng mắt nhìn Dương Đình Phong.

– Hmm... Khách không mời mà tới sao? Hắc hắc... Hôm nay có vẻ thú vị hơn tôi tưởng nhỉ? Trói chúng lại!! – Lam Dĩ một lượt quan sát Mạch Quai lẫn Dương Đình Phong, khẽ đưa tay lên cằm cười đắc ý.

Rất nhanh sau đó cả Mạch Quai và Dương Đình Phong đều ngồi cùng đàn với Hứa Tinh, Hứa Biên và Gia Trình, đương nhiên kia không khỏi vẫn khiến cho anh tức giận.

– Cháu có biết đi theo rất nguy hiểm không? Bây giờ thì sao? Muốn chết tập thể mới vui có phải không?!!

– Là Phong bảo cháu đi theo. – Mạch Quai ủy khuất quay sang nhìn Dương Đình Phong.

– Này, cậu cũng muốn đi theo còn gì? – Dương Đình Phong nghe đến đây không khỏi tức điên người, quay sang lạnh lùng nói.

– Câm miệng lại hết cho tao! – Mãi nghe bọn họ không ngừng tranh cãi, Hổ Khiên liền trừng mắt mà hăm dọa.

Một lát, Lam Dĩ đột nhiên chậm rãi bước tới trước mặt Hứa Biên, đưa ngón tay vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh, nhếch miệng cười ác.

– Gương mặt mà mẹ tôi chết mê chết mệt đây sao? Đúng quả là sai lầm!! Chú đã hại chết mẹ tôi, hiện tại phải đến lúc chú phải trả giá!

– Nếu vậy thì hãy thả bọn họ ra, không phải cháu muốn giết chú để trả thù cho Lam Tạ Đường thôi sao? – Hứa Biên khinh bỉ nhìn ả.

– A? Là bọn chúng tự vấy thân tới đây, cư nhiên là muốn chết chung với chú đây, hảo cảm động a. – Lam Dĩ ha hả cười đắc ý.

– Còn Tiểu Tinh và Gia Trình thì sao? – Anh cau mày hướng ả hỏi.

– À, tôi quên mất, đứa con hiếu thảo của chú.... hắc hắc... tại sao tôi phải thả nó, rõ ràng là đã cướp bạn trai tôi trắng trợn như vậy mà?!! – Lam Dĩ như sực nhớ ra điều gì, liền quay sang Hứa Tinh trừng mắt nói.

– Cô đúng là bệnh hoạn, Lam Dĩ, chẳng khác gì mẹ cô vậy. – Gia Trình khinh miệt cười một tiếng.

Lam Dĩ đương nhiên nghe vậy không khỏi tức tối, bất giác đưa hai tay nắm thành quyền, sau cũng không thèm để ý gì nhiều, liền ngoảnh mặt bước ra ngoài, sau đó cùng bọn tay sai bước vào, trên tay mỗi người là một thùng xăng.

– Lam Dĩ, cô muốn làm gì? – Mạch Quai kinh hoảng mà nhìn ả.

– Đương nhiên để các người tận hưởng trong ngọn lửa nóng rực rồi, vả lại, hiện tại nơi này cũng tạm bợ như vậy, đốt nó đi chẳng phải tốt hơn sao? Hahaha!! – Lam Dĩ cười lớn một cách thỏa mãn, rồi xoay người bước đi mặc cho gã tay sai không ngừng rưới xăng xung quanh căn nhà.

– Khốn nạn!! Các người không được làm bậy, thả chúng tôi ra ngay!! – Mạch Quai hớt hải mà lớn tiếng ra lệnh bọn chúng, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt, động tác vẫn một mực tiếp tục.

Xong xuôi, Hổ Khiên liền lấy trong túi áo ra hộp bật lửa, thả xuống, ngay lập tức ngọn lửa bùng cháy, chậm rãi lan sang xung quanh.

– Mẹ kiếp! Các người mau thả người ra! – Mạch Quai tức tối mà lớn tiếng, kịch liệt giãy dụa muốn thoát mình ra khỏi ghế.

– Ban nãy tôi có gọi Văn Khải tới giúp, không hiểu sao giờ này còn chưa đến. – Gia Trình quay sang Hứa Biên sốt ruột nói.

– Trước hết hãy giữ bình tĩnh, tất cả mọi người cố gắng nhấc người lùi ra sau để tránh lửa đi. – Hứa Biên gật đầu hiểu chuyện rồi mở miệng ra lệnh.

– Mọi người có cần tôi giúp không? – Trong lúc tất cả đang loay hoay mà nhấc người ra sau, Dương Đình Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt, tay cầm trên mình một con dao mini.

– Cậu... cậu sao có thể? – Mạch Quai kinh ngạc mà nhìn y.

Dương Đình Phong không nói gì, trực tiếp nhanh tiến tới cởi trói cho Mạch Quai, xong xuôi liền giúp cả Hứa Biên, Gia Trình và Hứa Tinh cởi trói.

Thực ra ban nãy trong lúc giằng co với đám nam nhân ở bên ngoài, có một tên vô tình đánh rơi một con dao xuống, Dương Đình Phong liền nhanh tay giấu nó trong ống tay áo, nhân lúc mọi người đang cãi nhau, cư nhiên không hề ai hay rằng y đang tận lực lấy dao cởi trói cho chính mình đi.

– Khụ... khụ... Phía trước chỉ toàn là lửa, làm sao ra ngoài được đây? – Mạch Quai đưa tay ho khan vài tiếng, sốt ruột hỏi.

Gia Trình như sực nhớ ra điều gì, liền kéo lấy cổ tay Hứa Tinh tới lỗ tường nhỏ ban nãy hắn phát hiện được, căn dặn y.

– Tiểu Tinh, em chui ra ngoài, đi tìm mọi người tới đây giúp, có nghe không?

– Nhưng mà... mọi người? – Hứa Tinh do dự một hồi lâu, sợ rằng nếu như y quay lại, có lẽ mọi người trở thành tro rồi đi, nghĩ đến đây thiếu niên không khỏi sợ hãi, liền đưa tay níu chặt cánh tay Gia Trình.

– Tiểu Tinh, mọi người ở đây sẽ không sao. Con mau mau ra ngoài, chạy ra đường lớn nhất định sẽ có người tới giúp. – Hứa Biên liền trấn an Hứa Tinh.

– Nhanh lên, Tiểu Tinh. – Mạch Quai thúc giục.

Hứa Tinh nhìn tất cả mọi người do dự một hồi, không nói gì liền nghe lời mà cúi xuống, co người chui ra ngoài. Rồi nhanh chân chạy đi, bất quá chạy được nửa đường đã thấy phía trước có ánh đèn rọi thẳng vào mắt mình.

– Anh Khải, cháy rồi!! – Gã Vương hốt hoảng nhìn căn nhà đầy lửa phía trước.

– Chết tiệt, chúng ta đến trễ quá! – Văn Khải tức tối đưa tay hung hăng đập xe của mình.

– Anh Khải! – Một lát, nghe thấy thanh âm trong trẻo quen thuộc gọi tên mình, Văn Khải thất kinh xoay đầu, kinh ngạc nhìn thấy thân ảnh của Hứa Tinh chạy về phía mình.

– Tiểu Tinh! Em không sao chứ? Còn.. còn Gia Trình đâu?

– Mọi người đang bị kẹt ở bên trong, anh Khải giúp Tiểu Tinh, có baba và các bạn của Tiểu Tinh nữa. – Hứa Tinh nắm lấy tay áo Văn Khải, khẩn trương nói.

Văn Khải nghe đến đây liền ngoắc tay ra lệnh đàn em vào bên trong phá cửa, rồi hắn cũng nhấc thân mình mà xông vào.

– Khụ... khụ.... – Gã Vương ho khan kịch liệt, hai tay xua xua tránh khói lửa.

Văn Khải ngó tới ngó lui tìm xung quanh thứ gì đó, thấy bên cạnh có một cái tủ đã rỉ mòn, hắn liền hô hoán kêu đàn em đẩy xuống đám lửa phía trước, rồi nhân cơ hội trèo lên nhảy vô trong.

– Tới sớm thật đó! – Nhìn thấy Văn Khải bước vào, Gia Trình lạnh lùng nhìn hắn.

– Mọi người không sao chứ, mau theo tôi ra ngoài. – Văn Khải thở hồng hộc nhìn tất cả đều an toàn, khẽ thở phào trong lòng rồi cùng mọi người trèo lên tủ nhảy ra ngoài.

– Hộc hộc.... Cậu làm cái thá gì mà lâu vậy? – Gia Trình thở dốc trừng mắt nhìn Văn Khải.

– Này, cứu mọi người ra đây kịp thời là may lắm rồi a!! – Văn Khải tức tối chửi lớn.

– Cảm ơn cậu. – Hứa Biên cười nhẹ cảm ơn hắn.

– Khoan đã, Tiểu Tinh đâu? – Để ý từ lúc thoát ra ngoài đến giờ Mạch Quai vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Tinh, có chút sốt ruột hỏi.

– Ban nãy tôi có gặp em ấy ở đây, sau đó mới cùng mọi người vào giúp. – Văn Khải cau mày nói.

– Chết tiệt! – Gia Trình tựa như biết được điều gì, mở miệng chửi thầm một tiếng, hắn nhất thời nắm chặt tay thành quyền, rồi lấy điện thoại di động ra bấm số.

– Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng beep.

– Khốn nạn! – Rốt cuộc vẫn là không gọi được, hắn liền hung hăng ném xuống đất.

"Ding ding ding" Một lát sau, đột nhiên điện thoại của Hứa Biên vang lên, mọi người liền khẩn trương nhìn anh.

Nhìn thấy hàng số ban nãy mà Lam Dĩ gọi đến, Hứa Biên không chần chừ mà nhanh chóng bắt máy, không chờ bên đầu dây trả lời đã mở miệng quát lớn.

– Cháu mang Tiểu Tinh đi đâu rồi?!!!

– Hahaha! Tại sao phải tức giận như vậy, tôi là thừa biết thảo nào cũng có kẻ tới giúp các người? Đây chỉ là màn mở đầu thôi, con trai bé bỏng của chú đang nằm trong tay tôi. Tít! – Lam Dĩ nói xong liền đưa tay tắt máy, ánh mắt sắc bén nhìn cơ thể nhỏ gầy không ngừng giãy dụa bên cạnh mình.

HẾT CHƯƠNG 63

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net