64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôn trọng người nhà của mình, chị nói có đúng không? Hả Lý phu nhân?"

Vị Lý phu nhân này khi ra khỏi nhà họ Tư thì mặt cũng đã chuyển thành tím đen lại, cũng không dám khóc lóc om sòm ở nhà họ Tư, chỉ hận không thể về nhà ngay, túm lấy đứa con gái làm mất mặt mình kia, tát cho mấy bạt tai, đương nhiên đó cũng là chuyện của nhà họ Lý bọn họ.

Lý Linh Hà nhìn theo người thím trước kia không ai dám chọc vào, cứ vậy mà bỏ về thì trong lòng rất bội phục Tống Lan Phục, không hề có lời nào thô tục, cũng không phải chơi xấu khóc lóc ăn vạ như thím trước kia, đã dễ dàng làm cho người phải bỏ về, còn không dấu vết làm bà ta nhục nhã một trận, đổi thành một người phụ nữ khác, có thể sẽ không làm được.

Tống Lan Phục phiền muộn thở dài, "Xem ra vấn đề thân phận của Nghiễm Ngọc, ta phải an bài cho nó sớm thôi."

"Bác chuẩn bị xử lí chuyện này thế nào?" Lý Linh Hà tò mò hỏi. Chị thử đặt mình vào vị trí của Sở Nghiễm Ngọc, đối mặt với người thân không hề nói lí, báo đáp ân nuôi dưỡng, còn nháo nhào tới dư luận xôn xao, thì cảm thấy mình chắc sẽ điên mất.

"Muốn học hả? Con cứ chờ xem đi."

Quả nhiên ngày hôm sau, cả nhà đều biết Tống Lan Phục rốt cuộc định làm gì.

Sở Nghiễm Ngọc thấy người được mời tới nhà thì cũng rất bất ngờ, Tư Thần nhìn vẻ mặt cười cười kia của đối phương thì sắc mặt anh lại có chút không dễ nhìn.

"Thấy tôi đây bất ngờ lắm sao?" Người tới cười híp mắt hỏi.

"Quý Trọng An..." Sở Nghiễm Ngọc gọi tên của hắn, bỗng cười nói, "Thì ra là vậy, mẹ quả là thông minh!"

"Xem ra cậu đã biết kế hoạch của chúng tôi thế nào." Quý Trọng An vẫn cứ cười, "Chúng ta sắp thành anh em ruột, quan hệ sau này cũng phải thân mật hơn mới được nha."

Sắc mặt Tư Thần nhất thời càng đen hơn, tiến lên một bước cứng rắn chen giữa hai người, không cho hắn nhích lại gần người vợ như hoa như ngọc của mình.

Tống Lan Phục quả nhiên có dự định đúng như Sở Nghiễm Ngọc suy đoán, bà trực tiếp truyền tin ra ngoài, nói rằng Sở Nghiễm Ngọc đúng không phải là con của nhà họ Sở, nhà họ Sở đúng là đã nuôi lớn y lên, thế nhưng Sở Nghiễm Ngọc cũng không nợ nhà họ Sở bất kì thứ gì cả, nói đúng hơn là y không hề nợ Sở Gia Đức, Thái lão thái thái bất kì thứ gì cả.

Tin này vừa truyền ra mọi người còn cảm thấy không hiểu nổi, có người còn lén nói không biết Sở Nghiễm Ngọc này đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho người nhà họ Tư, cả nhà đều không bình thường, thế mà còn giúp y che giấu bê bối.

Có điều lần này Tống Lan Phục cũng không đợi thêm, ngay sau đó bà công bố chuyện ác năm đó Thái lão thái thái đã làm với người vợ cả của cha Sở Gia Đức, còn mời người hầu gái của bà nội Quý Trọng An năm đó đến, chính mồm kể lại rành rọt chuyện đã xảy ra.

Tin do nhà họ Tư truyền ra, gần như vòng thế gia toàn bộ kinh thành đều biết, vì vậy thông qua người hầu gái giờ đã tóc hoa râm kia, họ mới biết được lão thái thái trước kia khóc lóc thương tâm gần chết, không ngờ đã từng làm ra chuyện phát điên như vậy!

Để trở thành vợ của đương gia nhà họ Sở, hại chết người ta chưa đủ, còn ném đứa trẻ mới ra đời xuống bồn cầu, hại người ta cả đời đau ốm dằn vặt, đây là chuyện chỉ có ma quỷ mới có thể xuống tay được!

Nhưng nhà họ Tư vẫn chưa ngừng lại chỉ với những tin này, Sở Nghiễm Ngọc, đối tượng mấy ngày trước còn bị lão thái bà kia khóc lóc cáo trạng chỉ trích, không ngờ lại là đời sau của đứa trẻ từng bị bà ta làm hại kia, bởi ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bị coi là con trai ruột của Sở Gia Đức mà nuôi lớn lên, đứa nhỏ người ta không biết ai đã hại bà nội, làm tổn thương cha ruột mình là ai thì cũng thôi, vậy mà hai mẹ con mụ già kia còn có mặt mũi đòi người ta báo ân??? Họ còn có thể diện liêm sỉ gì không vậy??? Nói thật ra, nhà họ Sở này vốn là của người ta đấy, nếu không phải là bà già kia phát điên, tài sản nhà họ Sở căn bản không vào tay được mẹ con họ đấy có được không?!!!

Đây cmn phải gọi là mặt dày như bức tường thành! Dày nhất cả cái vũ trụ này rồi!!!

Mọi người vốn còn đang chửi Sở Nghiễm Ngọc là sói mắt trắng vô ơn đều quay lưng lại, so với cái gọi là bất hiếu, thì thủ đoạn hại chết vợ cả, giết trẻ sơ sinh mới gọi là không rét mà run! Người như thế, chỉ liếc nhìn thấy thôi đã sợ dính phải xúi quẩy, còn ai dám nghe thêm một câu giải thích nào từ bà ta?!

Sau khi tin tức về Thái lão thái thái kia được truyền đi, thì bà ta một tiếng cũng không dám nói gì, suốt đêm quay trở về Lan thành.

Tư Cẩm Trình biết được "chân tướng" này thì quả thực đã kinh ngạc tới rớt cả cằm, "Trời ạ, không ngờ thân thế của chị dâu thê thảm tới vậy! Vậy Thái lão thái bà kia cũng buồn nôn quá rồi! Sao trên đời có thể có kẻ ác độc như vậy?!"

Sở Nghiễm Ngọc cười cười không nói gì, thân thế này, ngay chính y còn đang khiếp sợ đấy có được không?!

"Xưa nay mới chỉ nghe nói lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất nhưng tàn nhẫn tới mức này, cũng là sống lâu rồi mới thấy!" Tư Cẩm Trình cảm thán.

Sở Nghiễm Ngọc thầm nói trong lòng, em mới lớn được bao nhiêu tuổi chứ, đã coi là sống lâu rồi?

Tư Cẩm Trình cảm thán xong lại tiếc rẻ nói: "Thật đúng là quá đáng tiếc, ngoài hầu gái kia ra, chuyện xảy ra năm đó cũng không có chứng cớ, người trong cuộc đã đều chết, chỉ bằng nhân chứng thì cảnh sát cũng không phá án được, bằng không có thể trực tiếp nhốt bà già kia vào tù rồi!"

Sở Nghiễm Ngọc vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Người đi đêm lắm cũng sẽ có ngày gặp ma, vẫn luôn có cơ hội mà."

Tư Cẩm Trình tuổi còn nhỏ, vẫn thấy tiếc, cậu còn đang nghe nói trong tù còn có rất nhiều vấn đề cong cong vẹo vẹo khác nữa đấy!

Hành động này của Tống Lan Phục không chỉ nhẹ nhàng giải quyết được mẹ con nhà họ Sở cứ thích lấy ân ra để áp chế Sở Nghiễm Ngọc mà còn an bài được cho y một thân phận thích hợp, ngoài bà và ông cụ Tư ra thì cũng không có ai hoài nghi thân phận của y nữa.

Việc này bà cũng đã báo với ông cụ, được đồng ý rồi bà mới phát tin tức ra ngoài, thế nên ngoài hai người ra thì ngay cả Tư Hưng Quốc cũng không biết gì.

Tư Hưng Quốc không biết chuyện này rốt cuộc là giả hay thật nhưng ông tin vợ mình, cũng rất thương cảm cho thân thế bi thảm của Sở Nghiễm Ngọc, khi ở chung ông cũng đối xử với y rất quan tâm ưu ái, đứa nhỏ này thật là không dễ dàng gì, một bên là huyết thống tình thân, một bên là người đã nuôi lớn, bị kẹp ở giữa, nếu là người khác đã sớm phát điên rồi.

"Sau này nhà họ Tư chính là nhà của con, người trẻ tuổi phải luôn hướng về tương lai." Tư Hưng Quốc vỗ vai y, ông vẫn rất coi trọng người con dâu này, ít nhất là thông minh hơn đứa con trai kia của ông.

Sở Nghiễm Ngọc dở khóc dở cười, đành phải nói vâng liên tục.

Tư Thần bế Tư Cầu Cầu đi vòng vòng quanh phòng, Tư Cầu Cầu rất thích được hai ba ba bế đi đi lại lại, lúc này sẽ trở nên rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới a a nói mấy lời chỉ có bé mới hiểu. Thấy Sở Nghiễm Ngọc lại gần, bộ dáng như có tâm sự thì anh hỏi: "Sao vậy?"

Sở Nghiễm Ngọc cũng không giấu anh, y hơi khựng lại rồi do dự nói: "Liên quan tới chuyện thân thế kia, em muốn hỏi mẹ một chút, rốt cuộc đó có phải là sự thật không."

"Vậy em hỏi đi." Tư Thần ủng hộ mọi quyết định của y.

Sở Nghiễm Ngọc thấy anh nói không chút do dự, không nhịn được cười lên, tâm tình cũng thả lòng đi nhiều.

Cuối cùng hai người cùng nhau đi tìm Tống Lan Phục, à, còn cả Tư Cầu Cầu ở trong lòng của ba cũng đi cùng.

Tống Lan Phục đã sớm biết họ sẽ đến, nhìn dáng vẻ hẳn là đang chờ họ.

"Mẹ biết con muốn hỏi gì, thân phận này là giả, vì muốn cản mẹ con nhà họ Sở quấy rầy nên mẹ đã liên lạc với Quý Trọng An, sắp xếp sau khi thương lượng với cậu ta." Tống Lan Phục nói thẳng.

Sở Nghiễm Ngọc hơi nhíu mày, miệng cũng hơi giật giật rồi cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc này Tống Lan Phục lại cười nói: "Ông nội các con bảo các con về Lan thành, đi thu dọn một chút đi."

"Bây giờ ạ?" Sở Nghiễm Ngọc kinh ngạc hỏi, Tư Thần cũng ngoài ý muốn liếc nhìn bà. Họ đúng là phải về Lan thành, nhưng vốn đã giao hẹn sẽ cẩn thận đợi một tháng, chờ bé hai trong bụng Sở Nghiễm Ngọc ổn định lại, giờ căn bản còn chưa tới một tháng mà.

Tống Lan Phục gật đầu, "Về đi, Bắc Kinh bên này, sắp tới có thể sẽ không ổn, các con ở lại đây, ông nội cũng không yên tâm."

Sở Nghiễm Ngọc không ngốc, y cũng càng lúc càng cảm nhận được rõ ràng thân thế của bản thân có thể cất giấu một bí mật cực lớn, nhưng bí mật này rốt cuộc là gì, người biết chuyện đều giữ kín như bưng, hơn nữa ông cụ Tư có thân phận như vậy còn không dám nói, Sở Nghiễm Ngọc nào dám hỏi nhiều một câu.

Đúng, chính là không dám, không phải là không thể hay không muốn, Sở Nghiễm Ngọc có thể cảm giác được sự khác nhau trong đó.

"Con biết rồi, mẹ, vậy ngày mai chúng con sẽ trở về." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.

Tống Lan Phục vẫn luôn biết y hiểu chuyện, bà vừa vui mừng vừa đau lòng vì y. Trẻ nhỏ quá nghe lời trong lòng đều sẽ cất giấu vết sẹo không thể nói ra thành lời.

Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời, đêm đó bắt đầu thu xếp đồ đạc, hôm sau ngay sáng sớm đã chuẩn bị xuất phát.

Tư Cẩm Trình nghe nói anh chị dâu phải đi thì kêu lên: "Không phải đã nói ở thêm một tháng mới về sao?! Giờ còn chưa tới một tháng mà!"

"Bởi vì anh hai em còn có công việc phải về chăm nom." Sở Nghiễm Ngọc cười giải thích.

"Tại sao lại như vậy chứ!" Tư Cẩm Trình rất là không vui, anh hai chị dâu ở nhà, còn cả Tư Cầu Cầu, trong nhà náo nhiệt bao nhiêu! – Đương nhiên anh hai chỉ là quà tặng kèm, chị dâu mới là nhân vật chính! – còn cả kim điêu, chim khách nhỏ, cậu còn chưa kết bạn với chúng nữa mà, sao nói đi là đi rồi!

"Không nỡ cho bọn anh đi à?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.

"Đúng vậy, hai người ở lại thêm một thời gian nữa đi mà!" Tư Cẩm Trình hai mươi tuổi hồ hởi nói không chút áp lực.

Tư Thần tối sầm mặt nắm cổ áo cậu, xách người sang một bên, còn liếc mắt nhìn cậu.

Tư Cẩm Trình: "..."

"Lưu luyến bọn anh thì rảnh tới Lan thành chơi đi, nhà của bọn anh ở Lan thành rất lớn đó nha."

"Vâng, bao giờ nghỉ đông em nhất định sẽ đi ngay."

Lý Linh Hà cũng đỏ ửng vành mắt, bởi vì vấn đề về tính cách nên chị không có bạn bè gì, sau khi Sở Nghiễm Ngọc đến, vẫn luôn sống chung sinh hoạt rất hòa hảo với chị, hơn nữa y còn giúp chị chữa bệnh, chị sắp mang thai được con, trong lòng chị đã hoàn toàn tiếp nhận người nhà này, đương nhiên cũng có chút không nỡ.

Sắp tới hồi chia tay, người một nhà lưu luyến ba người Sở Nghiễm Ngọc không thôi, làm cho bầu không khí trong nhà có chút bịn rịn.

Tống Lan Phục cũng rất không muốn, đặc biệt là cháu nội Tư Cầu Cầu của mình, một cục tròn xoe mềm mại như thế, quả thật hận không thể mỗi ngày ôm trong lòng cưng chiều, lúc này thấy sắp phải chia xa, có khác gì dùng dao cắt vào thịt bà, trong lòng đều trống rỗng, ôm cháu không muốn buông tay, mắt cũng đỏ.

"Mẹ, mẹ rảnh cũng có thể tới Lan thành thăm thằng bé, lại nói Tết chúng con cũng sẽ về cơ mà, không phải chúng ta đã nói rồi sao?" Sở Nghiễm Ngọc vừa thấy bà đỏ mắt thì vội nắm vai bà động viên.

"Ừ, dù sao cũng sắp Tết rồi." Nói thì nói vậy nhưng hai tay Tống Lan Phục vẫn ôm thật chặt cháu nội của mình, không có ý muốn buông ra chút nào.

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần nhìn nhau, cũng không dám trực tiếp giật người, chỉ đành đứng đợi một bên.

Cuối cùng vẫn là Tư Hưng Quốc tới đóng vai ác, bế tiểu Cầu Cầu đặt vào trong lòng hai người, vỗ vỗ vai họ nói: "Một đường cẩn thận, có việc các con nhớ gọi về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net