Chương 111 : Nguy cơ thiếu bỉm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người bên anh Bì khá đông, ngoài mười chín tên du côn ra thì còn tám bác sĩ, y tá và chín đứa trẻ sơ sinh. Vì thế anh Bì ở gần biệt thự nhà họ Tô, chọn một hồi các căn biệt thự vừa hay vây quanh biệt thự nhà họ Tô luôn.

Bên ngoài ồn ào sục sôi, bên trong của một trong những căn biệt thự của anh Bì, chín đứa trẻ sơ sinh được bác sĩ y tá chăm sóc, cho ăn no tắm sạch, nằm trong những chiếc nôi dựng tạm, bấy giờ mới an ổn ngủ say.

Chín đứa bé gồm cả con của anh Bì được chia nằm trong hai phòng, ánh sáng của các phòng đều được điều chỉnh mức ấm dịu, điều hòa cũng để ở nhiệt độ dễ chịu. Ban đầu bọn trẻ đều được đặt trên giường lớn trong một phòng, sau lại di chuyển nên một bác sĩ với năm y tá cứ chạy như con thoi từ phòng này sang phòng khác để ghi chép thân nhiệt của từng đứa trẻ.

Tô Tô đi một vòng quanh hai căn phòng, nhận được những nụ cười tươi tắn của y tá và bác sĩ, nhưng cô không nhìn thấy Trạc Thế Giai trong hai căn phòng ấy mà lại nhìn thấy bác sĩ Hồng trong một căn phòng trống khác. Ông đang ngồi dưới đất sắp xếp lại tài liệu về bọn trẻ quá chăm chú nên không biết Tô Tô ở đó.

Tô Tô không làm phiền ông nữa, xoay người xuống tầng, tìm thấy Trạc Thế Giai đang ăn yến mạch ở bàn ăn trong bếp. Trạc Thế Giai tay cầm bút, tay cầm thìa, vừa ăn yến mạch vừa ghi chép gì đó trên giấy.

Nhìn thấy Tô Tô đi tới, cô ngẩng lên nhìn, âu sầu, "Bọn trẻ đó ăn nhiều sữa quá, mới chỉ có một ngày hôm nay mà chúng đã ăn hết một phần mười chỗ sữa cô đã tích."

"Ăn nhiều thế à?" Tô Tô đi đến bên cạnh Trạc Thế Giai, cầm tờ giấy trên bàn nhìn những thứ được ghi lại trên đó, "Ăn nhiều thì tiểu cũng nhiều, không đủ bỉm mất."

Ở trong phòng cách ly và hồi sức cấp cứu, tã giấy là thứ không ăn đươc, lại dùng được nhiều lần hơn sữa bột. Bọn trẻ tiểu một hai lần thì không cần thay, trừ khi đi nặng mới phải thay bỉm khác, nhưng lúc trước chúng ăn ít nên tiểu ít, bỉm vẫn còn đủ dùng. Bây giờ bọn trẻ ăn nhiều hơn nên tiểu cũng nhiều hơn, tốn nhiều bỉm phải thay hơn, chẳng mấy mà rơi vào nguy cơ thiếu bỉm để dùng.

"Bên chỗ cháu vẫn còn vài túi bỉm, nhưng toàn size M với size S thôi. Cô cứ lấy cho bọn trẻ bên này dùng trước, ngày mai chắc cháu sẽ ra ngoài tìm thêm chút bỉm. Nếu không được thì đành dùng tã vải. Chúng ta chịu khó giặt giũ chút."

Trước mạt thế, Tô Tô đã tích mấy nghìn tệ tiền tã bỉm cho Tiểu Ái, bây giờ vừa đúng lúc đem ra cứu nguy. Nhưng trong chín đứa trẻ đó cũng có vài bé đã năm, sáu tháng rồi, không mặc vừa size S và size M nữa. Đương nhiên giờ là mạt thế, họ không nhất định phải dùng tã giấy, nếu quá khan hiếm thì đành cắt vải ra làm tã vậy.

Tô Tô rất lười, nghĩ đến chuyện sau này thỉnh thoảng thay tã cho Tiểu Ái còn phải tự đi giặt là cảm thấy phiền rồi. Nếu như đang đưa Tiểu Ái ra ngoài đánh zombie, bỗng nhiên con bé buồn tiểu thì cô phải thay tã cho con bé ở đâu chứ? Chưa kể đến việc đem con chạy khắp nơi trong thời mạt thế đã mệt lắm rồi, trên đường đi còn phải giặt một đống tã. Nghĩ đến cũng thấy mệt muốn chết.

Nhưng hiện giờ trong biệt thự Quả Táo, chín đứa bé sơ sinh không chỉ có bác sĩ y tá ở bên mà còn cả thuộc hạ của anh Bì, khá đủ người giặt tã. Hơn nữa cũng chẳng cần đến Tô Tô tự tay đi giặt, chỗ tã dùng cho lũ trẻ chắc không sao đâu.

"Cháu định đi một mình à? Hay là đi cùng với Diệp Dục?"

Vừa nghe thấy Tô Tô nói lại muốn ra ngoài tìm đồ, Trạc Thế Giai thực sự lo cho cái thai trong bụng cô bé. Trạc Thế Giai là một bác sĩ khoa sản, hiện nay Tô Tô lại là một sản phụ, bây giờ mối quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết nên quan tâm hỏi một câu cũng là lẽ thường.

"Ơ, cháu không biết nữa..."

Tô Tô ngẩng đầu lên, cô thực sự không biết Diệp Dục có đi cùng không nữa. Hôm nay cô đã lên gối vào "cậu em" của Diệp Dục một cái, không biết sau này anh ấy còn để ý đến cô không. Thực ra đi tìm đồ một mình cũng chẳng có gì to tát, cô làm được mà.

"Cô đi với cháu. Cháu đấy, cô mà không đi theo trông chừng, chỉ e là cháu còn bay luôn ý chứ!" Trạc Thế Giai lo lắng nhìn Tô Tô, bởi cô bé quá giỏi chịu đựng, chẳng mảy may tự có ý thức của một phụ nữ có thai. Lúc ở trong bệnh viện, chỉ một buổi sáng mà không biết Tô Tô đã làm bao nhiêu việc rồi.

Một lát sau, Trạc Thế Giai thấy Tô Tô cau mày không có ý kiến mới nói tiếp, "Anh Bì chắc cũng cử người theo giúp, con anh ấy cũng cần sữa và bỉm mà."

"Tình cảm tốt đấy!" Tô Tô cười, không phản đối việc có người cùng cô ra ngoài lấy sữa bột và bỉm.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có người gọi ăn cơm. Chỉ có vài bác sĩ và đàn em của anh Bì phải trực ca trong khu biệt thự, còn lại những người khác, bao gồm cả Tô Tô và Trạc Thế Giai đều ra ngoài bắt đầu ngồi vào chỗ theo thứ tự.

Nói là ngồi vào chỗ theo thứ tự, thực ra là nhóm Diệp Dục ngồi với nhau; nhóm anh Bì ngồi với nhau; Trạc Thế Giai ngồi cùng đoàn y tá bác sĩ; Nhị Hổ, Lý Oánh, Vương Quân, Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ ngồi một bàn; ai nấy tìm nhóm của mình là được.

Tô Tô nhìn cha mình tìm Diệp Dục để ngồi cùng bàn với anh, cô bèn ngồi cùng mẹ Tô ở bàn của Trạc Thế Giai. Mọi người ăn uống no say, cười đùa một tiếng đồng hồ. Cha mẹ Tô tuổi tác đã cao nên không trụ được, sau khi ăn no liền quay về phòng đi ngủ.

Cha mẹ Tô vừa đi thì người ở bàn Diệp Dục bắt đầu ồn ào. Hộ Pháp vỗ vào sau lưng ghế của Thư Sinh đang ngồi cạnh Diệp Dục một cái, nói:

"Thư Sinh, mắt chú có vấn đề à? Cút ra cút ra."

Thư Sinh cúi đầu, bưng bát, ỉu xìu đi tìm chỗ khác, các anh lính ngồi ở bàn ở bàn sau đó bắt đầu cầm đũa lên gõ bát, cười đùa. Trong cảnh ồn ào hỗn loạn như thế, Diệp Dục nghiêng đầu, cách mấy bàn nhìn Tô Tô.

Tô Tô cũng bắt đầu thấm mệt. Cô đang bàn bạc kế hoạch vận chuyển dụng cụ y tế cùng Trạc Thế Giai thì nghe thấy đằng sau có người cố ý làm ồn liền quay lại, đúng lúc thấy Diệp Dục đang nghiêng đầu nhìn về bên này. Anh cười xấu xa như đang muốn nói: Cô có sang đây không? Không sang thì tôi sẽ sang bên đó!

"Đợi chút, ngày mai chúng ta lại bàn tiếp!"

Tình hình này Tô Tô đành phải nói với Trạc Thế Giai một tiếng rồi đứng lên, xắn tay áo, đến bên cạnh Diệp Dục. Đám lính thấy thế bắt đầu huýt sáo, cười ồ lên, còn Diệp Dục vươn tay kéo cô ngồi xuống ghế trống bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net