Chương 135 : Bác sĩ Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Tô nghiêng đầu nhìn về phía sau xe tải, người của anh Bì đang ở một hàng xe bên cạnh dỡ đồ xuống. Tất cả đều là chăn màn, đồ dùng trên giường, các loại bia rượu đỏ trắng, sữa tắm, xà phòng thơm, gương to, các loại đồng hồ máy tính. Những thứ này đều là đồ dùng người ta càn quét còn lại, có thể thấy được siêu thị lớn kia quả thực bị đội của Tạ Hào Thế chơi đùa còn sót lại.

"Ồ, máy tính xách tay Quả Quýt!"

Tô Tô liếc mắt nhìn thấy một gã du côn chuẩn bị ném một cái máy tính xách tay Quả Quýt ra ngoài xe, cô giơ tay lên kêu một tiếng, đi đến nhìn cái máy tính xách tay kia, cười nói:

"Đúng lúc tôi cần notebook, có thể cho tôi không? Tôi đổi đồ cho anh."

"Đừng đừng đừng, cô muốn thì cứ lấy đi. Cái thứ này trước mạt thế mới đáng giá, sau mạt thế cũng chỉ là đồ vứt đi!"

Gã du côn vội vàng đưa máy tính xách tay trong tay cho Tô Tô. Thứ này ở trước mạt thế giá trị hơn một vạn nhưng giờ sau mạt thế, internet lúc tốt lúc xấu, điện khi có khi không, cũng không biết có thể dùng làm gì?

Tô Tô cười nhận lấy, gật đầu, "Vậy được, chút nữa tôi bảo mẹ cho các anh thêm ít rau."

"Ôi ôi, được!"

Nghe nói đến rau, gã du côn cũng không tỏ vẻ mừng rỡ. Đi theo nhà Tô Tô, không lo nước, không lo rau ăn, không có gì mới mẻ. Nhà Tô Tô nhiều rau đến mức đem nuôi lợn, ai cũng biết.

"Mang về nhiều đồ bỏ đi như vậy, nhìn xem mấy cô gái các cô có cần không, cần thì lấy đi, còn đâu đem vứt hết!"

Cách đó không xa, anh Bì ôm con của mình - Từ Lỗi, Lương Tiểu Kỳ đi theo phía sau, từ trong nhà chữa bệnh đi ra, tiện thể còn chào hỏi bốn y tá còn lại, rất hào phóng nói:

"Mấy thứ sữa tắm, xà phòng thơm gì gì kìa? Các cô mau chọn đi, con gái nhất định thích sạch sẽ, nhanh đi."

Tô Tô quay đầu, vừa vặn thấy anh Bì ôm con trai, lộ ra một nụ cười thoả mãn vô cùng hạnh phúc. Cô nhướn mày, nói giống như tán gẫu hàng ngày:

"Chọn xong, đồ còn lại đừng ném, mấy thứ này sớm muộn cũng có tác dụng lớn. Anh Bì, anh cho người dọn dẹp một ngôi biệt thự đi, chất những thứ này ở bên trong, rất nhanh sẽ cần dùng đến."

Quân đội đến sẽ tổ chức một căn cứ sơ khai nhưng lúc đó còn chưa phải là một căn cứ, chỉ có thể tạm gọi là khu vực an toàn gọi tắt là khu an toàn. Lúc đó đồ linh tinh gì cũng phải dùng tinh hạch và đồ để đổi, những người còn sống sót muốn đi vào khu an toàn bọn họ niêm yết, phải nộp lên một số tinh hạch nhất định, không có tinh hạch thì dùng đồ đổi, đồ dùng gì cũng được không nhất định phải là đồ ăn.

Khu biệt thự Quả Táo của Tô Tô an toàn như thế này, chắc chắn đã sớm tiến vào phạm vi khu an toàn quân đội niêm yết. Người đã ở bên trong, quân đội chắc sẽ không đuổi ra ngoài. Nhưng mấy người Tô Tô không thể nào đợi ở trong khu an toàn cả đời, không sớm thì muộn cũng sẽ đi ra, đến lúc đi vào sẽ phải giao đồ rồi.

Thông thường tiến vào một khu an toàn và căn cứ trong tương lai phải nộp đồ, là ba phần của toàn đội. Nói cách khác, nếu như đi ra ngoài mười xe thì cần nộp ba xe đồ. Điều này hiển nhiên là có bẫy, nhưng quân đội có trách nhiệm bảo vệ toàn bộ khu an toàn, người vào ở có thể an ổn không lo nghĩ, yên tâm đi lại khắp nơi, ngủ ngon mơ đẹp, nghĩ như vậy trong lòng tự nhiên cảm thấy công bằng.

Lúc này, mấy người y tá chọn tới chọn lui, chọn ít khăn trải giường, vỏ chăn, gương, son môi mỹ phẩm, líu ra líu ríu phấn khích như ăn Tết vậy. Anh Bì ôm con cười nhìn thoáng qua, đi đến gần Tô Tô hỏi:

"Tô Tô, chú nghe nói cháu và bác sĩ Trạc dự định quay lại bệnh viện lấy một ít dụng cụ y tế."

"Phải."

"Vậy lúc nào chúng ta lên đường? Không gạt cháu, con trai chú ba ngày hai bữa tiêu chảy, sức khỏe nó không tốt lắm. Chú hỏi bác sĩ Quân, bác sĩ Quân nói tốt nhất là để trong lồng ấp theo dõi mấy ngày. Hôm nay quá lạnh, chú chỉ muốn lúc nào đó có thể quay lại bệnh viện một chuyến, đem lồng ấp về."

Bác sĩ Quân là một trong số những bác sĩ theo về cùng, chính là người bị đói đến trơ xương, nhìn còn tưởng sắp chết trong phòng cách ly. Mấy ngày nay ăn uống đầy đủ, nhìn người cũng tươi tỉnh lại.

Lúc anh Bì nói đến bác sĩ Quân, vẻ mặt vô cùng tôn sùng, không cách nào khác vì thân thể con trai anh Bì khoẻ mạnh tất cả đều là nhờ vào bác sĩ này. Dĩ nhiên là anh sẽ có thái độ tôn kính với họ.

Mà lúc nói mấy lời này, nếp nhăn trên khoé mắt anh Bì khi cười lại nhiều thêm vài đường, chỉ sợ Tô Tô sẽ từ chối, giọng nói vô cùng lấy lòng. Tô Tô gật đầu vỗ chiếc xe tải bên cạnh, chân thành nói:

"Nếu quân đội đã đến, chúng ta phải nhanh chóng lên đường, nếu không đợi đến lúc bọn họ kéo lên đường cảnh giới, ra vào phải nộp đồ rồi."

Một xe tải dụng cụ y tế phải giao ba phần cho quân đội, liệu có tiếc hay không? Đương nhiên là phải thừa dịp bọn họ chưa bắt đầu niêm yết khu an toàn, nhanh chóng đi khuân đồ.

Cách đó không xa, Trạc Thế giai đang loay hoay với một tấm trải giường, nghe vậy nhíu mày đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Tô, nhìn Tô Tô tỏ vẻ không đồng ý:

"Diệp Dục còn chưa trở lại, một mình cháu dẫn mọi người đi?"

"Không phải còn Hộ Pháp sao?" Vẻ mặt Tô Tô có chút mờ ám, huých nhẹ vào vai Trạc Thế Giai, nhân tiện nhìn thoáng qua Hộ Pháp. Hộ Pháp bên cạnh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm, khoe cơ thể của mình. Tô Tô liền cố ý cười nói: "Hộ Pháp sẽ bảo vệ cô thật tốt, bác sĩ Trạc!"

"Ai với ai cơ?!"

Trạc Thế Giai hoàn toàn không hiểu lời Tô Tô nói có ý gì, vô cảm nhìn Hộ Pháp, quay người đi làm việc của mình.

Nếu chính Tô Tô cảm thấy không có vấn đề gì, Trạc Thế Giai cũng không nói gì nữa. Lần này Diệp Dục để lại tám người cho bọn họ, Hộ Pháp tuỳ tiện mang theo ba người là được, hơn nữa zombie trong khu vực này đều bị xử lý không tệ lắm, chướng ngại vật trên đường chắc chắn cũng bị dời đi rồi. Bọn họ quay lại bệnh viện nhanh hơn lần trước nhiều, nói không chừng mất một ngày đi đi về về có thể giải quyết xong.

Chốc lát Tô Tô và anh Bì đã quyết định xong, dự định ngày mai lên đường, khắp nơi liền bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị. Anh Bì định mang theo mười lăm thuộc hạ, để lại bốn người đi theo bốn anh lính đặc công dị năng bảo vệ khu an toàn loại nhỏ này của bọn họ. Lần trước Thầy Bói cũng đi ra ngoài bôn ba mấy ngày, lúc này anh ta ở lại trong biệt thự, nhóm bộ đội đặc chủng bên kia do Hộ Pháp dẫn đi.

Bên bác sĩ cử bác sĩ Quân Tửu và y tá Lương Tiểu Kỳ, hai người phụ trách chăm sóc người bị thương. Trạc Thế Giai hiển nhiên đi theo mọi người, có điều bây giờ cô ấy là bác sĩ riêng của Tô Tô, chỉ cần phụ trách một mình Tô Tô là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net