Chương 147 : Điểm yếu của Tô Tô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Oánh dồn ánh mắt tràn đầy nghi hoặc trên người Tô Tô. Tô Tô nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội đưa lệnh triệu hồi trong tay đưa trả tên lính bên cạnh Lý Oánh. Cô còn đang suy nghĩ, nhóm người Diệp Dục sẽ rơi vào tay Lã Ấn, bị Lã Ấn chèn ép xương cốt không còn. Nhưng liếc mắt nhìn phản ứng của nhóm người Hộ Pháp, Tô Tô thấy yên tâm vì chí ít bọn họ không hề bị thế lực của Lã Ấn ảnh hưởng.

Tô Tô biết chuyện nhóm người Diệp Dục, Hộ Pháp bị lừa vào Đức thành bị vây trong Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Đa số bọn họ đều là cô nhi không vướng bận gì, chính vì thế lãnh đạo sử dụng cũng không băn khoăn suy nghĩ nhiều, cho rằng hy sinh một bộ phận nhỏ là nhóm người Diệp Dục để cứu cả đại cục, không hề định để bọn họ được sống.

Trái tim của bọn họ vốn đã nguội lạnh, không thể sưởi ấm thêm, mà người đưa lệnh triệu hồi đến cho họ lại chính là Lý Oánh - người đã để lại cho họ ấn tượng cực kỳ xấu. Nhóm người Diệp Dục không dùng chổi đánh đuổi Lý Oánh quay về đã là chừa mặt mũi cho cô ta lắm rồi.

Lý Oánh - con người này chỉ vì tương lai có thể tiêu diệt tất cả mọi nguy cơ ngay khi còn ở trong trứng nước. Hình tượng xấu của cô ta đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người. Nhưng cô ta lại gia nhập bộ đội, khiến cho ấn tượng đầu tiên của nhóm Hộ Pháp với quân đội của Lã Ấn càng giảm mạnh.

Có lẽ không chỉ nhóm Hộ Pháp có ấn tượng không tốt với Lã Ấn, mà ngay cả nhóm người của anh Bì không phải là dị năng giả cũng có ấn tượng chẳng ra sao với hắn.

Lúc này, nhóm người Hộ Pháp chỉ cảm thấy quân đội của Lã Ấn chính là loại tồn tại có thể tùy tiện hy sinh bọn họ. Mà bọn họ đã từng bị bỏ rơi hy sinh một lần, chắc chắn không bao giờ đặt bản thân mình vào hoàn cảnh thê lương đáng thương đó, họ cũng không đần.

Cho nên, đương nhiên đội này không có hứng thú gì với việc quay trở lại quân đội.

Nhưng những nguyên nhân trong đó, Lý Oánh không có khả năng biết được, Tô Tô cũng chẳng muốn nói cho cô ta nghe. Vì vậy Lý Oánh cho rằng người đứng đầu nhóm người này là Diệp Dục, mà anh lại khốn khổ vì tình, không muốn rời khỏi Tô Tô nên nhóm người thuộc hạ Hộ Pháp không nhận lệnh triệu hồi kia.

Cô ta cười lẳng lơ, không quá để ý trở ngại mình đụng phải ngày hôm nay. Liếc mắt nhìn bóng dáng của nhóm người Hộ Pháp đang rời đi, lại nhìn bệnh viện đã được tu sửa sắp xong cách đó không xa và nhóm người Trương An Toàn đang đứng xếp hàng ngoài bệnh viện đợi đi vào trong, cô ta có chút khinh thường lại mang theo suy nghĩ của người đứng ngoài cuộc, hỏi Tô Tô:

"Nhìn xem, đây là đang định mở bệnh viện sao? Thật là phiền toái càng ngày càng lớn, sau này cô có chịu nổi không?"

"Không biết. Bây giờ vẫn ổn."

Tô Tô cũng quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy nhóm người anh Bì đang chuyển một chiếc giường phẫu thuật từ trên xe xuống. Nhìn thấy vật dụng y tế đặt trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, Tô Tô nghĩ, tiếp theo nhóm người anh Bì chắc chắn phải trang hoàng lại một căn biệt thự, bằng không chỗ đó vừa là bệnh viện vừa là nhà trẻ thì quá loạn.

Những chuyện này Tô Tô chưa từng nhúng tay vào, cô chỉ là người đề xuất chuyện mở bệnh viện. Những chuyện khác toàn bộ đều là do Trạc Thế Giai, các bác sĩ y tá và nhóm người anh Bì lo liệu, cùng lắm còn có thêm đám người Trương An Toàn giúp đỡ vận chuyển vật dụng y tế.

Ví dụ như đồ đạc thức ăn nuôi sống các bác sĩ y tá này cũng không phải do Tô Tô ra ngoài kiếm về mà là nhóm người anh Bì kiếm về nuôi họ. Ngược lại, những người này bây giờ còn đưa tinh hạch, đưa đồ đạc cho Tô Tô để đổi lấy nước và rau xanh. Đây là vẫn chưa chính thức mở cửa, họ đã có thể kiếm tinh hạch, còn chia cho cô hoa hồng, cho nên Tô Tô có chịu nổi không ư? Chịu nổi quá ấy chứ.

"Ồ..."

Lý Oánh thốt ra đầy ẩn ý, rõ ràng chỉ cho rằng bây giờ Tô Tô là đang cứng rắn chống đỡ. Từ trong đáy lòng cô ta cho rằng những bác sĩ y tá và những đứa trẻ sơ sinh này là sự phiền phức, cho rằng bọn họ thật phiền toái và vô dụng. Dù rằng cô ta cũng biết những người này không cần Tô Tô đích thân ra ngoài tìm đồ vật, nhưng nếu như tương lai gặp phải tình huống nguy hiểm gì, Tô Tô còn phải phân tâm lo lắng cho đám phiền toái này. Ví dụ như khi chạy trốn mạt thế... Suy nghĩ một lát, Lý Oánh liền cảm thấy Tô Tô chính là một đức mẹ tuyệt thế.

"Diệp Dục ra ngoài, sao cô không đi theo cùng? Cũng đúng, thân thể cô có lẽ cũng càng ngày càng bất tiện rồi nhỉ?"

Không muốn phân tán thêm bất kỳ sự chú ý nào cho đám bác sĩ y tá đang bận rộn kia, Lý Oánh quay lại đề tài cũ, còn đặc biệt hàm ý sâu xa liếc nhìn bụng dưới của Tô Tô. Thấy ánh mắt Tô Tô nhìn mình bắt đầu trở nên thận trọng và cảnh giác, Lý Oánh mới cười nói:

"Cô rất ngạc nhiên vì sao tôi biết phải không? Tô Tô nếu như muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm... Cho nên bây giờ chúng ta bớt nói chuyện phiếm đi. Diệp Dục quay về, cô bảo anh ta đến chỗ tôi báo cáo, dẫn theo cả người của anh ta. Như vậy, có lẽ tôi còn có thể giúp cô giấu anh ta."

Lý Oánh biết chuyện mình mang thai, Tô Tô không hề ngạc nhiên. Bởi vì vốn dĩ cô không hề che giấu cẩn thận chuyện mình mang thai. Đã có một lần anh Bì hỏi đùa về chuyện này, Tô Tô cũng không phủ nhận.

Ngay đến người như anh Bì cũng nhận thấy chút manh mối, Lý Oánh là người tò mò để ý như vậy, chẳng lẽ lại không chắc chắn chuyện Tô Tô mang thai từ lâu rồi sao?

Chỉ là bây giờ, Tô Tô thấy Lý Oánh nói ý câu kia dường như rõ ràng cô ta hiểu lầm cái gì đó, cũng giống như đang lấy Tiểu Ái trong bụng cô ra đểu uy hiếp, uy hiếp cái gì chứ? Uy hiếp nếu cô không để Diệp Dục đi, cô ta sẽ nói chuyện cô mang thai cho anh nghe ư?

Lý Oánh không cho rằng đứa bé trong bụng của Tô Tô là của Diệp Dục!

Nhận thức được điểm này, Tô Tô không hiểu sao lại bật cười. Cô bỗng nhiên sinh ra sự khâm phục về trí tưởng tưởng của Lý Oánh, trong lòng đương nhiên không hề để ý chuyện Lý Oánh có vạch trần chuyện này hay không. Giờ bụng cô cũng càng ngày càng lớn, cô bị cha mẹ ép phải mau chóng nói với Diệp Dục. Lý Oánh muốn giở trò, vừa vặn thuận với thiên thời địa lợi nhân hòa.

À... Nhân hòa vẫn còn thiếu một chút, Diệp Dục không biết lúc nào mới có thể quay về.

Tô Tô nghiêng đầu, đang tính toán xem Diệp Dục có phải cũng nên quay về rồi không. Sự trầm tư không trả lời của Tô Tô lại biến thành cô đang cân nhắc, suy nghĩ trong mắt Lý Oánh. Cô ta lập tức cười, dưới ánh mặt trời ấm áp, vẻ đẹp trên khuôn mặt không chê vào đâu được.

Cô ta tự cho rằng đã nắm được Tô Tô, dương dương tự đắc vì mình đã nắm được điểm yếu của Tô Tô, liền hào phóng không dồn ép Tô Tô nữa, có ý tốt muốn Tô Tô thả lỏng, xoay qua hỏi một vấn đề khác.

"Rất lâu rồi tôi mới quay về, sao không thấy Vương Quân? Lúc này ở trong quân đội, tôi cũng đã giúp anh ấy tìm một chức vụ tốt, chuyên phụ trách xây dựng cơ sở. Đây chính là lĩnh vực sở trường anh ấy yêu thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net