Chương 160 : Trong lòng em có chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Động tác của Diệp Dục chợt khựng lại, trong đáy mắt nhảy nhót một đốm lửa nhỏ màu đỏ, anh rũ mắt, nghe thấy thế liền tỏ ra không vui lắm, anh đáp, "Thư Sinh biết Lã Ấn, nói rằng trước đây Lã Ấn nhậm chức ở Đức thành, lúc Đức thành xảy ra chuyện vừa hay Lã Ấn được điều đến Tương thành. Mệnh lệnh lúc trước điều bọn anh tới Đức thành, hạ lệnh 'xóa sổ' chính là do Lã Ấn ký."

Có nghĩa là chuyện hai mươi người đội của Diệp Dục đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh đàn áp đẫm máu có vai trò quan trọng của Lã trong đó?

Tô Tô nhíu mày, nghe thì tình hình này có vẻ phức tạp, bất kể bên trong có bao nhiêu âm mưu, nhưng mệnh lệnh đó suýt chút nữa đã hại chết đội Diệp Dục, làm cho họ lạnh lòng, đây là sự thật. Nói như vậy thì đội Diệp Dục không thể quay trở lại quy thuận Lã Ấn nữa rồi.

Cô cau mày suy nghĩ, môi của Diệp Dục lao tới gặm từ trên gò má xuống dưới. Tô Tô giật mình, vội vàng lùi về phía sau.

Thấy Tô Tô tránh mình, Diệp Dục bèn lồm cồm bò lên giường, mồm nói, người thì vồ lên người Tô Tô. Tô Tô không quay được người, đang chuẩn bị xuống giường thì không kịp nữa rồi, động tác của Diệp Dục nhanh nhẹn như thú hoang đè lên người cô. Đang định chèn miệng vào thì Tô Tô nằm thẳng đơ người một cách bất lực, cô ôm bụng nhìn Diệp Dục trước mặt, nói:

"Diệp Dục, anh đừng cử động, tôi hỏi anh một chuyện này."

"Hỏi mau, mấy ngày hôm nay anh nhớ em đến phát điên rồi. Bây giờ anh muốn 'xử' em!"

"Anh nói xem, đêm hôm đó, anh với tôi... anh có dùng biện pháp an toàn không?"

"Không, đeo cái đó khó chịu lắm."

Diệp Dục lắc đầu, cười nhe chiếc răng nanh ra, đối với chuyện này trả lời rất dứt khoát, chẳng có chút gì xấu hổ. Anh và Tô Tô sớm đã lăn lộn nhau hết lần này đến lần khác vào đêm đó, lần nào cũng không dùng bao, thì sao chứ?!

"Vậy anh nói xem, không dùng biện pháp an toàn, một cặp nam nữ sức khỏe bình thường, không có bệnh gì nghiêm trọng, thì sẽ không có chuyện liên quan đến mạng người chứ?"

"Cái gì mà mạng người?" Diệp Dục ở phía trên, tay chân chống bên cạnh người Tô Tô, tinh thần rõ ràng đang sốt ruột, nhiêu ngày không gặp, rốt cục Tô Tô định nói gì chứ? "Em vẫn khỏe mạnh, có thấy bị anh làm gì tàn tật chỗ nào đâu."

Vẫn không hiểu?! Tô Tô nhắm mắt, hai tay bảo vệ bụng, sợ Diệp Dục đột nhiên đè xuống sẽ làm tổn thương Tiểu Ái trong bụng cô. Cô cảm thấy đêm nay không thể kéo dài thêm được nữa, dù sao bụng cũng to thế rồi, Diệp Dục trông lại có vẻ như ác quỷ thèm khát. Cô nghĩ cha mẹ cô nói đúng, chuyện này vẫn nên nói cho Diệp Dục thì hơn. Nếu Diệp Dục tình nguyện chịu trách nhiệm, cô sẽ đưa gia đình mình theo Diệp Dục, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm hoặc biểu hiện một chút xíu nào sự không yêu thích đối với Tiểu Ái, hôm nay Tô Tô và Diệp Dục sẽ mỗi người mỗi ngả.

Từ sau ngày hôm nay, Diệp Dục sẽ dẫn người của anh đi con đường của anh, cô sẽ đưa gia đình và bạn bè mình theo, tuyệt đối không dính dáng gì tới Diệp Dục.

"Tôi không phải nói tôi, tôi muốn là... ví dụ."

Cô nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể sắp xếp từ ngữ tốt hơn, nói với Diệp Dục về sự tồn tại của Tiểu Ái. Tô Tô nằm trên giường, mái tóc xanh mượt mềm mại xõa ra như những sợi rong biển, mở to mắt nhìn Diệp Dục một cách tỉ mỉ, tâm trạng có chút hồi hộp.

Còn Diệp Dục, nghe xong anh bèn mím môi, cúi đầu nhìn cô. Anh chớp mắt, hơi nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi cô:

"Ý gì vậy? Cưng à, có gì cứ nói thẳng, anh cũng hơi hơi hiểu rồi, trong lòng em có chuyện mà lại còn liên quan tới anh."

"Tôi..."

Nói ra một chữ, Tô Tô lại hít sâu một hơi, thật muốn bổ não Diệp Dục ra, xem xem người này sao lại có thể nuôi được bộ óc như thế, hay là còn không có não luôn? Không phải là một đoạn ruột thẳng tuột từ trên xuống dưới đấy chứ?!

Cô đưa ngón tay chọc thật mạnh vào trán của Diệp Dục, đang định nói thẳng sự thật thì ở ngoài cửa sổ, có người đang làm ồn.

Hình như có người đang gây chuyện, Tô Tô và Diệp Dục nhìn nhau. Diệp Dục nhanh chóng đứng dậy, không dây dưa trêu đùa Tô Tô nữa, vội vàng lao ra ban công, xông ra ngoài. Còn Tô Tô, khoác thêm áo jacket của mình, tìm đôi dép lê rồi mở cửa đi ra.

Bên ngoài, những ngọn đèn đường sáng rực rỡ bởi được lắp pin năng lượng mặt trời. Mảnh sân cha Tô mới sửa, bên cạnh tòa nhà của y tá bác sĩ, có một đám người bao vây, tiếng hò hét huyên náo có vẻ rất náo nhiệt.

Diệp Dục vội vàng ra khỏi tường rào, giơ tay ra hiệu, lôi cả đội cầm súng nhanh chóng bao vây đám người đó lại, những đứa trẻ sơ sinh trong tòa nhà của y tác bác sĩ đang gào khóc bởi tiếng ồn, chín đứa trẻ vốn đang yên tĩnh bị giật mình sợ hãi. Anh Bì đang định dẫn theo đám côn đồ của anh, ôm đám trẻ di chuyển sang tòa nhà khác.

Cha mẹ Tô và Tô Tô lần lượt đi ra khỏi biệt thự, Tô Tô đi sau cùng, cô xoa cái bụng hơi nhô lên của mình. Cô nhìn đám người đang la hét ồn ào, vừa hay nhìn thấy ở một góc cách đó không xa có một chiếc xe Jeep quân đội, Lý Oánh thướt tha bước từ trên xe xuống.

"Dựa vào đâu mà không cứu? Không phải các người được gọi là thiên thần áo trắng chữa bệnh cứu người sao? Dựa vào đâu mà không cứu?"

"Cứu chồng tôi với, cầu xin các người, cứu chúng tôi, cứu chồng tôi với..."

"Bệnh viện này của các người, anh trai tôi cũng đóng góp không tí của cải vật chất, bây giờ người bên tôi gặp có khăn các ngươi lại đưa tay cứu giúp không phải là chuyện nên làm sao?"

Trong những tiếng ồn ào của đám người, Tô Tô đột nhiên nghe thấy giọng của Tạ Thanh Diễn, cô trở nên hăng hái. Không thèm quan tâm xem Lý Oánh đến đây làm gì nữa, xoa bụng đi đến gần đám người đó. Trong đám người đó hình như có người đứng trước mặt nhóm y tá bác sĩ bên Trạc Thế Giai, có một người phụ nữ quỳ xuống đất gào khóc, rất nhiều người đứng cách đó vài nước chân, đang chỉ trỏ nhóm Trạc Thế Giai, lên án đạo đức.

Hộ Pháp không nhìn nổi có người chỉ trỏ mắng mỏ Trạc Thế Giai, liền khởi động súng, chuẩn bị bắn chỉ thiên, khiến Diệp Dục phải dừng lại, Tô Tô trợn tròn mắt. Nếu không ngăn cản Hộ Pháp nổ súng ở đây sẽ gọi binh lính của Lã Ấn đển hỏi thăm, cô đẩy Diệp Dục, còn mình thì đi về phía Trạc Thế Giai. Cô nhìn người đàn ông đứng trước nhóm y tá bác sĩ của Trạc Thế Giai, bèn hiểu được ít nhiều.

Người đàn ông này mắt trũng sâu, đồng tử không có tiêu cự, cơ thể gầy héo lảo đảo, da mặt xanh tím. Không cần bác sĩ kiểm tra xét nghiệm, Tô Tô nhìn cũng đoán được người này sắp hóa thành zombie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net