Chương 181 : Gà biến dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Dục vốn nghĩ anh sẽ cương quyết không nghe lời Tô Tô, một sản phụ còn ăn thịt động vật biến dị sao được?! Không thể có thói như thế được! Nhưng khi bị ánh mắt tủi thân của Tô Tô nhìn, Diệp Dục liền mềm lòng, lập tức quay người đi, vất vả cực nhọc tìm cái đám lợn gà vịt cá biến dị.

Anh vừa đi, Tô Tô như thả hổ về rừng, tạo ra ba người nước đi giết zombie trong căn hộ, cô cũng sải bước theo sau đám người nước vào biệt thự, bắt đầu lật thùng lật tủ tìm đồ.

Những căn hộ mà cô vào, cả nhà người lớn trẻ nhỏ đều biến thành zombie, có zombie trong những căn hộ nghỉ dưỡng thế này, không có người nào còn sống dám đi vào, vì thế đồ trong biệt thự vẫn được giữ nguyên vẹn. Tô Tô điều người nước lên xuống tầng thăm dò, sau đó giết sạch zombie, lấy tinh hạch. Vừa định ra khỏi căn hộ, khóe mắt Tô Tô nhìn thấy một căn phòng ngủ nào đó trên tầng hai. Cô vào trong phát hiện thấy một tập truyện tranh mới toanh.

Vì thế Tô Tô đi đôi giày đế bệt nhẹ nhàng vào phòng ngủ, lấy một quyển trên giá sách ở bàn học, lật xem vài trang, là truyện nói về một bé gái không nên đi theo người lạ. Cô cảm thấy rất có ích nên rút thêm vài quyển, mở xem, một quyển là giáo dục bé gái những bộ phận nào không được để người khác sờ, một quyển là giáo dục bé gái làm thế nào để từ chối những đề nghị không hợp lý của người khác

Quyển sách này rất tuyệt, Tô Tô lập tức gói những quyển truyện tranh này lại, đầy một chồng dày, cô quyết định giữ cho Tiểu Ái, đợi sau tám tháng nữa sẽ đem những quyển truyện này thành truyện kể trước lúc đi ngủ, đọc hàng ngày cho con bé nghe.

Sau đó Tô Tô tiếp tục lục lọi căn phòng ngủ này, bây giờ cô đại khái có thể đoán chủ nhân trước đây của căn phòng ngủ này cũng là một bé gái tầm năm đến tám tuổi. Đầu giường để khá nhiều búp bê, trong tủ còn treo không ít váy công chúa, tủ sách trong phòng ngủ còn có mấy quyển luyện chữ, đều rất mới, chưa từng dùng.

Trên bàn học, còn có một hộp bút màu sáp dùng dở, và cả mấy quyển tập tô màu, Tô Tô định lấy hết. Sau đó dạo một vòng quanh căn hộ, tìm thấy hai túi nylon to, cô liền đem bút màu, truyện, váy công chúa, vở luyện chữ, nhét cả vào túi.

Lúc này, nhóm anh Bì cũng đã bới được mấy căn hộ rồi, nơi mấy người đàn ông họ tìm đều loạn cào cào cả lên, lúc Tô Tô nhấc hai túi nylon lớn, nhìn mấy chiếc xe của anh Bì đều là thóc, thịt khô, còn có cả mấy sọt lớn khoai lang và khoai tây.

Mấy thứ đồ này xếp đại cũng được mấy xe to. Trước mạt thế, tất cả những người dân nông thôn đều sống rất gần Tương thành, thực ra những ngày tháng đó họ sống còn giàu có hơn người thành phố. Không cần trả tiền nước, nước được múc từ giếng trong nhà lên, cũng không cần trả tiền nhà, đất của tổ tiên để lại, nhà tự mình xây.

Có thể mỗi năm phải trả một chút tiền điện, nhưng bây giờ trên mái của rất nhiều căn hộ ở nông thôn đều lắp pin năng lượng mặt trời, có nhà dùng điện còn không cần trả tiền, bán cả điện năng lượng mặt trời, người của bên điện lực còn phải trả tiền cho những người này.

Hơn nữa, người ở những tỉnh gần thành phố lớn thế này rất ít người không có xe, có xe đi lại vào thành phố cũng tiện hơn nhiều. Sống ở đây vui vẻ, hạnh phúc hơn ở trong những thành phố lớn rất nhiều, tìm đại trong một căn hộ cũng có thể thấy rất nhiều thóc, và cả hoa màu bảo quản được lâu.

Tô Tô định bảo anh Bì không cần mang nhiều như thế trở về, dù sao không bao lâu nữa cô cũng sẽ đưa tất cả mọi người đến đây sống, nhưng nghĩ họ ra ngoài một chuyến nếu không đem theo đồ về khu an toàn, chỉ e Lã Ấn sẽ nghi ngờ gì đó, nên đành kệ cho anh Bì đem về thôi.

Tô Tô để hai bịch nylon lên sau xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, vừa mới thế mà cô đã ở đây vật lộn một tiếng đồng hồ rồi. Diệp Dục chưa thấy về, cô nói với anh Bì một câu rồi tự mình đi vào trong thôn tìm Diệp Dục.

Vừa lái vào trong thôn không bao lâu, Tô Tô đã thấy bóng dáng của Diệp Dục đứng ở trong một trạm xăng dầu bên đường, Anh tìm được một chiếc xe bán tải, đang ra ra vào vào chuyển xăng, áo khoác rằn ri trên người được cởi ra, buộc ngang hông. Dưới ánh nắng, anh bận đến toát mồ hôi, phần da thịt lộ ra dưới ánh nắng, từng giọt mồ hôi ẩm ướt, lấp lánh.

Tô Tô cứ thế im lặng, cũng không gọi Diệp Dục, chỉ nhìn từ xa một hồi lâu, rồi đi vòng qua trạm xăng nửa vòng, tìm thấy hai con gà biến dị loại phổ thông trong vườn một căn nhà dân gần đó.

Chỉ là gà biến dị bình thường, thực ra cũng không khác lắm so với gà thường trước mạt thế, ăn thóc, ăn giun, chỉ khác là cái đầu của nó to hơn một phần ba so với gà chưa biến dị. Móng và mỏ gà sáng bóng dưới ánh nắng. Cúi đầu thấy, con gà mổ xuống bùn thành một lỗ sâu hoắm, moi ra từ dưới cái lỗ đó một con giun rồi ăn luôn.

Đây là một con gà trống biến dị, bên cạnh là một con gà mái biến dị, cấp độ biến dị chỉ là mức phổ thông, nên còn giữ được vẻ ngoan ngoãn của gia cầm trước mạt thế. Con người không công kích chúng thì chúng sẽ không có tính công kích với con người, hai con gà này lúc Tô Tô xuất hiện, chúng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đầy đề phòng. Dường như chúng thấy Tô Tô đứng đó không động đậy, chúng không cảm thấy nguy hiểm thì nên tiếp tục mổ giun ăn tiếp.

Rất tốt! Tô Tô vẫn đứng bất động, đằng sau hai người nước đến gần hàng rào thép bao xung quanh, người nước lặng lẽ đi vào trong sân, hai con gà biến dị đang mải miết ăn giun vui vẻ chợt nhào lên, giương to đôi cánh, ngẩng đầu kêu quang quác. Hai người nước chợt biến thành hai cái lồng gà bằng nước, nhốt hai con gà biến dị bên trong, sau đó lập tức kết thành băng.

Nếu đám gà biến dị dễ dàng bị bắt như thế thì còn gọi gì là gà biến dị nữa. Hai con gà đó bắt đầu dùng cái mỏ nhọn hoắt, sắc bén của nó mổ vào cái lồng băng, mỗi nhát đục một lỗ, cái lồng băng của Tô Tô nhanh chóng biến dạng.

Cô đành giơ tay lên, ngón tay phóng ra hai sợi dây bằng nước, trói hai con gà sắp thoát khỏi lồng. Giống như trước mạt thế, cô trói cánh, chân và mỏ chúng lại, để chúng không thể nhúc nhích, cũng không thể dễ dàng mổ sợi dây trói bằng nước ở dưới chân.

Sau đó Tô Tô nhìn hai con gà biến dị, giãy giụa dưới đất, chúng còn không biết dùng mỏ gà của mình để tấn công, trí tuệ có hạn. Tô Tô nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hai con gà, cười ồ lên. Cô túm sợi dây nước trong tay, kéo lê con gà dưới đất và đi dạo một vòng quanh vườn rau của hộ gia đình đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net