Chương 197 : Tội gì phải yêu thầm Trạc Thế Giai!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù bên trong sơn trang Bát Phương thiết kế rất đẹp, nhưng khắp nơi đều là cẳng thân, cánh tay, thậm chí còn cả nội tạng của con người. Bên trong hồ còn có rác nổi lềnh phềnh, bên trong khách sạn chỗ nào cũng có một lớp bụi rất dày. Có lẽ nếu không dọn dẹp thì họ không thể ở lại đây được.

Hơn nữa, cuộc sống nông thôn cũng có một vấn đề là quá nhiều loài động thực vật biến dị, quá nguy hiểm. Hệ số nguy hiểm này cao hơn rất nhiều so với cuộc sống ở thành phố. Mặc dù zombie rất dễ xử lý, nhưng sự sinh sôi nảy nở của động thực vật biến dị quá mạnh mẽ, hở một cái là có một đám chi chít động thực vật biến dị lớn chồi lên. Tô Tô muốn đóng một đội quân ở đây là vì muốn để đội quân này đến xử lý địa bàn trước vì cô đã tính đến điều này.

Bọn họ lái xe đến cổng thôn. Nhóm người anh Bì đã sớm bắc bếp, bắt đầu nấu cơm, xào rau. Nước tương, gia vị còn có dầu thực vật..., tất cả đều được thu gom từ bên trong các căn hộ nghỉ dưỡng gần đó. Dụng cụ nấu nướng ở nơi đây căn bản không thiếu. Rau dưa cũng nhổ ngay tại vườn, tùy tiện biến ra một miếng băng, rửa sạch ăn rất tươi ngon.

Trong cái lều mới dựng ở cổng làng, Tô Tô và mọi người ăn qua loa cơm nước, rồi đi lòng vòng xung quanh. Đến tối, họ tìm một căn nhà tương đối sạch sẽ để nghỉ ngơi. Bởi vì lúc trước, cô đã báo với cha Tô và mẹ Tô, mấy ngày này có thể cô sẽ không về, cho nên cô cùng Diệp Dục ở ngoài vài ngày cũng không sao.

Căn phòng ngủ này trang trí khá xa hoa, có thể nhìn ra chủ nhân của ngôi nhà là người có tiền rất biết cách hưởng thụ. Trang trí theo phong cách châu Âu, cũng thể hiện sự xa hoa phung phí về khả năng tài chính của chủ nhà. Nhưng Tô Tô nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Cô nghĩ có lẽ do ở một môi trường khác, cô bị lạ nhà, cho nên cô mới không chợp mắt được.

Sau đó, Tô Tô cũng dứt khoát không ngủ nữa, bò từ trên giường dậy, bắt đầu tu luyện tinh hồn của mình. Đúng lúc cô đang tu luyện hăng say thì bên ngoài căn hộ nghỉ dưỡng, bên trong căn biệt thự của nhóm bộ đội đặc chủng, Hộ Pháp đang đau khổ vì chuyện tình cảm.

Lúc này, anh đang lôi kéo Thư Sinh, Thầy bói và Lập Hạ uống rượu giải sầu. Trời đã tối, trên bàn uống nước trước mặt Hộ Pháp bày đầy lạc sống. Bốn người đang vừa đập lạc, vừa khuyên giải an ủi Hộ Pháp.

"Hộ Pháp, tục ngữ có câu, đời còn dài gái còn nhiều, tội gì phải yêu đơn phương Trạc Thế Giai, đúng không?"

Thư Sinh miệng khuyên nhủ, tay lại chậm rãi mở cho Hộ Pháp một chai bia. Mấy thùng bia này là anh cố nhét vào trong xe tải mang theo, uống hết là nhịn uống. Lần sau muốn tìm rượu để uống, e rằng phải tự mình đi ủ. Vốn dĩ anh nghĩ rằng, đợi hôm nào đó mọi người vui vẻ, cùng nhau uống rượu ca hát nhưng lần này họ đem ra hết cho Hộ Pháp.

Hộ Pháp túm lấy chai bia Thư Sinh đưa đến, ngẩng đầu uống. Cùng lúc đó, Diệp Dục vẻ mặt vui mừng hớn hở bước vào cửa biệt thự. Vừa nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc mỹ mãn của anh, Hộ Pháp lại nghĩ đến con đường tình duyên lận đận của mình. Anh bực tức, xắn ống tay áo lên, quát Diệp Dục:

"Diệp Chân Chất, ông đây bây giờ tâm trạng không tốt. Cái tên cầm thú có vợ có con nhà cậu, cút xa một chút, đừng làm chướng mắt ông."

"Ô... Bực tức thế!" Diệp Dục đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thách thức, nắm chặt hai lòng bàn tay, không chút yếu thế nói, "Không tán được Trạc Thế Giai, bực tức với ông đây à? Đến đây, đến đây, để ông đây cẩn thận dạy dỗ anh!"

Câu này vốn là câu thách thức mở màn đánh nhau. Bình thường, nếu như Hộ Pháp nghe Diệp Dục nói vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng vứt chai rượu trong tay, gào lên nhào về phía Diệp Dục. Nhưng hôm nay thì khác, anh ngây người nhìn Diệp Dục, lập tức lắc đầu, say khướt nói:

"Tha cho cậu một lần, tha cho cậu một lần. Hôm nay ông đây không có tâm trạng."

Nhìn bộ dạng này, thực sự là bị Trạc Thế Giai làm tổn thương rồi.

Gần đây Diệp Dục đúng là đang hạnh phúc viên mãn, cả người đều nhẹ nhõm. Thấy Hộ Pháp rõ ràng không muốn đánh nhau với mình, anh cũng thôi. Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh Hộ Pháp. Thư Sinh mở một chai bia cho anh, Diệp Dục giơ tay chặn lại, cười nói:

"Không uống, một lát nữa tôi sẽ đến chỗ người phụ nữ và con gái, uống rượu sợ mất lý trí làm bừa!"

"Ái chà chà!!!" Hộ Pháp đang thất tình, nghe xong trong lòng càng chua xót, lầm lì khó hiểu nói, "Còn uống rượu làm bừa?!! Tô Tô cho cậu làm bừa sao? Diệp Chân Chất, cậu cũng chỉ giỏi bốc phét."

"Anh không cần quan tâm ông đây có thể làm bừa hay không," Diệp Dục tỏ ra là người từng trải, ngồi vắt chân chữ ngũ, một tay lôi cổ Hộ Pháp sát lại mình, rất đồng tình vỗ vai anh nói: "Hộ Pháp, cậu nói xem chuyện của cậu và Trạc Thế Giai sao lại không dứt khoát thế chứ. Rốt cuộc là Trạc Thế Giai có thích cậu không?"

"Trạc Thế Giai nói cô ấy có chồng rồi."

"Chồng cô ta đâu?"

"..." Hộ Pháp đột nhiên sững người. Đúng rồi, anh ở đây đau lòng cả nửa này, chồng của Trạc Thế Giai đâu?

"Chuyện này... vẫn chưa từng gặp chồng cô ấy ở đâu... Có phải chết rồi không hay là chồng cô ấy và cô ấy bị lạc nhau?"

"Cậu cũng biết bây giờ đã mạt thế rồi. Chồng cô ấy sống hay chết hay biến thành zombie, ai biết chứ?" Diệp Dục tỏ vẻ đã hiểu, khẽ gật đầu, rút tay khoác trên vai Hộ Pháp lại, biểu cảm hung dữ, giơ tay nắm lấy không trung, dạy bảo ông anh độc thân, "Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đương nhiên phải ra tay chiếm ưu thế. Ngộ nhỡ sau này chồng của Trạc Thế Giai tìm đến cửa, cậu cũng đã gạo nấu thành cơm. Trạc Thế Giai đã là người đàn bà của cậu, không ai cướp được."

Sau khi dạy hư Hộ Pháp, Diệp Dục tự cảm thấy mình thật dày dạn kinh nghiệm. Còn chẳng phải anh và Tô Tô đã từng lên giường với nhau sao? Bây giờ, phụ nữ anh cũng có, con gái anh cũng có, lăn lộn một tặng một. Cuộc đời mỹ mãn như vậy, đương nhiên anh có thể đứng ở góc độ người đi trước, chỉ bảo người đi sau không có kinh nghiệm là Hộ Pháp.

Hộ Pháp cụp mắt, đăm chiêu lắng nghe, bỗng chốc vỗ tay vào trán, vẻ mặt say bí tỉ, giống như đột nhiên bừng tỉnh, cất cao giọng nói, "Vừa rồi ông đây chỉ lo buồn chán, không nghĩ đến nói không chừng chồng của Trạc Thế Giai đã chết hoặc biến thành zombie rồi. Người anh em, cậu nói rất đúng. Chúng ta phải gạo nấu thành cơm trước, còn sợ chồng cô ấy đến đòi lại người sao?!!"

Sau đó, lại suy nghĩ vỗ tay vào đùi, Hộ Pháp lắc đầu quầy quậy nói, "Không được, không được. Chưa chắc Trạc Thế Giai đã thích tôi. Cách này không được. Nếu như cô ấy không thích, ông đây làm vậy chính là cưỡng ép... Diệp Chân Chất, cậu đưa ra cái chủ ý tồi tệ gì thế?! Muốn hại ông đây hay sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net