Chương 57 : Em đừng có nằm mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù biệt thự của Tạ Hào Thế rất lớn, nhiều người sống sót cùng vào như vậy vẫn có vẻ hơi chật chội. Tận thế mới qua vài ngày, đây lại là khu biệt thự cao cấp, có hệ thống phát điện riêng. Mặc dù ngoài kia đất trời sụp đổ, trong đây vẫn có điện; không chỉ có điện, còn có sự ấm áp.

Khi Lý Tiểu Vũ đi vào, Tạ Thanh Diễn đang phát cho những người sống sót chăn và quần áo, đồ dùng hàng ngày. Nhiều người như vậy, không phải ai cũng được ngủ trên giường. Mọi người lần lượt trải chăn đệm nằm dưới đất, chen nhau kín hai tầng biệt thự.

Mà Lý An Tâm và Phi Phi đang theo sau Tạ Thanh Diễn, giúp đỡ phát chăn và đồ dùng vật dụng cho mọi người.

"An Tâm, chị qua đây một tí."

Dưới chân đã không còn đường có thể tiến vào biệt thự, Lý Tiểu Vũ đành đứng ở cửa trước, vẫy tay với Lý An Tâm. Lý An Tâm vừa thấy, quay đầu thông báo với Tạ Thanh Diễn và Phi Phi một tiếng rồi bước lên những khe hở trên mặt đất, đi tới trước mặt Lý Tiểu Vũ. Còn không đợi Lý Tiểu Vũ nói, Lý An Tâm thì thào:

"Em vừa chạy đi đâu thế, chị tìm em cả buổi. Chỗ này hết đồ ăn rồi, lớp trưởng nói không thấy anh của anh ấy nên chắc anh kia ra ngoài tìm đồ dùng. Em chịu khó chút, chờ anh ấy về chị sẽ giữ cho em một ít."

"Không, An Tâm, em đã nói với chị rồi," Lý Tiểu Vũ kéo Lý An Tâm ra khỏi cửa, đứng ở ngoài cửa gió rét xào xạc, đề phòng điều mình muốn nói bị nhiều người nghe thấy, "An Tâm, chúng ta đừng đặt hết hy vọng vào anh của lớp trưởng, những thứ chúng ta ăn uống, đều là anh của lớp trưởng dùng mạng đổi lấy. Em đã kiếm được một ít đồ ăn rồi."

"Tiểu Vũ, em đừng nằm mơ nữa có được không? Bây giờ chúng ta không dựa vào lớp trưởng và anh của anh ấy thì còn có thể dựa vào ai đây? Bên ngoài đang thời buổi gì rồi, em cũng không phải không biết. Em cho rằng bây giờ còn là trước mạt thế, còn tính toán ra ngoài làm công ăn lương sao?"

Không đợi Lý Tiểu Vũ nói xong, Lý An Tâm gắt gỏng ngắt lời Lý Tiểu Vũ. Nhưng có lẽ cảm thấy lời nói của mình quá nghiêm khắc, Lý An Tâm nhìn đầu Lý Tiểu Vũ rũ xuống, dịu giọng an ủi:

"Yên tâm đi Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta an toàn rồi. Vừa nãy lớp trưởng còn nói chúng ta đoàn kết lại kiểu gì cũng tìm ra được một con đường sống."

"Mọi người định tìm con đường sống thế nào?"

"Việc này chờ anh của lớp trưởng trở lại rồi chúng ta lại tính toán."

"Được rồi."

Lý Tiểu Vũ hơi thất vọng gật đầu. Cô định đưa ít đồ ăn cho Lý An Tâm rồi bảo Lý An Tâm cùng đến nhà Tô Tô xây tường đổi bữa ăn. Thế nhưng không đợi cô nói hết, Lý An Tâm đã ngắt lời, nói đi nói lại là phải chờ "phao cứu mạng" Tạ Hào Thế đem đồ dùng vật dụng về.

Nếu như ở đây chỉ có một mình Lý An Tâm, chắc chắn Lý Tiểu Vũ sẽ nói nốt những lời chưa kịp nói. Nhưng bên trong cánh cửa này chính là một phòng người sống sót, Lý An Tâm lại quyết tâm muốn đi theo Tạ Thanh Diễn trên một con đường tối tăm, nếu như Lý Tiểu Vũ nói ra chuyện xây tường rào ở nhà họ Tô không chừng sẽ đem đến phiền toái gì đấy cho nhà Tô Tô.

Cho nên tốt nhất là không nói. Đợi đến lúc nào Lý An Tâm đói không chịu nổi, tự nhiên sẽ tìm cô để nghĩ cách. Lúc đó cô lại mang theo Lý An Tâm đến nhà Tô Tô xây tường rào.

"Ủa? Tiểu Vũ em đi đâu vậy?" thấy Lý Tiểu Vũ bỏ ra ngoài, Lý An Tâm hơi lo lắng, đi theo Lý Tiểu Vũ mấy bước, gọi, "Em nên vào đây, trong này có điện và hệ thống sưởi, bên ngoài rất lạnh."

"Không cần. Em thấy rất nhiều biệt thự trống, cứ tìm một căn nào đó để nghỉ là được. Em không muốn chen lấn với mấy người."

Lý Tiểu Vũ cắm cảu nói, đầu cũng không ngoảnh lại, bước nhanh ra khỏi sân, đi lấy bát cơm mình giấu ở bên ngoài. Mà Lý An Tâm ở sau lưng nghe Lý Tiểu Vũ nói, nhất thời đứng ngây, tự tay vỗ vào đầu của mình, ngộ ra:

"Sao mình không nghĩ ra nhỉ, có bao nhiêu biệt thự bỏ không như vậy, đâu cần nhất định phải chen chúc ở nhà lớp trưởng?"

Sau đó Lý An Tâm vội vàng quay vào để thảo luận chuyện này với Tạ Thanh Diễn. Nhiều biệt thự như vậy, mọi người chia nhau ra ở cũng thoải mái hơn. Người có khỏe mạnh mới có tinh thần tính toán chuyện sau này.

Tạ Thanh Diễn và Phi Phi vừa nghe đề nghị của Lý An Tâm chỉ do dự trong chốc lát rồi bắt đầu tổ chức cho những người sống sót đã nghỉ ngơi đi đến những biệt thự bỏ không kia. Nhưng những người này đã phải chạy trốn hoảng sợ quá lâu. Thật ra họ không bị đói mấy vì ai cũng cất giấu đồ trong balo. Họ tranh giành đồ của Tạ Hào Thế là vì ai cũng muốn giữ lại đồ ăn của mình, ăn trước người khác để bản thân tồn tại được đến cùng mới là điều quan trọng nhất.

Lúc này vừa ăn no vừa có hệ thống sưởi, lại vừa yên tâm, rất nhiều người tình nguyện ngủ ở trên đất, đều muốn nương nhờ Tạ Hào Thế không muốn đi.

Đối với người như vậy, ba người Tạ Thanh Diễn cũng đành kệ họ. Dù sao mấy ngày nay mọi người cũng trải qua không dễ dàng gì, có thể thông cảm một chút thì nên thông cảm đi.

"Hiện tại ở đây chúng ta ít nhiều gì cũng có hơn bảy mươi người sống sót, người càng nhiều thì càng dễ loạn. Trước khi anh Tạ Hào Thế quay về, chúng ta phải đảm bảo họ sẽ không ồn ào gây chuyện mới được."

Trong một căn phòng vẫn sáng đèn ở tầng hai, tiếng của Phi Phi từ trong phòng truyền ra ngoài, vừa nhìn đã biết là hoạt động họp nhóm thường niên của họ. Chờ phần lớn những người còn sống sót ồn ào đi tìm biệt thự trống xong thì ba người họ bắt đầu mở họp bàn trong đêm, nội dung là làm thế nào để quản lý đám người kia.

Bên cạnh bàn làm việc, Lý An Tâm lấy ra một thứ giống như quyển sổ, cây bút, ghi lại lời Phi Phi nói, sau đó cô ta và Phi Phi nhìn về phía Tạ Thanh Diễn. Lúc này, Tạ Thanh Diễn ngồi ở trên chiếc ghế giám đốc vốn là của Tạ Hào Thế phía sau bàn làm việc, anh ta gật đầu, vô cùng đồng ý với lời của Phi Phi.

"Ngày mai anh của anh chắc sẽ mang đồ dùng vật dụng trở về. Cũng ngày mai, ăn xong thì chúng ta ghi tên, tuổi, giới tính của người còn sống sót lại, người nào ở đâu trong mấy ngôi biệt thự. Những thứ này đều phải ghi lại rõ ràng. Mạt thế đến rồi, không ai được phép giữ riêng đồ ăn thức uống, phải giao tất cả đồ dùng vật dụng bản thân cất giấu ra, sung vào công quỹ. Chỉ như vậy mới đảm bảo được ai trong chúng ta cũng được sống sót."

Phi Phi lập tức hùa theo: "Đúng vậy, lớp trưởng nói những lời này thật có lý."

"Em nhớ vừa rồi lúc trên xe buýt, có thấy trong sân của một gia đình, hình như còn có cả một nhà trồng rau. Họ cũng phải giao nộp chứ nhỉ?"

Lý An Tâm cầm bút, mặt trông có vẻ trưng cầu ý kiến hỏi Tạ Thanh Diễn. Gương mặt điển trai, sạch sẽ của Tạ Thanh Diễn cứng lại. Hắn ngước mắt lên nhìn Phi Phi và Lý An Tâm, giải thích:

"Đó là nhà của Tô Tô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net