Chương 70 : Điều thiết thực nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Con đi đâu? Sao lại phải đi những mấy ngày?"

Vốn dĩ mẹ Tô muốn nói chuyện với con gái về kế hoạch phát triển trong lòng cô, cũng hỏi vì sao gần đây cô thường xuyên nôn mửa, nhưng vừa bước vào trong phòng đã nghe thấy Tô Tô nói hôm nay cô phải ra ngoài, hơn nữa còn phải đi mấy ngày mới quay về, mối quan tâm chính của bà lập tức đi xa khỏi mục đích ban đầu. Là một người mẹ, lúc này, trong lòng bà chỉ có sự lo lắng: vì sao Tô Tô phải đi lâu như vậy? Đi lâu như vậy làm gì? Có nguy hiểm hay không? Có thể không cần đi không? Có thể dẫn bà cùng đi hay không???....

"Không sao đâu mẹ. Diệp Dục chắc cũng sẽ đi cùng con. Không sao đâu, mẹ yên tâm đi! Con đi tìm chút đồ đạc về cho cha mẹ."

Tô Tô an ủi mẹ. Căn cứ vào hành vi tối qua và hôm nay của Diệp Dục, chắc chắn anh sẽ cùng cô ra ngoài dù Tô Tô không cho rằng nhất định cần Diệp Dục đi cùng. 10 năm sau mạt thế, cô một mình xông pha 8 căn cứ địa vẫn có thể sống tốt. Không lý nào vào thời điểm mới bắt đầu mạt thế "vô cùng an toàn" này, đi ra ngoài còn cần mang theo một đám vệ sĩ.

Nhưng Diệp Dục có thể khiến mẹ cô yên tâm hơn một chút thì Tô Tô cũng không ngại dẫn Diệp Dục cùng đi ra ngoài đánh quái vật và tìm người. Cô cũng là người làm mẹ, đương nhiên cô có thể thông cảm với nỗi lo lắng của mẹ với mình.

"Ôi trời, khỏi đi nữa. Đồ ăn vẫn còn rất nhiều, nguyên cả sân cũng không chất hết ấy." mẹ Tô cau mày, sự lo lắng trên nét mặt vẫn chưa hề mất đi.

"Nhưng mà mẹ, mẹ xem bây giờ nhà mình phải nuôi bao nhiêu người," Tô Tô bất đắc dĩ nói, thở hắt ra, chỉ tay vào đám bộ đội đặc công ở ngoài sân, đang thu súng lần lượt đi vào trong biệt thự nhà họ Tô, "Nhiều người như vậy, một chút thức ăn đó đủ ăn trong mấy ngày chứ?"

Đám bộ đội đặc công này, người nào người nấy sức ăn một bữa bằng Tô Tô ăn ba bữa. Vì vậy, đồ ăn đầy vườn kia thực sự không đủ để cho họ ăn trong bao lâu. Nhưng lần này Tô Tô muốn ra ngoài cũng không thực sự muốn đi tìm đồ ăn mà là muốn đi tìm Trạc Thế Giai.

Mẹ Tô nhìn đội lính đã đi vào trong sân, xếp hàng chờ vào bếp lĩnh cơm, thở dài một hơi, không nói chuyện nữa. Đồ ăn quả thực là rất nhiều, nhưng thực sự cũng không ăn được trong bao lâu. Thế đời này, cứ trốn trong nhà thì sớm muộn gì cũng đi đời, chi bằng để cho bọn trẻ ra ngoài bay nhảy, những người già bọn họ không cần đi theo, tránh liên lụy cho con cái.

Nghĩ thông suốt rồi, mẹ Tô quay mặt đi, lau nước mắt, đi xới cơm và lấy đồ ăn cho mấy anh lính. Sau khi nói với cha mẹ rằng cô sẽ ra ngoài vài ngày, Tô Tô yên tâm ăn hết đồ ăn. Nhân lúc cha Tô đang xây tường, mẹ Tô đang bận rộn trong bếp, cô một mình đi xuống tầng hầm, lấy pin mặt trời đã mua từ lâu, chất đống ở phòng khách.

Cô cũng không biết cách lắp đặt món đồ này. Sau mạt thế, thời tiết vẫn luôn xấu cho nên cô đã bỏ chúng ở tầng hầm. Tô Tô nhìn thấy mấy ngày nay trời đã tạnh mưa, tuyết cũng rơi nhỏ đi rồi, muốn làm chút chuyện cho cha mẹ, vì thế cô liền lấy đống pin mặt trời này ra, để cha Tô mày mò.

Diệp Dục và đội lính ngồi trong sân ăn cơm. Từ khi đám người Diệp Dục tới, cha Tô cũng không ngồi nghiêm chỉnh trong bếp ăn cơm mà cũng ngồi trong sân giống như đám lính đầu to này, vừa ăn cơm, vừa nghe họ họp, giống như trở về lúc trước khi ở trong doanh trại, cha Tô tỏ ra cực kỳ thích thú.

Bọn họ đang phân công ai đi cùng Tô Tô ra ngoài, ai ở lại trong khu biệt thự. Những người ở lại trong khu biệt thự không chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho nhà họ Tô, mà còn phải chú ý xử lý đám zombie xung quanh, nhân tiện quét sạch đồ đạc ở ngoài khu phố.

Diệp Dục không hề biết Tô Tô muốn ra ngoài làm gì, độ nguy hiểm của chuyện này là bao nhiêu. Lần này từ Đức thành về Tương thành, rất nhiều anh em trong đội của anh đã mệt mỏi lắm rồi, còn có mấy người bị thương. Diệp Dục nghĩ rằng lần này là đi giúp Tô Tô làm chuyện riêng của cô, nên anh đã khuyên đa số đồng đội ở lại, anh chỉ dẫn theo vài anh em sức lực dồi dào đi cùng Tô Tô ra ngoài.

Mà trong những căn biệt thự hai bên nhà họ Tô cũng đã tiến hành mấy cuộc thảo luận.

Đầu tiên là bên phía Lý Tiểu Vũ, cô đang xách một túi bóng. Bên trong túi bóng là gạo dính đầy máu đen, đi lảo đảo về phía căn biệt thực của mình thay quần áo. Phía sau cô là tiếng gọi của Lý An Tâm.

Lý Tiểu Vũ đứng ở cổng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hơi đờ đẫn, vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú shock tự tay giết zombie. Cô nhìn Lý An Tâm đang bước đến. Lý An Tâm vừa đi vừa mắng, "Lý Tiểu Vũ, em đi cùng chị đến chỗ lớp trưởng đi. Tô Tô này đúng thật không phải là thứ tốt đẹp mà. Chuyện cô ta ép em giết zombie, bọn chị đều nhìn thấy rồi. Thật quá quắt! Còn đổ gạo lên người zombie nữa chứ, đây rõ ràng là sỉ nhục người khác mà? Đống gạo làm sao mà ăn được?"

"Không đi," Lý Tiểu Vũ mặt tái nhợt, môi mấp máy, "Em thay bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị cùng Tô Tô ra ngoài đi tìm thức ăn."

"Cái gì?" Lý An Tâm dừng bước, kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Vũ, giống như đang nhìn một người điên vậy. Cô ta suy nghĩ một lát, cười méo mó: "Tiểu Vũ, anh Tạ Hào Thế sắp quay về rồi. Anh ấy sẽ mang thức ăn về cho chúng ta. Bên ngoài rất nguy hiểm, em đừng đi nữa, về với chị đi!"

"An Tâm, Tô Tô nói rất đúng. Mạt thế rồi, nếu như chúng ta không thể dựa vào bản thân mình thì còn có thể dựa vào ai nữa? Anh Tạ, anh Tạ, mọi người suốt ngày nói anh Tạ sẽ mang thức ăn về, vậy thì anh Tạ đâu rồi?" Lý Tiểu Vũ lắc đầu, đưa túi gạo nhuốm đầy máu zombie cho Lý An Tâm, "Cho chị này. Cầm lấy đem về rửa sạch vẫn có thể ăn. Đây mới là điều thiết thực nhất."

"Không thèm!" Trước khi Lý Tiểu Vũ đưa túi gạo cho Lý An Tâm, cô ta đã thét lền rồi lùi sau mấy bước, chán ghét ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Vũ giống như cực kỳ khinh thường cô: "Lý Tiểu Vũ, em quá đáng lắm rồi nhé, còn đưa gạo dính máu zombie cho chị? Em muốn chị bị nhiễm bệnh, cũng thành zombie đấy à? Chị tử tế muốn khuyên em quay đầu là bờ mà em lại hại chị. Được lắm, từ nay chúng ta không còn chị em gì hết!"

Không muốn túi gạo kia, chứng tỏ Lý An Tâm vẫn chưa đói đến mức độ bất chấp tất cả. Trên thực tế, buổi sáng Lý An Tâm đã ăn một ít thức ăn được sung công, lúc này cô ta mới có sức lực chửi Lý Tiểu Vũ như tát nước vào mặt. Tâm trí cô ta vẫn chưa thoát ra khỏi cái xã hội pháp trị văn minh ngày trước, vì vậy mới cảm thấy gạo bẩn không thể ăn.

Nhìn thấy Lý An Tâm quay đầu, tức giận bừng bừng đi xa, Lý Tiểu Vũ vô cùng khó chịu, cúi đầu nhìn túi gạo trong tay. Cô giết zombie lấy ít gạo này cũng không phải vì cô đói đến phát điên rồi. Thật ra mấy ngày nay, ngày nào cũng giúp nhà họ Tô làm việc, cô không phải lo chuyện ăn uống. Chẳng qua Lý Tiểu Vũ nghĩ đến Lý An Tâm, nghĩ đến khi mình ăn uống no đủ thì người chị em tốt của cô lại đang đói bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net