Chương 91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quang quy định, số lượng người báo danh cao nhất trong mỗi cuộc tranh tài là chín người, danh sách lên sân thường sẽ công bố vào lúc thi đấu. Vì vậy số tuyển thủ chuyên nghiệp ở mỗi chiến đội trong câu lạc bộ luôn từ 9 đến 11 người. Tuy rằng cũng có vài câu lạc bộ vào giai đoạn đầu kinh phí eo hẹp chỉ có số lượng tối thiểu là 6 người, nhưng sau khi chuyển biến tốt đẹp hơn thì nhanh chóng mở rộng nhân số. Chỉ trông cậy vào sáu người, lỡ mà sinh bệnh hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều sẽ gây ảnh hướng đến thành tích thi đấu.
Mỗi câu lạc bộ trong Liên minh hiện nay đều có ít nhất một vị tuyển thủ trọng tâm có thực lực xuất chúng, lại hỗ trợ từ ba đến năm tuyển thủ có thực lực khác. Sáu người còn lại trong danh sách, đa số đều hứng thú với việc dẫn dắt mầm non có tiềm lực mới để bồi dưỡng.
Khai thác người mới cũng có rất nhiều cách, có tự tiến cử, có khi phát hiện được tại những trận đấu không chuyên, hoặc dựa vào chiến tích vô cùng vượt trội trong đấu trường của game online Vinh Quang... Tóm lại, Liên minh Vinh Quang học hỏi kinh nghiệm và nền tảng giải đấu vòng tròn của thi đấu điện tử thể thao mà hoạt động được gần 7 năm, nó cũng đã có được một cơ chế hoàn thiện tương đối ở mọi mặt, không hề thua kém với những hạng mục thể dục truyền thống như bóng đá, bóng rổ vân vân.
Dưới tình huống nhóm tuyển thủ chủ lực không xảy ra gì ngoài ý muốn, sáu người này sẽ hoàn thành ba phần của cả trận đấu.
Trận đấu giữa Gia Thế và 301 chính là như thế. Trận thi đấu đoàn đội cuối cùng gồm 12 người đã từng ra trận trong trận thi đấu cá nhân và thi đấu tổ đội trước đó.
Theo tiếng hò hét mãnh liệt của MC Phan Lâm, thi đấu đoàn đội chính thức bắt đầu.
Sân nhà của 301, bản đồ vẫn do họ chọn. Nhưng Tôn Tường vừa mang lại cho chiến đội Gia Thế trận đấu một chọi ba đầy khí thế, tình thế đã chẳng còn cân bằng nữa. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng đang bàn xem liệu trận thi đấu này có phải bước ngoặt khỏi xu hướng đang suy tàn của Gia Thế hay không.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi" Trận đấu diễn ra, Trần Quả vỗ tay theo khán giả trong tiệm net.
"Đừng kích động thế chứ." Diệp Tu nói.
"Xem trận đấu mà, không hòa mình vào thì còn gì hay nữa, cậu cũng sôi nổi lên đi nào" Trần Quả thật sự bó tay với Diệp Tu rồi, chơi game thâu đêm, thậm chí sau một đêm không ngủ vẫn có thể tỉnh táo chơi game, nhưng vì sao vào lúc khác lại luôn uể oải như vậy? Không có tinh thần gì hết.
"Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều." Diệp Tu nói.
"Cậu có ý gì?" Trần Quả nghe được ý sâu xa trong đấy.
"Xem trận đấu, bắt đầu rồi." Diệp Tu bình tĩnh nói.
Chương 93 - Không phải cố ý thua.
Edit: Mei | Beta: KhaPi
Khán giả, MC hay thậm chí là khách mời chuyên nghiệp đều cho rằng, Gia Thế sẽ mang theo uy phong một chọi ba của trận đấu tổ đội nọ, khí thế hừng hực mà chiến thắng đối thủ vốn không còn ý chí chiến đấu dễ như trở bàn tay. Ai ngờ ngay từ lúc bắt đầu, năm đội viên của 301 lại cực kỳ chủ động. Vừa mới mở màn, Phong Cảnh Sát của đội trưởng Dương Thông là người đầu tiên chủ động tấn công mạnh mẽ vào chiến đội Gia Thế.
"Ôi, cú này rất có tinh thần nha! Chẳng lẽ là vì trận thua ba quá mất mặt?" Một khán giả trong tiệm net giễu cợt khiến mọi người cười ầm lên.
Mà ngay cả MC Phan Lâm cũng có dự đoán tương tự: "Ồ, 301 mở màn rất tích cực ! Chỉ đạo Lý, anh có cho rằng vì trận rồi quá mất mặt nên họ đang vội vã muốn vớt vát phong độ chăng?"
"Ừ, có thể lắm. Dù sao trình độ và nhân vật của người chơi trong vòng thi đấu vòng tròn của Vinh Quang xấp xỉ nhau, đến nay thì trường hợp một chọi ba như Tôn Tường vô cùng hiếm thấy. Nếu tôi nhớ không lầm, mùa giải này đấu nhiều trận thế rồi mà chuyện này mới chỉ xảy ra 2 lần thôi nhỉ?" Khách mời Lý Nghệ Bác vẫn khá chuyên nghiệp, xem như có chuẩn bị thông tin từ trước.
"Ừ, một lần là Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên ." Phan lâm nói.
"Một lần khác là Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh." Lý Nghệ Bác nói.
"Có điều đối thủ của hai lần đấy đều là những đội rất yếu, dù sao chiến đội Ba Lẻ Một Độ vẫn là mội đội có thực lực khá mạnh. Đây có lẽ là nguyên nhân mà họ không thể chịu nổi." Phan Lâm nói.
"Aiiii chúng ta hãy cùng xem trận đấu nào! Hiện tại hai bên đối mặt xung đột trực tiếp, trận đấu này có lẽ rất nhanh sẽ phân ra thắng bại." Lý Nghệ Bác dứt lời.
"Không sai, người xông xáo đầu tiên của Gia Thế là Nhất Diệp Chi Thu dưới sự điều khiển của Tôn Tường. Bấy giờ, cậu ấy sẽ tặng cho đối thủ đòn phủ đầu gì đây?"
"Ai. . . Sao lại như vậy. . .Phong Cảnh Sát của Dương Thông lúc này lại không hề đối chiến với Nhất Diệp Chi Thu nữa, tất cả thành viên trong đội đều đang di chuyển."
"Thoạt nhìn cứ như đang định vượt qua Nhất Diệp Chi Thu!" Lý Nghệ Bác bổ sung.
"Hành động này. . . Năm người tản ra rồi, thủ pháp của Tôn Tường có cao siêu tới đâu, cũng không thể nào chặn đường cả năm cùng một lúc được!" Phan lâm nói.
"Thi đấu đoàn đội mà, từ trước đến nay chẳng phải trận chiến của một người." Lý Nghệ Bác nói.
"Đúng, những tuyển thủ khác của chiến đội Gia Thế cũng đang chuẩn bị đối địch rồi, ồ, sao thế này, lại muốn lách qua sao?" Phan Lâm kinh ngạc không ngớt.
"Ý đồ của 301 có vẻ không đơn giản!" Lý Nghệ Bác cũng mờ mịt .
"Được rồi, bên này Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường rốt cuộc cũng đã quấn lấy một đối thủ, chúng ta hãy xem người này có thể kéo dài bao lâu, dựa trên lý luận nếu một chọi một thì bấy giờ không có ai trong 301 có thể đánh bại Nhất Diệp Chi Thu dưới sự điều khiển Tôn Tường." Phan Lâm nói.
"Người của 301 hẳn sẽ trở về cứu viện thôi! Mới mở màn đã bị đánh chết một người thì quá bị động rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"301 sơ suất quá rồi! Có vẻ họ vẫn không coi trọng thực lực của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu." Phan Lâm nói.
"Khoan chờ đã!" Phan Lâm bỗng nhiên kêu lên, "Người Nhất Diệp Chi Thu đang quấn lấy là ai vậy?"
Quan sát trận chiến đoàn đội khó khăn ở điểm ấy, nhân vật xen lẫn, di chuyển liên tục, thường không thể phân biệt rõ ràng ai là ai. Tới khi đánh đến kịch liệt, hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng lại chèn vào, là trai hay gái cũng khó mà phân biệt.
"Ơ. . . Hình như là. . ." Lý Nghệ Bác vẫn đang nỗ lực phân biệt.
"Là Triều Tịch á! ! !" Tiếng kêu của Phan Lâm tựa như tiếng hét thảm, hẳn là khó lắm mới nhịn được từ "Má". Nếu dùng "Má" trong đời thường sẽ rất ít người cho đây là từ bất nhã gì, nhưng trong một chương trình trực tiếp cho bà con cô bác thế này, chắc chắn sẽ bị để ý. Nếu Phan Lâm dùng một lần, dám chắc sẽ bị phê bình, kiểm điểm hay trừ tiền lương.
Lý Nghệ Bác nghe tên nhân vật xong cũng không nói nên lời. Tất cả khán giả vào giờ phút này đây cũng không nói nên lời.
Triều Tịch, là nhân vật của "Vua Dây Dưa" Hứa Bân.
"Lẽ nào chúng ta vừa rồi nhìn lầm, thật ra không phải Nhất Diệp Chi Thu quấn quýt Triều Tịch, mà là cậu ta bị Triều Tịch quấn lấy?" Phan Lâm nói.
Phan Lâm chỉ là MC, nhưng Lý Nghệ Bác lại là khách mời đại diện cho uy tín, nếu trực tiếp thừa nhận mình nhìn nhầm sẽ rất mất mặt. Vì vậy lập tức sử dụng đại chiêu "Đánh Trống Lảng" của gã, tùy tiện "Ừ" cái rồi lại nói: "Hứa Bân này thực sự quá khác biệt. Trong Liên minh Chuyên nghiệp này, người chơi nghề kỵ sĩ chuyên về phòng thủ như anh ấy rất ít! Anh ấy có lẽ là người ưu tú nhất trong đấy."
"Nói vậy thì loại chức nghiệp này rất khó phát huy khi PVP phải không chỉ đạo Lý?" Phan Lâm cũng thuận thế phát triển chủ đề.
"Không sai. . ." Lý Nghệ Bác rốt cục tìm về được chút cảm giác uy tín rồi.
"Hiện tại Triều Tịch của Hứa Bân đang quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường, Phong Cảnh Sát của Dương Thông cũng tránh khỏi sự dây dưa của ba đội viên Gia Thế. Mục tiêu của anh ấy. . . Mục tiêu của anh ấy chính là Mộc Vũ Tranh Phong, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Thật không ngờ 301 lại xem Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu hàng đầu?"
"Đây. . ." Lý Nghệ Bác hiện tại mờ mịt rõ rệt, vô luận là nhận xét thao tác hay giải thích chiến thuật, gã càng ngày càng tốn sức, tình trạng này mỗi năm lại càng tăng, mỗi khi gặp phải những tình huống xấu hổ khi bình luận gã đều phải sử dụng đại chiêu để tránh bị bẽ mặt.
Có điều lúc này đỡ phiền lòng hơn, bởi vì tình hình trận đấu đang rất căng thẳng, Phan Lâm hỏi nhưng lại không rảnh nghe câu trả lời của gã, lập tức bỏ qua mà nhanh miệng bình luận: "Tuyệt vời! Phong Cảnh Sát của Dương Thông dùng hai cú lộn nhào điêu luyện trên không để tránh khỏi hai phát pháo liên tục của Mộc Vũ Tranh Phong. Rơi xuống đất liền sử dụng Lăn Người, Hồ Quang Thiểm! ! ! Vừa lúc lại tránh khỏi một pháo nữa. Kề sát rồi! Mộc Vũ Tranh Phong cũng bị kề sát rồi! !"
"A, phản ứng của Tô Mộc Tranh cũng rất nhanh, nhảy bước nhỏ định dùng Phi Pháo thoát ra!"
"Ai nha động tác Phong Cảnh Sát của Dương Thông càng nhanh hơn! Tật Không Đạp. . . Mộc Vũ Tranh Phong đã bị giẫm xuống, lần này phiền phức rồi. Người của Gia Thế đâu? Ai nha đều đang bị quấn lấy, không ai lại đây hỗ trợ, Tô Mộc Tranh đang rất nguy hiểm!"
"Thật đặc sắc! ! Cú nhảy sau này rất đẹp, nhỉ? chỉ đạo Lý?" Phan Lâm kêu.
"Không sai, vừa hay tránh được cú lên gối bởi chiêu BBQ của Tô Mộc Tranh, một cú nhảy sau này có thể cho ta thấy được kiến thức cơ bản vững chắc của Dương Thông a hỡi các bạn khán giả yêu thích Vinh Quang. . ."
"Mộc Vũ Tranh Phong cũng nhảy về sau! !" Trong tình hình căng thẳng, Lý Nghệ Bác bên này còn muốn dạy bảo đám khán giả, Phan Lâm nhẫn tâm cắt đứt lời bình luận tiếp theo của gã, "Rốt cuộc đã nổ pháo dùng Phi Pháo rồi, Mộc Vũ Tranh Phong bay ngược."
"Tránh rồi! ! Lại tránh được rồi! ! ! Pháo đánh gần như vậy mà Phong Cảnh Sát của Dương Thông vẫn tránh được."
"Bay Nhanh kèm Chạy Nhanh hiện là cách di chuyển nhanh nhất trên mặt đất của Vinh Quang, tốc độ vượt qua Phi Pháo, Phong Cảnh Sát nháy mắt đã đuổi kịp Mộc Vũ Tranh Phong. Vẫn là không thể nào thoát thân á! Muốn thoát khỏi sự dây dưa kề cận của thích khách thật sự rất khó!" Phan Lâm than dài không ngừng. Tại tiệm net Hưng Hân lúc này lặng ngắt như tờ, họ vẫn cho rằng Ba Lẻ Một Độ sẽ dễ dàng bị đánh bại, ai ngờ đâu cục diện sau khi khai chiến lại trở nên như vậy.
Hiện nay người chơi bình thường như họ không cần nghe lời bình luận của chuyên gia cũng biết được 301 đang ở thế tuyệt đối chủ động, năm người của chiến đội Gia Thế đã bị đối thủ chia thành ba bộ phận.
Triều Tịch của "Vua Dây Dưa" Hứa Bân quấn lấy Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường.
Cao Kiệt và hai người nữa của 301 đang cùng ba người của Gia Thế hình thành cục diện 3 chọi 3.
Kết quả của hai phía vẫn còn khó phân thắng bại, điểm chết người mấu chốt chính là, Phong Cảnh Sát của Dương Thông đang đối đầu với Mộc Vũ Tranh Phong. Tô Mộc Tranh mới là đối tượng chân chính mà 301 muốn cô lập, Mộc Vũ Tranh Phong cũng là mục tiêu chặn giết hàng đầu của họ. Nghề có tầm bắn xa nhất như bậc thầy pháo súng sẽ không có một số kỹ năng thể thuật cận chiến như thiện xạ, bấy giờ còn thiếu sự trợ giúp, đối phó với thích khách tấn công gần kề vô cùng trầy trật, mãi không thể thoát khỏi.
"Này. . . Này. . . Sao có thể như vậy chứ! !" Nhìn thấy thần tượng đang căng thẳng, Trần Quả trở thành người sốt ruột nhất tiệm net, lại kiềm lòng không được mà túm Diệp Tu ở cạnh lầm bầm.
"301 biết rõ thực lực của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, ngay từ đầu đã không hề coi khinh." Diệp Tu nói.
"Sao?"
"Có Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu trấn thủ thi đấu tổ đội, họ biết khả năng thắng rất thấp nên bỏ luôn phần đấu tổ đội." Diệp Tu nói.
"Ý cậu là gì? Họ cố ý thua phần đấu tổ đội sao?" Trần Quả kinh ngạc.
"Không phải cố ý thua, mà là bỏ qua." Diệp Tu sửa lại cách dùng từ đúng cho Trần Quả, "Đây cũng là một cách lựa chọn chiến thuật. Thua đấu tổ đội, là sự bố trí. Người đầu lên sân khấu là Dương Thông, thao tác của gã vừa nhanh vừa tỉ mỉ, gã và Tôn Tường đấu thao tác, dễ dàng nâng cao tốc độ tay của Tôn Tường, khiến Tôn Tường bị kích thích. Người thứ hai tiếp đấy nhanh chóng thua trận để khơi dậy thói kiêu ngạo của Tôn Tường. Về phần người thứ ba - Hứa Bân, hắn cố gắng dây dưa làm cho người đã thuận lợi chiến thắng hai trận trước như Tôn Tường càng thêm bất chấp mà muốn nhanh chóng đánh bại hắn, tốc độ tay của cậu ta trong trận này thậm chí vượt trên cả trận đấu với Dương Thông, nhưng Hứa Bân vẫn phát huy đặc điểm "Vua Dây Dưa" của mình để Tôn Tường duy trì tốc độ tay siêu cao ấy. Tuy hắn cũng không phải đối thủ của Tôn Tường, nhưng một chọi ba xong, tâm trạng và tốc độ tay của Tôn Tường đã đạt đến đỉnh điểm."
"Vậy thì thế nào chứ?" Trần Quả khó hiểu.
"Tốc độ tay của cậu ta đã không thể khống chế được nữa." Diệp Tu nói.
"Tốc độ tay không khống chế được?"
"Cậu ta vô tình rơi vào bẫy của đối thủ, nói đơn giản, cậu ta hiện giờ HIGH quá mức rồi."Diệp Tu nói.
" Vậy. . . sẽ thế nào?"
"Có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, chí ít, khi đấu đoàn đội vì quá hăng máu mà sẽ làm cho cậu ta lạc khỏi sự phối hợp của đội. Cậu ta lại vừa mới gia nhập Gia Thế không bao lâu, còn quá xa lạ với mọi người, hiện tại như vậy cũng đủ trí mạng rồi. Thi đấu đoàn đội luôn không phải là chuyện chỉ dựa vào bất kỳ một ai mà quyết định thắng thua, thứ có thể dựa vào chính là sức mạnh của tập thể. Chiến thuật của 301 trước mắt nhìn như cô lập Tô Mộc Tranh, coi Mộc Vũ Tranh Phong là mục tiêu giết chết hàng đầu. Nhưng theo sự bố trí của họ, người đầu tiên bị cô lập khỏi đoàn đội chính là Tôn Tường, có điều nếu xếp về mặt giết chết, cậu ta có lẽ là người cuối cùng."
"Vì sao?"
"Thực lực của cậu ta dù mạnh đến đâu, để Hứa Bân dây dưa nhiều lần, cứ tiếp tục giữ tốc độ tay vũ bão như vậy, tôi thấy một hồi tay cậu ta cũng bị chuột rút cho xem. Đội trưởng 301 tuy là Dương Thông, thế nhưng rất nhiều chiến thuật và kế hoạch phải nhờ vào Hứa Bân mới thực hiện được. Đây là một đội có đến hai vị tuyển thủ trọng tâm." Diệp Tu nói, "Cả hai tuyển thủ trọng tâm mạnh nhất của đội đều xuất hiện trong cùng một trận đấu tổ đội, chị có còn nghĩ trận tổ đội đấy là "cố ý thua" không?"
Chương 94 - Thời điểm mấu chốt như xe bị tuột xích.
Edit: Mei | Beta: KhaPi
"Thi đấu tổ đội thua là chuyện không tránh được, nhưng 301 đang cầu thắng trong bại, sự phát huy xuất sắc trong đấu tổ đội mang đến cơ hội chiến thắng cho trận đấu đoàn đội cuối cùng. Tinh hoa của cuộc thi đấu lần này, thực ra đều nằm cả ở phần hai, hơn nữa còn nhìn không ra được bên bại bên thắng nữa!" Diệp Tu nói.
Trần Quả ngồi bên trợn mắt há mồm, bình thường khi cô nghe khách mời và MC giải thích đã cảm thấy họ giỏi lắm rồi, nhưng nay nghe Diệp Tu nói, lại là những lời mà MC và khách mời chẳng hề nhắc đến. Là vì muốn giữ sự hồi hộp nên MC và khách mời không thèm giải thích ư? Hay trình độ của Diệp Tu thực sự cao hơn họ một bậc?
Trần Quả cũng không rõ nữa, những thứ như tốc độ tay không khống chế được hay đoàn đội bị rời rạc gì đấy, nghe xong cứ thấy ảo diệu sao ấy, tên này không phải đang chém bậy đó chứ?
"Người trẻ tuổi haizzz, còn non lắm." Diệp Tu vẫn đang lắc đầu thở dài.
Trần Quả mờ mịt mà nhìn về phía trận đấu, bầu không khí ở tiệm net lúc này hoàn toàn im lặng, tựa như khi Gia Thế thua trận thứ hai của vòng đấu đơn, trong lòng mọi người thầm đổ mồ hôi thay cho chiến đội đang ra sức. Họ không giống Trần Quả, nghe xong lời giải thích của Diệp Tu thì đã có kết quả cả rồi. Những người này, họ vẫn đang ôm hy vọng, vẫn chờ mong Gia Thế phản kích mạnh mẽ.
Thế nhưng, thời khắc mọi người chờ mong chưa tới thì trong tiếng hò hét của Phan Lâm, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh đã là người ngã xuống đầu tiên. Tuy rằng có thể sử dụng hình thức cứu viện để thay người thứ sáu ra trận, nhưng nhất định phải đến khu thay người đã định trước đấy. Dưới sự liều mạng truy giết của Phong Cảnh Sát Dương Thông, Mộc Vũ Tranh Phong cuối cùng không thể kiên trì đến đấy nữa.
Mộc Vũ Tranh Phong bị đánh chết, người thứ sau của Gia Thế tự động tiến vào chiến trường. Lúc này cũng biết cục diện bên ta rất bất lợi, vội vàng chạy lại giúp đỡ.
Bên này Phan Lâm vẫn không ngừng giải thích hiện trường, vừa nhìn đến người thứ sáu của Gia Thế xuất hiện tại khu thay người, lập tức chuyển sang nói: "Được rồi! Hiện tại người của Gia Thế đã thay vào, ừm, người đến là. . .Pháp Bất Dung Tình của Hạ Minh, là pháp sư nguyên tố, chỉ đạo Lý anh cảm thấy Hạ Minh có thể xoay chuyển tình thế bất lợi hiện nay của Gia Thế hay không đây?"
"Ặc, bình thường thì người thừ sáu sẽ trở thành bước ngoặt trong những trận đấu đoàn đội. Có điều, Gia Thế bấy giờ không phải chủ động thay thế. Hạ Minh là tự động vào sân, cục diện này cho thấy bản thân đang rơi vào thế bị động. Hơn nữa 301 hẳn đã sớm có chuẩn bị đến bước này rồi. Chính Hạ Minh cũng không phải cao thủ hàng đầu, Pháp Bất Dung Tình cũng không phải nhân vật đứng đầu, sợ rằng chỉ dựa vào bản thân anh ta thì không thể thay đổi được cục diện trước mắt đâu." Lý Nghệ Bác nói.
"Vậy anh cảm thấy phải làm thế nào?" Phan Lâm hỏi.
"Trước tiên phải phối hợp với chiến thuật của cả thành viên trong đội đã, đây là điểm mấu chốt." Lý Nghệ Bác nói.
"Nhưng tôi thấy Gia Thế hiện tại hình như quá rối loạn rồi, không biết bọn họ có chiến thuật rõ ràng hay chưa." Phan lâm nói.
"Điểm mấu chốt còn phải dựa vào Tôn Tường, tôi thấy cậu ta phát huy quá nổi rồi, nổi đến tận bây giờ luôn, điểm này ngược lại khiến cậu ta có vẻ bị rời rạc khỏi đội. Đây vừa lúc chứng minh cho lời tôi đã nói trước đó, Tôn Tường mới gia nhập chiến đội Gia Thế chưa được bao lâu, vẫn còn tồn tại vấn đề thích ứng a!" Lý Nghệ Bác đang sử dụng một đại chiêu chiêu của mình: Trộm Đổi Quan Niệm. Đẩy vấn đề Tôn Tường gặp hoàn cảnh xấu sang vấn đề thích ứng với Nhất Diệp Chi Thu rồi mở rộng ra, sẵn khái quát vấn đề của hiện tại vào luôn, thể hiện bản thân thật tinh mắt, chuyên nghiệp vô cùng.
Không biết Phan Lâm là bị lừa thiệt hay hiểu rõ trong lòng, sao cũng cứ liên tục đúng đúng, anh nói quá chuẩn vân vân...
Lúc này Trần Quả cũng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Diệp Tu, lời của vị khách mời chuyên nghiệp này rốt cuộc cũng trùng với phán đoán của Diệp Tu. Có điều người này lại bảo lý do rời rạc của Tôn Tường là vì vấn đề thích ứng, khác với Diệp Tu bảo là do có sự sắp xếp trước.
"Được rồi! Tiếp theo chúng ta hãy nhìn xem, sau khi Hạ Minh gia nhập thì Gia Thế có thể xoay chuyển được tình hình hay không." Phan Lâm tiếp tục bình luận trận đấu, Trần Quả cũng không hỏi nhiều nữa. Tuy rằng thần tượng Tô Mộc Tranh đã rời trận, nhưng cô vẫn đặt hy vọng vào người mới thay vào Hạ Minh.
"Cố lên! !" Khán giả trong tiệm net cũng đang thầm kêu gào, nhưng chẳng ai nói lời nào, tựa như nếu lên tiếng vào lúc này sẽ bị tuyển thủ nghe thấy, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của họ.
Tại tiệm net chỉ còn lại tiếng thi đấu và tiếng bình luận trực tiếp, Hạ Minh sau khi vào trận liền thi triển pháp thuật một đường đuổi giết sang, có vết xe đổ của Tô Mộc Tranh, hắn ta cũng kiêng kị với chiêu kề thân ám sát của Phong Cảnh Sát Dương Thông. Hắn bất chấp mà sử dụng hết những kĩ năng phòng bị tiếp cận của pháp sư nguyên tố. Giữ tốc độ nhanh mà chạy đến tụ họp với tuyển thủ phe mình.
Sự phát huy của Hạ Minh khiến chỉ đạo Lý khán ngợi không thôi, khán giả ở tiệm net Hưng Hân cũng rối loạn, cứ như lại thấy được cơ hội chiến thắng một lần nữa, bầu không khí chợt sôi sục hẳn lên.
Mắt thấy Pháp Bất Dung Tình của Hạ Minh sắp hội họp thành công với tuyển thủ Gia Thế, thì đột nhiên vang lên một tiếng "bụp", hình ảnh trên tấm màn chiếu siêu bự biến mất, tiếp đấy là tiếng của máy tính tại tiệm dừng hoạt động, đèn cũng đồng thời tắt ngúm, toàn bộ tiệm net tối thui, đưa tay không thấy được năm ngón.
Ầm ĩ một hồi! Một đám người còn đang hưng phấn trở nên bùng nổ, thét chói tai, huýt sáo gì cũng có, mà nhiều nhất chính là lớn tiếng hỏi: "Quản lý! ! ! Xảy ra chuyện gì?"
Trong tiếng ồn ào, mấy cái đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng được mở lên, mọi người rốt cuộc thoát khỏi màn đêm. Nhưng khi mở đèn rồi, mọi người mới biết được nguyên nhân: cúp điện rồi.
"Sao lại thế được?" Trần Quả chạy ra ngoài nhìn sang phía đối diện, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Một số khách vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, một số vẫn đang gào rống hỏi thăm tình hình, còn một số thì lập tức đứng dậy rời đi.
"Tiểu Lý, đi xem coi có phải đứt cầu dao không." Trần Quả kêu một nhân viên quản lý đi xem thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night