Giỏ thức ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Tiết Hiểu là đường trộn thủy tinh, vậy có lẽ việc của con dân Tiết Hiểu chúng ta là lặn ngụp trong bể thủy tinh để tìm những viên đường.
Có một viên đường be bé từ nguyên tác mà tôi đã suýt nữa bỏ qua, cho đến khi được một cao nhân khai sáng:

"Tống Lam từ sau một gốc cây vòng ra, trường kiếm đã rời vỏ, nắm trong tay, mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất.
Tiết Dương ra vẻ kinh ngạc: "Ơ kìa, này không phải Tống đạo trưởng hay sao? Khách quý nha. Đến ăn chực à?"
Tống Lam chỉ kiếm đâm tới, Tiết Dương soạt giữ Giáng Tai trong tay áo ra, cản một đòn, thụt lùi ra sau vài bước, đặt giỏ thức ăn dưới một gốc cây, nói: "Đạo sĩ thúi, ông đây chợt nổi hứng đi mua đồ ăn một lần, con mẹ ngươi lại tới sát phong cảnh!""

Mối quan tâm đầu tiên của Tiết Dương khi Tống Lam một kiếm đâm tới chính là bảo vệ giỏ đồ ăn vừa mua. Ngay sau khi cản đường kiếm của Tống đạo trưởng, hắn lập tức đem giỏ giấu dưới một gốc cây, cốt để việc mình giao chiến với Tống Lam không làm hư hại giỏ hay ảnh hưởng đến bữa ăn của cả nhà.
Cục đường nho nhỏ dễ bị bỏ qua của nguyên tác đã được khắc họa rõ nét hơn trong manhua, khi artist vẽ nên cảnh Tiết Dương một tay cầm Giáng Tai cản Phất Tuyết, tay kia ôm giỏ đồ ăn vào lòng.


Giỏ đó, có lẽ là đạo trưởng đan.
Rau xanh, củ cải kia chắc chắn để dành cho bữa tối của cả nhà ba người.
Sự nghiêm túc, trân trọng mà Tiết Dương dành cho quãng thời gian ba năm ấy, có lẽ chẳng cần bình thêm một lời nào nữa.
Tống đạo trưởng xuất hiện như một lời nhắc nhở Tiết Dương sự thật ba năm yên bình đó là hắn trộm được, như một dấu hiệu cảnh báo giấc mộng này sắp đến hồi kết thúc. "Hệt như bị người ta tạt một chậu nước lạnh ngay mặt, lại hệt như bị người ta cho ăn một bạt tai đánh tỉnh khỏi giấc mộng"
Nhưng hắn vẫn giữ chặt giỏ đồ ăn. Mộng sắp tàn, người còn cố chấp không chịu tỉnh. Vẫn chờ mong món canh bữa tối hôm nay, còn ngóng trông ngày mai tỉnh dậy thấy bên gối một viên kẹo đường.

Chỉ là...

"Nói xong, hắn đạp một phát, đá tung cửa gỗ, nhấc chân đi qua bậc cửa cao cao, bước vào phòng, một tay xách giỏ đầy thức ăn, tay còn lại cầm quả táo đỏ tươi mọng nước, mới vừa cắn rộp một cái, cúi đầu, đã nhìn thấy lưỡi kiếm Sương Hoa chui vào bụng mình.
Giỏ thức ăn rơi xuống, rau xanh, củ cải, táo, bánh màn thầu bên trong lăn lông lốc đầy đất."

Lần này, giỏ đồ ăn hắn không còn giữ được. Giấc mộng ấy, cuối cùng cũng phải tỉnh rồi.
Cũng chỉ là một giấc mộng, đâu ai có thể mơ được mãi?

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC