Chương 11: Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00:00 am, 26/3/2096

Phía nam đảo Ogasawara

<<Này, nhóc có muốn được cứu không?>>

(Cô là ai vậy?)

<<Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nhóc có muốn được ra khỏi đây cùng bạn bè không?>>

(Cháu muốn)

<<Vậy thì hãy nhắm mắt lại đi. Chỉ một lát nữa thôi nhóc sẽ được ở một nơi an toàn cùng với bạn bè của nhóc thôi>>

Khi Kokoa mở mắt ra, thay vì là buồng giam, cô đang nằm trên một chiếc giường, bên cạnh cô bé là tám người bạn đang chìm vào giấc ngủ.

------------------------------------------------------

25/3/2096

Tại Tempest

Rimuru: (Chán quá Ciel, còn địa điểm vui chơi nào trên thế giới này nữa không?)

Ciel:<<Đang tìm kiếm... quần đảo Ogasawara sẽ là một địa điểm lý tưởng bởi nơi đó có khá nhiều dịch vụ giải trí>>

Rimuru: (Ý kiến hay đấy Ciel)

Và thế là một chuyến đi đến đảo Ogasawara chính thức được bắt đầu.

Bình thường thì sẽ dùng dịch chuyển luôn cho nhanh, nhưng vì muốn ngắm cảnh nên tôi quyết định sẽ bay.

Nhân tiện đi cùng tôi còn có Milim và Veldora, lén họ đi chơi thì kết quả e là cũng chả tốt đẹp gì.

(Quả nhiên là quần đảo nhiệt đới, có bán cả thú nhồi bông, đồ ăn đồ uống đủ tất)

Vui thì vui đấy, nhưng mà việc phải tìm chú cháu nhà Chân Long này thì chả dễ chịu gì.

Mà nãy giờ tôi để ý rằng sao ở thế giới nào ai cũng nhìn tôi như sinh vật lạ vậy?

Thực ra họ nhìn Rimuru bởi trong mắt họ đó là một thiên thần với mái tóc xanh dương nhạt mang vẻ hiền hòa cùng đôi mắt hai màu vô cùng nổi bật.

Rimuru: "Oi, Milim, Veldora"

Cả hai: "Gì vậy?"

Rimuru: "Cả hai đi đâu mà cứ khiến tôi phải đến tận nơi tìm thế này hả?"

Cả hai: "Xin lỗi xin lỗi, nơi này nhiều thứ hay ho quá"

Vừa nói họ vừa lôi ra bao nhiêu là mô hình đồ chơi, manga, bánh kẹo cùng thú nhồi bông,...

"Yare yade" Tôi cũng hết cách với chú cháu nhà này rồi.

Veldora: "Vậy chúng ta đi tiếp chỗ khác được chưa?"

Rimuru: "Rồ..."

"Gì vậy Rimuru?" Như nhận ra có gì đó kỳ lạ, Veldora và Milim cùng hỏi.

Rimuru: "Không có gì đâu"

Thực ra là cách đây khá xa, tôi cảm thấy có làn sóng mà thuật bất thường.

Tới lúc dùng <Cảm Nhận Vạn Năng>, tôi phát hiện thấy chín cô bé bị nhốt vào một cái máy.

<<Báo cáo, đây là một cái CAD siêu to khổng lồ dùng để thi triển Meteorite Fall, nó có tác dụng làm đổi hướng các tiểu hành tinh cũng như vệ tinh. Tuy nhiên nó có biệt danh là một quả bom tiểu hành tinh do nếu có trục trặc, chuyện những thứ ngoài không gian bị kéo xuống Trái Đất là vô cùng dễ hiểu>>

(Soka, đây là một quả bom hai chiều) Rimuru vừa nghĩ vừa tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Lũ chính phủ làm gì cậu mặc kệ. Nhưng lấy cả những cô bé không liên quan gì ra làm vật thí nghiệm thế này thì cậu không thể đứng nhìn. Nhất là khi cậu biết những cô bé kia là những Điều Chỉnh Thể. Nếu bị đem làm những thí nghiệm thế này thì chúng sẽ dần mất đi thứ được gọi là cảm xúc.

<<Master, xin ngài bình tĩnh. Mọi người đang bị thứ bá khí của ngài bóp ngạt kìa>>

(Ah, xin lỗi nha Ciel, tôi có hơi mất bình tĩnh)

Milim: "Có chuyện gì khiến cậu bực mình vậy Rimuru?"

Veldora: "Có vấn đề gì cứ để ta, bạn thân"

Rimuru: (Hai người này đúng thật là)

"Không có gì đâu" Cố giữ vẻ bình tĩnh Rimuru nói.

<<Báo cáo, đã có kế hoạch giải cứu lũ nhóc. Đêm nay chúng ta sẽ thi triển>>

Rimuru: (Tốt)

"Về thôi, Veldora, Milim"

Cả hai: "Uh"


--------------------------------------------------------------

Hiện tại

Kokoa: "Đây, đây là... mơ... sao?"

Các bạn của cô bé cũng đã tỉnh dậy và tương tự Kokoa, họ cũng đang vô cùng ngạc nhiên vì bây giờ đang ngồi trên một chiếc giường ấm cúng thay vì căn buồng chật hẹp, lạnh lẽo ở phòng thí nghiệm bí mật nào đó.

Ngay lúc đó thì cửa phòng mở ra và trước mặt Kokoa là một cô bé khác nhưng có vẻ trưởng thành hơn.

Đặc biệt vẻ đẹp của cô ấy khiến Kokoa cùng các bạn không thể rời mắt.

Khoác lên mình bộ quần áo màu đen, đôi mắt hai màu chứa ánh nhìn ấm áp, mái tóc mang màu xanh của sự hiền hòa đã khiến những cô bé nhút nhát bớt cảnh giác hơn.

Rimuru: "Mấy đứa tỉnh rồi à?"

Kokoa: "Chị là người trong giấc mơ à?"

Cô bé nghĩ vậy do nhận thấy giọng nói cả hai vô cùng giống nhau.

Rimuru: "Ừ. Mà gọi là anh nghe chưa. Anh là Rimuru Tempest nhé"

Kokoa: "CHỊ LÀ CON TRAI Ạ"

Tôi cũng quen với việc này rồi nên cũng chả buồn giải thích tiếp làm gì.

Rimuru: "Vậy em tên là gì hả cô bé?"

Kokoa: "Em... tên... là... Ko... Kokoa ạ"

Rimuru: "Thế những cô bé còn lại tên gì?"

Không ai đáp.

Rimuru: "Mấy đứa không muốn nói cũng không sao. Hay để anh đặt cái tên mới nhé"

Dù gì mấy vụ đặt tên thế này cũng là cơm bữa rồi. Hơn nữa lần này cũng không mất ma lực nên với tôi việc này không thiệt hại gì.

Lúc này mấy cô bé vô cùng ngạc nhiên bởi rất hiếm người gọi tên chúng. Nay chúng còn được đặt cho tên mới nữa.

"Được rồi, lần lượt là Nene, Nana, Seiko, Shizuka, Hannah, Sophia, Erina và Minary nhé"

Nghe vậy mấy cô bé trông như sắp khóc rồi, tôi cuống cuồng nói:

"Hay mấy đứa không thích cái tên này. Anh nghĩ cái khác ngay đây mà nên đừng khóc nhé"

Bất chợt cả lũ lao vào ôm tôi vừa khóc vừa nói:

"Bọn em hạnh phúc lắm Rimuru-neechan"

Rimuru: "Đã bảo là anh rồi mà"

Cả bọn: "Không, neechan là neechan"

Bó tay với lũ nhóc này tôi vừa tìm cách dỗ chúng nó thôi khóc thì Kokoa cũng nắm lấy tay áo tôi và nói:

"Em cũng muốn được neechan đặt tên"

Rimuru: "Thế thì từ nay em sẽ là Tsubachan nhé"

"Em cảm ơn chị, Rimuru-neechan"

Nhằm thay đổi hướng đi của cuộc trò chuyện tôi nói:

"Rồi rồi, mấy đứa muốn gọi thế nào thì gọi. Nhân tiện mấy em có muốn ăn gì không?" Vừa nói tôi vừa lấy túi bánh vừa mua lúc đi Ogasawara.

"Trong đó không có gì ngoài bánh đâu nên cứ an tâm nhé"

Rồi tôi để tụi nhỏ có thời gian riêng tư.

(Bây giờ chắc lại ngồi chơi game thôi nhỉ?)

Tôi khá tự tin với khả năng game thủ của mình lúc còn là con người nên mấy tựa game ở tương lai hy vọng chúng ở một độ khó nhất định.

Nhưng sau vài phút là sự thất vọng. Hình như thế giới này đã quá chú trọng vào ma thuật mà quên đi những lĩnh vực giải trí khác. Thành thử là mấy game này dễ đến nỗi mấy thằng nhóc ở thế giới cũ của tôi cũng out trình.

Đang than chán thì Kokoa cùng các bạn của em ấy đi xuống nhà.

Thấy vậy tôi cũng hỏi:

"Mấy đứa cần gì à?"

Tsubachan: "Anou, bọn em..."

Rimuru: "Có chuyện gì vậy?"

Hannah: "Bọn em có thể đi tắm không ạ?"

Rimuru: "Nói mới nhớ đúng là nhìn mấy đứa hơi bẩn nhỉ? Mà cứ coi đây là nhà mình nhé. Còn nhà tắm thì ở tầng trên ấy"

Đang định rời đi thì Erina nắm lấy tay áo tôi và nói với khuôn mặt đỏ ửng:

"Bọn em, bọn em... có thể... tắm... chung với... Rimuru-neechan không ạ?"

Rimuru: "Uh, CÁI..."

Câu nói đó suýt nữa khiến tôi phun hết coca vừa uống.

Cần giáo dục giới tính của lũ trẻ mới được.

"Dù mấy đứa gọi anh là neechan thì anh vẫn là con trai nhé. Mà người khác giới tắm chung thì có vấn đề lắm"

Ciel:<<Chứ không phải ngài luôn tắm chung với Shuna, Shion, Milim và Chloe sao? Hơn nữa ngài đâu có giới tính>>

Trong giọng của Ciel có chút bực bội vì giờ không có cơ thể riêng để được tắm với Rimuru.

Rimuru: (Cô không cần kể ra đâu Ciel)

Tuy nhiên Shizuka nói:

"Nếu là neechan thì không sao cả"

Rimuru: "Rồi rồi, mấy đứa là nhất"

Thật sự tôi cũng bó tay với những ánh mắt cún con của bọn nhóc rồi.

Nghe vậy bọn nhóc liền chạy lên tầng và trông có vẻ vui mừng. Còn tôi thì lẩm bẩm trong dòng suy nghĩ:

(Mình không phải lolicon, mình không phải lolicon,...)

-------------------------------------------

Tại phòng tắm

Vì vẫn còn giữ được bản năng của người Nhật nên tôi đã điều chỉnh phòng tắm sao cho nó đủ lớn để có thể thư giãn nhất cho mọi người.

Tuy nhiên sắp tới sẽ có vài vị khách nên thay vì biến thành Slime, tôi sẽ giữ lại dạng người và mặc dù slime thì cơ bản không cần tắm nhưng cái máu Nhật Bản nó đã ăn sâu vào tôi 

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cả mấy cô bé đều đã đi vào.

Một điều khá xấu hổ cho lũ trai tân mới lớn là mấy cô bé ấy đang không mảnh vải che thân mà cứ thế đi vào bồn tắm.

"Anou, mấy đứa có thể ra chỗ khác được không? Bồn tắm này rất rộng mà?"

"Bọn em muốn được ôm Rimuru-neechan" Tất cả đồng thanh.

Tsubachan: "Cơ thể neechan ấm thật đấy"

Erina: "Em cũng thấy vậy"

Minary: "Cả em nữa"

Rimuru: "Mấy đứa ôm xong chưa vậy?"

Nhưng câu hỏi vừa dứt thì mấy cô bé đều đã ngủ gật trong lúc vẫn ôm chặt Rimuru.

(Lại vất vả rồi) Rimuru thầm nghĩ.

Sau đó tôi mang những cô bé ấy quay trở lại giường.

(Bây giờ mình nên quay lại phòng thôi nhỉ?)

Nghĩ như vậy tôi quay vào giường ở phòng mình và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

--------------------------------------------

00:00 am, 27/3/2096

"Vẫn chưa tìm ra bọn chúng à?"

"Xin thứ lỗi thưa ngài, toàn bộ cảnh vệ cũng như quân đội đều đã được cử đi để tìm những mẫu vật trốn khỏi căn cứ. Nhưng dường như chúng không còn ở Ogasawara nữa vậy"

"Không thể nào, chả lẽ chúng đã lên được một chuyến bay nào rồi sao?"

"Ra lệnh kiểm tra toàn bộ các máy bay trên Ogasawara. Bằng mọi giá phải bắt lại được mẫu vật. Rồi lũ Hải quân sẽ phải tôn trọng chúng ta nếu thí nghiệm này thành công"

"Rõ thưa ngài"

Trong bóng tối, một lão già với cặp kính cận vẫn nghĩ rằng những mẫu vật của gã vẫn chưa rời khỏi hòn đảo này.

Nhưng tên ngốc đó không hề hay biết rằng những hành động cùng lời nói của mình đã bị ghi lại bởi một người đàn ông bí ẩn với mái tóc màu đen.

(Kufufufu, Rimuru-sama chắc chắn sẽ hài lòng với kết quả này)

----------------------------------------------

01:00 am, 27/3/2096

Rimuru: "Oh, ngoài trời mưa à?"

Đang nghĩ vậy thì trời nổ một tiếng sét:

"ĐÙNG"

Ngay sau đó tôi nghe thấy nhiều tiếng chân bước lại đây và chưa kịp phản ứng, có mấy cái bóng lao thẳng vào chăn ở giường tôi.

Giở chăn lên thì hóa ra là mấy cô bé con. Trông chúng có vẻ hơi sợ sệt.

"Mấy đứa có vẻ sợ sấm nhỉ?"

Bọn nhóc gật đầu rồi thay mặt cả lũ Tsubachan nói:

"Neechan, hôm nay bọ...n em ngủ ở ... đây ... được... khô... ng... ạ?"

Rimuru: "Chỉ một hôm thôi đấy" Đang định từ chối thì mấy ánh mắt cún con đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi nên từ chối là bất khả thi.

Nghe vậy cả chín cô bé đều vui mừng và ôm lấy tôi ngủ ngon lành đến tận sáng.

Đợi mấy đứa ngủ hết, tôi gọi Diablo:

(Chuẩn bị phát video lúc 07:00 sáng)

Diablo: (Kufufufu, theo ý ngài Rimuru-sama)

------------------------------------------------------------

07:00 am, 27/3/2096

Toàn nước Nhật. À không, toàn thế giới đang có một tin chấn động lớn.

Một đoạn video bí ẩn đã quay cận cảnh một cuộc trò chuyện giữa một vị tiến sĩ và một người lính về việc lấy những điều chỉnh thể ra làm thí nghiệm cho một thứ ma thuật có sưc tàn phá cả một tiểu hành tinh.

Đặc biệt điều khiến đoạn video trở nên đáng tin cậy là vì sau đó có một đoạn video quay cảnh những đứa trẻ bị đem ra làm thí nghiệm.

Khỏi cần nói cũng biết lão già kia cùng đa số đồng bọn đã được chính phủ Nhạt Bản mời đến để uống trà đá và làm việc.

Sau một hồi thì lão cũng khai ra toàn bộ sự thật bởi những gì video nặc danh đó đã thu thập đầy đủ bằng chứng cho cảnh sát. Với nó thì ngay cả Hải quân cũng không thể bao che cho những gì mà bọn người này đã làm.

--------------------------------------------------------

Trong khi đó ở nhà Rimuru.

Rimuru: (Pháp luật sẽ là thứ trừng trị chúng. Còn mình chỉ làm đến đó thôi)

[Còn lại như anime, khác ở chỗ không có tiểu hành tinh hay vệ tinh nào lao xuống Trái Đất cả nên nhóm Tatsuya có một kỳ nghỉ bình thường. Hoặc...]

--------------------------------------------------------

Tại Ogasawara

Erika: "Các cậu thấy rồi đúng chứ?"

Mizuki: "Uh. Ngay chỗ chúng ta đi du lịch lại xảy ra chuyện tày đình như vậy à?"

Leo: "Bọn người đó. Chúng không quan tâm tới tính mạng của những pháp sư sao?"

Mikihiko: "Nếu không nhờ đoạn video đó e là giờ này những đứa trẻ ấy vẫn bị đem ra làm những con chuột thí nghệm"

Tatsuya: "Đúng vậy, nhưng bây giờ mình vẫn còn ba điều thắc mắc"

Miyuki: "Onii-sama, có phải là...?"

Tatsuya: "Ừm. Thứ nhất là những cô bé đó đã đi đâu? Thứ hai, kẻ đã quay đoạn video và đăng nó lên là ai? Mục đích là gì?"

Nói đến đây thì thực sự ai cũng đang bí. Địa điểm là một phòng thí nghiệm tuyệt mật, không phải một khu vui chơi có thể ra vào tùy ý.

Tatsuya: "Khả năng cao nhất là bằng cách nào đó hắn đã vào được phòng thí nghiệm để quay video, sau đó hắn đã mang những đứa trẻ đi. Còn mang đi đâu thì đến giờ vẫn không ai biết"

Leo: "Hay mục đích của hắn chỉ đơn giản là cứu những đứa trẻ?"

Tatsuya: "Nếu chỉ thế thôi thì cũng không đáng lo mấy. Qua đó thấy được hắn không phải kẻ có lòng dạ độc ác, có thể thương lượng. Dù gì thà chúng vẫn mất tích nhưng được chăm sóc tốt còn hơn là bị đem làm thí nghiệm"

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Tuy nhiên vì đó là những điều chỉnh thể nên chính phủ khắp nơi vẫn đang tuy tìm những cô bé mất tích đầy bí ẩn ấy.

Nhưng họ sẽ mãi mãi không bao giờ tìm được.

Lý do là tôi đã cho bọn chúng ở Tempest. Tại đó con người không bao giờ có thể tìm được.

Mọi người cũng đã dùng <Thay Đổi Diện Mạo> nên có thể biến thành con người.

Tóm lại ở Tempest đã có thêm thành viên mới.

-------------------------------------------------------------

Đầu năm 2097

Một năm nữa ở thế giới này đã trôi qua.

Hiện giờ bọn trẻ đã làm quen được với cuộc sống ở Tempest và chúng có vẻ rất vui.

Những ngày tháng yên bình cứ như vậy trôi qua.

Nhưng nó chả kéo dài được bao lâu.

Bởi có vẻ ông già đó đã nói chuyện ở tòa tháp cho gia chủ Yotsuba. Vậy nên đó là lý do vì sao sắp tới tôi bị dây dưa với Thập Sư Tộc - những gia tộc pháp sư hùng mạnh nhất ở Nhật Bản.

Còn tôi vẫn như mọi khi, thấy được những lợi ích trong những tình cảnh ngặt nghẽo nhất.

------------------------------------------------------------

End chap 11

Sắp đến chap ae mong chờ rồi đấy.

Và như mọi khi, góc chỉ số hôm nay:

- Tên: Hakurou

+ EP: 4.458.495.700

+ Chủng tộc: Thứ Nguyên Qủy Thần

+ Bảo hộ: Thánh Ma Hỗn Thế Hoàng

+ Danh hiệu: Qủy Kiếm

+ Ma pháp: Ma Nhãn Thần Cấp

+ Kháng: Vô Hiệu Công Kích Vật Lý, Vô Hiệu Ảnh Hưởng Tự Nhiên, Vô Hiệu Trạng Thái Bất Thường, Vô Hiệu Công Kích Tinh Thần, Vô Hiệu Công Kích Linh Hồn, Vô Hiệu Công Kích Thánh Ma, Kháng Công Kích Thứ Nguyên,...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net