Chap 26: Sau cơn bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----Shidou POV------

Ngày hôm sau. Shidou và các học sinh đã rời khỏi khách sạn và lên chuyến xe buýt để quay trở về thành phố Tenguu.

Hiện tại, Shidou đang ngồi trên chiếc ghế ở sảnh chờ và hoàn toàn kiệt sức.

Đêm qua, cậu đã sử dụng sức mạnh của các tinh linh cùng <sandalphon> nên giờ đây cơ thể của cậu đã đã trở nên rệu rã và đau nhức khắp người.

Nhưng... nếu đây là cái giá phải trả để cứu Kaguya và Yuzuru thì đó là một thứ xứng đáng.

Khi nhắc tới kaguya và Yuzuru...

Hai người họ hiện đang không có ở đây.

Từ lúc thức dậy, Shidou đã không thấy Kaguya và Yuzuru đâu nữa cả.

Có lẽ cả hai người họ đã được chuyển đến <Ratatoskr>.

Nhiều khả năng lần sau cậu gặp họ sẽ là khi cậu quay trở lại thành phố Tenguu.

Cả Rimuru cũng vậy... sau khi cô ấy rời đi vào đêm qua, cậu đã không thấy cô ấy lần nào nữa. Kể cả sáng nay và cũng chỉ đoán rằng cô ấy đang ở trên Fraxinus cùng với Kaguya và Yuzuru.

Cậu cũng không thấy Origami ở đâu cả.

Có vẻ như Origami đã bị <Bandersnatch> tấn công và hiện đang hồi phục.

Vào lúc cậu vẫn còn đang chìm sâu trong suy nghĩ, giọng của Tama-chan-sensei vang lên.

"Mọi người~, sắp đến giờ rồi, tập trung lại nào!"

"Oh...đã đến lúc rồi."

Shidou nói và cố gắng đứng dậy bằng đôi chân loạng choạng của mình, và trước khi cậu bước đi được bước nào thì đã có tiếng bước chân tiến về phía cậu.

Một giọng nói vui tương vang lên.

"shidou! Ta đã mua rất nhiều đồ này!"

Tohka nói trong khi đang cầm một chiếc túi từ cửa hàng bằng cả hai tay và mỉm cười chạy về phía Shidou.

Shidou tính phàn nàn về việc cô ấy đã mua quá nhiều đồ nhưng khi thấy cô ấy nở một nụ cười vô lo và hạnh phúc, cậu không nói gì nữa. mà chỉ cười và cùng với cô ấy từ từ bước đến điểm tập kết.

"Mọi người đã tập hợp đầy đủ chưa? Vậy chúng ta sắp lên máy bay rồi, xin hãy xếp hàng theo thứ tự." Tama-chan sensei đang quan sát các học sinh đang tập trung tại sảnh và lên tiếng.

Shidou và Tohka theo hướng dẫn của cô Tama-chan mà vào điểm tập trung. Và trong khi Shidou nhìn xung quanh thì cậu bỗng thấy---

"O...Origami!? Sao cậu lại ở đây!?  cậu.........không sao chứ!?"

"Không sao cả." Origami nói điều đó một cách bình tĩnh và nhanh chóng bước đến bên cạnh Shidou.

Và rồi....

Một lúc sau, Tohka và Origami kẹp lấy Shidou và tranh giành cậu. 

Mỗi lần như vậy, cơ thể đang bị hành hạ bởi những cơn đau nhức từ đêm qua của Shidou đang muốn từ bỏ việc chống lại hai người họ.

Sau một lúc, hai người họ đã quyết định chơi kéo búa bao để phân thắng bại.

---nhưng rồi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà cơ thể cậu không bị giành giật thì Shidou lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Vì lúc này... đã có hai bàn tay khác bám vào vai Shidou.

Ở phía sau cậu, Kaguya và Yuzuru, những người được cho là dưới sự giám sát của <Fraxinus> từ tối hôm qua.

Và đằng sau họ là Reine. Sau khi cậu nhìn sang cô ấy thì cô từ từ bước đến chỗ cậu và bắt đầu nói với giọng nhỏ.

"Họ nói muốn đi máy bay với Shidou. Tình trạng của họ có vẻ ổn định, và vì không nên liều lĩnh khiến họ căng thẳng nên đã có giấy phép đặc biệt. Quá trình kiểm tra sẽ được thực hiện khi chúng ta trở lại thành phố Tenguu."

Reine nói và từ từ rời đi.

Nhưng trước khi cô ấy rời đi, Shidou vội lên tiếng.

"Khoan đã, vậy còn Rimuru, cô ấy đâu rồi?"

Nhưng đáp lại câu hỏi của cậu, Reine lại nhìn xung quanh như thể đang cố tìm kiếm một ai đó.

Sau đó, cô ấy lại quay mặt lại nhìn cậu và nói nhỏ.

"Tôi sẽ đi báo Kotori về chuyện này ngay lập tức." Reine nói và rời đi.

Nghe những gì Reine nói, Shidou đơ người ra...

Reine cũng không biết.... Rimuru ở đâu sao....?

------Kotori POV------

Tim của cô hiện đang đập rất nhanh.

Kotori nở một nụ cười gượng trong khi đi trên hành lang rộng lớn. Mặc dù cô ấy đã đến một nơi như vậy nhiều lần rồi, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa thể quen được với nó.

Kotori đang mặc bộ đồng phục quân đội màu đỏ thẫm quen thuộc của mình, nhưng cô ấy không khoác chiếc áo khoác lên vai mà mặc nó đúng cách với chiếc áo sơ mi được cài khuy. Đương nhiên, cô ấy không ăn bất kỳ cây kẹo nào trong miệng.

Sau khi Kotori dừng chân trước một cánh cửa ở cuối hành lang, cô ấy hít một hơi thật sâu.

Kotori gõ cửa và lên tiếng.

"Itsuka Kotori, đã đến."

"Vào đi."

Một câu trả lời ngắn gọn vang lên, Kotori mở cửa và bước vào phòng.

Bên trong là một căn phòng trông giống như thư viện. Bốn phía của căn phòng được bao phủ bởi giá sách.

Và ở nơi sâu nhất của căn phòng, có một người đàn ông đang ngồi ở đó.

"Đã lâu không gặp, chỉ huy Itsuka."

Ông ấy nói và quay mặt về phía Kotori.

Ông ấy là một người đàn ông khoảng 50 tuổi với bộ râu và mái tóc gần như bạc trắng và ông ấy toát ra một cảm giác của một ông lão tốt bụng.

Chủ tịch Elliot Baldwin Woodman.

Người sáng lập <Ratatoskr Machinery> và là ân nhân của Kotori.

"Đã lâu không gặp, ngài Woodman."

Kotori nói và cúi chào.

Woodman khi thấy Kotori thì cũng gật đầu nhẹ với cô ấy và lên tiếng.

"Chỉ huy Itsuka. Tôi nghe nói cô đã sử dụng <Camael>, thế bây giờ cô đã ổn trở lại chưa?"

"Tôi đã ổn rồi. Xin lỗi đã làm ngài lo lắng."

"Không. Ta mới là người phải xin lỗi vì đã khiến cô phải làm những việc này." Ông ấy nói trong khi vuốt râu của mình.

Sau một lúc, ông ấy lại lên tiếng. Lần này với một giọng trầm hơn.

"Nhân tiện, tôi vừa nhận được một báo cáo."

"báo cáo?"

"Có vẻ như <Fraxinus> đã bị tấn công bởi một phi thuyền được cho là của D.E.M."

Kotori nghe điều đó và gật đầu.

Kotori đã nhận được báo cáo đó rồi. Nhưng khi được đề cập đến trong cuộc trò chuyện này nhất định phải có lý do gì đó.

"Vâng, tôi đã nghe về nó. Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa hết cả rồi."

"Đúng là vậy....nhưng vấn đề là ở thứ khác."

"Ý ngài là gì."

Khi Kotori hỏi, Woodman tỏ ra hơi ngập ngừng trước khi nói ra.

"Có vẻ như, anh trai của cô đã triệu hồi một thiên sứ."

"......!"

Nghe những lời đó, Kotori nhướng mày.

Cô và đặt tay lên ngực như để kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ và cố điều chỉnh lại hơi thở của mình trước khi trả lời.

"Tôi, đã... nghe về việc đó rồi."

Woodman ngập ngừng một lúc trước phản ứng của Kotori rồi lên tiếng.

"...Rất có thể, việc phong ấn Linh Lực của cậu ta chính là nguyên nhân."

"Um...."

Kotori bất giác nghiến chặt răng.

Có lẽ đã nhận ra tình trạng của Kotori, nhưng Woodman vẫn lên tiếng.

"...Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể sẽ phải giải quyết một cách thích hợp . Nếu không, các Tinh linh bị phong ấn Linh lực sẽ gây ra thảm họa."

"Đúng thật...."  Kotori nói và khẽ nhắm mắt lại.

Với một hơi thở sâu, Kotori lên tiếng.

"....từ giờ trở đi, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra."

Kotori và dừng lại một lúc nữa trước khi tiếp tục lên tiếng.

"----Tôi sẽ giết Shidou."

Nghe nhưng lời đó, gương mặt của Woodman vẫn tỏ ra vô cảm trước khi lên tiếng.

"Tinh thần đó rất tốt, nhưng có vẻ như chúng ta phải nghe ý kiến từ một người nữa." Woodman nói và nhìn vào phía sau của Kotori.

Với một vẻ bối rối, Kotori từ từ quay ra sau và nhìn theo ánh mắt của Woodman.

Ở phía sau Kotori không có gì khác ngoài một cánh cửa mà cô đã đi vào từ lúc đầu và không có gì bất thường cả.

Nhưng rồi.

"... xem ra bị phát hiện rồi nhỉ?" Một giọng nói phát ra với vẻ đùa cợt và Kotori ngay lập tức nhận ra giọng nói đó.

Rimuru? Từ khi nào...?

Và không phải đợi lâu.

Hình dáng của Rimuru dần hiện ra cứ như xuất hiện từ trong không khí.

Rimuru đứng trước mặt Kotori.

Cô ấy mang trên mình một chiếc áo khoác trắng cùng một chiếc quần đen dài do Ratatoskr cung cấp.

Kotori chuyển tầm nhìn sang Woodman, ông ấy có vẻ như không bất ngờ mấy về việc này.

Nhưng làm sao.... Ngay cả những công nghệ tiên tiến nhất của Ratatoskr còn không thể tìm thấy Rimuru khi cô ấy ẩn đi cơ mà....

------Rimuru POV------

Rimuru đã theo Kotori cả buổi sáng để có thể gặp được người đứng đầu của Ratatoskr.

Dĩ nhiên, Rimuru không hề làm việc này một cách ngẫu hứng.

Biết được rằng, khi Shidou. Một người được giao nhiệm vụ phong ấn các tinh linh lại đi sử dụng thiên sứ của họ nhất định sẽ gây ra vấn đề trong các người lãnh đạo.

Trong trường hợp tệ nhất... bọn họ sẽ tìm cách giết Shidou.

Và khi nhìn thấy bộ dạng của người đứng đầu Ratatoskr, Rimuru đã khá bất ngờ.

Ông ta là một người đàn ông ở độ tuổi khoảng 50 , mái tóc vàng và bộ râu của ông đã bắt đầu bạc dần và ông ta có đeo một cặp kính. Và ông ta hiện đang ngồi trên một chiếc xe lăn.

Nhưng xem ra, ông ta là người duy nhất bình thường ở cái tổ chức quái lạ này.

Sau khi nghe lén cuộc trò chuyện giữa Kotori và ông ta thì Rimuru biết được rằng ông ta tên là Woodman.

Nhưng khi... Kotori nói em ấy sẽ giết Shidou nếu có chuyện gì xảy ra.

Rimuru đã rất bất ngờ.

Việc đó là quá đáng khi Kotori phải tự giết chết anh trai mình.

Nhưng việc Rimuru bị phát hiện bởi chính ông ta lại làm cho Rimuru trở nên ngạc nhiên hơn.

Và không, đây có vẻ không phải là một sự nhầm lẫn. Ông ta đang thực sự nhìn về phía Rimuru trong khi Rimuru vẫn đang ẩn đi sự hiện diện.

"... xem ra bị phát hiện rồi nhỉ?" Rimuru nói với một giọng đùa cợt.

Sau khi lên tiếng xong, Rimuru liền ngưng sử dụng ẩn hiện diện và xuất hiện ngay trước Kotori khiến cho em ấy mở to mắt nhìn với vẻ bất ngờ.

"Rimuru!? Từ khi nào mà..." Kotori nói và Rimuru có thể cười gượng trước sự ngạc nhiên của em ấy.

Nhưng rồi, Rimuru nhìn sang ông Woodman và lên tiếng.

"Tôi khá ngạc nhiên khi mà ông có thể nhận ra tôi đang ở đây đấy."

Khi nghe Rimuru nói vậy, Woodman cười nhẹ và lên tiếng.

"Thật ra, tôi chỉ đoán bừa thôi, sẽ thật ngại nếu ta đoán sai nhỉ? ahaha..."

 Rimuru nghe câu trả lời đó thì chỉ cười, không hài lòng với câu trả lời nhận được.

<<Báo cáo: Cá nhân Woodman đã phát hiện ngài thông qua một Realizer đặc biệt.>> Ciel thông báo và Rimuru đã có thể chắc chắn hơn về nghi ngờ của mình.

Nhưng rồi tiếng cười của ông Woodman giảm dần và ông ta lên tiếng.

"Được rồi, vậy giờ cô có thể cho ta hỏi ý kiến của cô.... về việc 'giải quyết Shidou'

Woodman nói và nhìn Rimuru với một gương mặt dịu dàng, nụ cười trên môi của ông ấy vẫn không hề biến mất.

Nhưng trái với Woodman, Rimuru nhìn ông ta với ánh mắt nghiêm túc.

Và với một giọng nghiêm nghị, Rimuru lên tiếng.

"Thế ông nghĩ về chuyện đó như thế nào?" Rimuru hỏi lại và vẫn không rời mắt khỏi ông ta.

Ngay từ đầu ông ta không hề nói lên ý kiến của bản thân và Rimuru cũng vậy, nếu Rimuru hoặc ông ta đưa ra quyết định trái nhau thì sẽ dẫn đến đối địch.

Ông Woodman gật gù một lúc như thể nghĩ về câu hỏi của Rimuru cười và nói.

"Quả thật đúng như báo cáo. Cô thực sự rất thông minh và có thể làm nhiều việc mà không ai ngờ tới." 

Woodman nói với một nụ cười, giọng của ông ta như đã lường trước được việc này.

Khi Woodman ngừng cười, một bầu không khí im lặng đến kì lạ bao phủ cả căn phòng.

Sau một lúc, Ông ta tiếp tục lên tiếng.

"Được rồi, ta sẽ nói cho cô vậy.... Ta không hề muốn cậu ta phải chết nếu còn có thể cứu được."

Kotori, ngay khi nghe những lời đó thì liền nhìn vào ông ta với một vẻ ngạc nhiên.

Woodman nhìn thấy biểu cảm đó của em ấy cũng chỉ cười nhẹ và nói tiếp.

"Tuy nhiên các thành viên khác của hội Bàn tròn lo rằng Shidou sẽ nổi điên nên đã tạo ra một vũ khí vệ tinh có tên <Dáinsleif> và nó sẽ giết cậu ta ngay nếu cậu ta nổi điên." Woodman nói với một hơi thở dài.

Và với đó, Ông Woodman đã hoàn thành lời nói của mình.

"Thế tại sao ông lại giao việc 'giải quyết Shidou' cho Kotori, em gái của cậu ta?" Rimuru nói, một lần nữa đặt câu hỏi cho Woodman.

"Ta giao quyền quyết định việc này cho chỉ huy Itsuka là vì tôi tin tưởng cô ấy."

Ông ấy nói và nhìn vào Kotori với một thái độ cần mẩn rồi lên tiếng.

"---Đừng hiểu lầm điều này, Chỉ huy Itsuka. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô không phải là đưa ra quyết định khi thời điểm đến. Mà là làm mọi việc để ngăn chặn điều đó khi còn có thể. Ta trông cậy vào cô, Chỉ huy Itsuka."

Woodman lên tiếng, ánh mắt của ông dịu dàng nhìn vào Kotori.

"R-Rõ!" Kotori nhanh chóng trả lời lại.

Rimuru thầm nở lên một nụ cười nhỏ khi nhìn vào Kotori.

Rimuru có thể thấy được Kotori đã nhẹ nhỏm hơn so với lúc nãy, khi gánh nặng của việc phải 'xử lí Shidou' đã được giảm bớt.

Và với việc đã xác nhận được phản ứng của những người đứng đầu Ratatoskr về việc Shidou sử dụng năng lực của tinh linh. Mục đích đến đây của Rimuru đã hoàn thành.

"Có vẻ như hai người cũng nên về đi nhỉ?." Ông Woodman lên tiếng với một nụ cười.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Woodman." Kotori nói và cúi chào ông ta và cả Rimuru cùng với Kotori dần rời đi.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa phòng và cánh cửa phía sau vừa đóng lại thì bỗng---

Kotori phía sau nắm lấy tay áo khoác của Rimuru và đầu của em ấy hơi gục xuống.

Rimuru quay người lại có chút bất ngờ bởi hành động của Kotori nhưng khi nhìn thấy Kotori thì lại nở một nụ cười nhẹ.

"Chị Rimuru...Cảm ơn rất nhiều..." Kotori nói với một giọng có chút lưỡng lự và vẫn nắm lấy tay áo Rimuru.

Rimuru cười nhẹ và quỳ xuống để cao bằng em ấy.

Kotori có vẻ đã chịu nhiều áp lực lắm rồi.

Em ấy chỉ mới từng này tuổi mà đã bị biến thành tinh linh với nguy hiểm rình rập và vừa là thuyền trưởng của cả một con tàu. 

Một trách nhiệm đáng ra không phải là của một đứa trẻ.

Khi Rimuru nhẹ nhàng nhìn vào gương mặt của Kotori thì em ấy đang..... khóc.

Đó không phải là gương mặt khóc nhè của một đứa trẻ đang nhớ mẹ mà là gương mặt khóc với sự nhẹ nhõm, giải tỏa và vui mừng.

"Không cần cảm ơn đâu. ." Rimuru nói với một giọng nhẹ nhàng và ôm lấy Kotori để làm cho em ấy bình tĩnh trở lại.

Kotori không phản kháng lại mà chỉ thả lỏng trong vòng tay của Rimuru.

Khi để ý một lúc, Rimuru có thể thấy trên mái tóc của Kotori, em ấy đang cài ruy băng màu đen của mình.

Do đã ở cùng với các tinh linh một thời gian nên Rimuru cũng hiểu phần nào về tính cách của Kotori. 

Khi em ấy đeo lên chiếc nơ màu đen thì em ấy sẽ nghiêm túc và cứng rắn hơn.

Ấy vậy mà... Kotori trong vòng tay Rimuru lại đang... khóc.

Một lúc sau, Kotori cũng đã nhanh chóng trở lại bình thường và nhìn Rimuru với vẻ xấu hổ.

"Cảm ơn rất nhiều...."

"Không cần cảm ơn đâu." Rimuru và buông tay khỏi người Kotori.

Với một tâm trạng tốt hơn, Kotori nhìn Rimuru với một nụ cười tự tin như chưa hề có chuyện gì xảy ra và nói.

"Được rồi, chúng ta hãy về thôi nào. Có khi giờ này Reine đang đi tìm chị đấy."

"À... thật ra thì gửi lời đến Reine là tôi có một vài việc phải làm nên sẽ đi một thời gian."

Ngay lập tức, Kotori tỏ ra ngạc nhiên khi nghe những lời của Rimuru và lên tiếng.

"Chờ đã! Rimuru, Chị định đi đâu đấy!?"

"Hm? Giải quyết 'một vài vấn đề nhỏ'" Rimuru đáp lại lời Kotori như thể một điều dĩ nhiên.

"Chị không định đi tới các căn cứ của D.E.M đúng không?" Kotori hỏi, lần này với một giọng nghiêm túc hơn.

<Khoan đã! Làm thế nào mà em ấy biết được mình đang định làm gì chứ!?> 

Rimuru hét lên trong suy nghĩ của mình khi Kotori chỉ vừa mới ngưng khóc là đã có thể suy nghĩ một các logic trở lại.

"Tôi sẽ nhận sự im lặng là một câu trả lời 'có'" Kotori nói và thở dài.

Em ấy đưa tay vào trong áo khoác của mình và lấy ra một cây kẹo rồi bỏ vào miệng.

Ngay sau đó, với một ánh mắt sắt bén, Kotori nhìn vào Rimuru và lên tiếng.

"Tôi không cho phép chuyện đó, đó là một việc quá liều lĩnh." Kotori nói.

"Em biết rằng tôi có đủ khả năng để quét sạch cả tập đoàn đó nếu muốn mà đúng không?" Rimuru nói một cách lớn giọng hơn.

"Dù biết là vậy, nhưng đó vẫn quá nguy hiểm và tôi vẫn sẽ ngăn cản việc đó." Kotori lên tiếng với một ánh mắt nghiêm túc.

"Nhưng em có thể làm được gì nếu tôi dịch chuyển khỏi đây ngây bây giờ." Rimuru phản đối lại lời nói của Kotori.

Nghe câu nói đó của Rimuru, Kotori lấy cây kẹo ra khỏi miệng của mình và tiếp tục lên tiếng.

"Đúng là bọn em không thể làm gì nếu chị dịch chuyển hoặc ẩn sự hiện diện rồi rời đi. Nhưng nếu là chị thì sẽ hiểu được việc này."

"Việc gì?" Rimuru lên tiếng hỏi.

"Công ty DEM là công ty chính cung cấp vũ khí chống tinh linh cho các quốc gia khác, ngoài ra bọn họ còn nắm trong tay các khoản nợ của các quốc gia. Nếu bây giờ công ty đó bị tổn thất thì sẽ có nhiều vấn đề hơn." Kotori giải thích.

Đến đây, Rimuru thở dài một cách khó chịu.

Đúng thật công ty DEM có tầm ảnh hưởng  rất lớn đến thế giới.

Hơn nữa, vẫn còn các tinh linh khác chưa được phong ấn nên các nước khác vẫn sẽ cần đến các vũ khí chống tinh linh. Nếu không có thì toàn bộ các nước sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

...Và hơn nữa, Rimuru không thể cãi lý lại một đứa trẻ 13 tuổi.

"Được rồi, chịu thua em vậy..." Rimuru nói với một giọng mệt mỏi.

Nếu đây là vấn đề giữa tổ chức Ratatoskr và DEM thì Rimuru sẽ đứng ngoài cuộc.

Hiện tại, những gì Rimuru muốn làm chỉ là bảo vệ các tinh linh. Những sinh vật bị đối xử tồi tệ nhất thế giới này... Rimuru cảm thấy thương cảm cho bọn họ.

Sau khi Rimuru đã chấp nhận nghe theo lời Kotori, em ấy tiếp tục lên tiếng.

"Em sẽ dẫn chị trở về Fraxinus để làm một vài kiểm tra về tình trạng của cả chị và Ciel trước khi được phép trở về. Và em sẽ thông báo cho Reine về việc chị đang ở đây."

Rimuru chỉ gật đầu và đi theo Kotori.

Cả Kotori và Rimuru trở về Fraxinus, nơi mà Rimuru và Ciel đã phải làm một vài kiểm tra về tình trạng để đảm bảo không bị gì sau trận chiến đêm qua.

Trong lúc trên Fraxinus, Rimuru đã gặp Reine và cô ấy đã nói rằng Kaguya và Yuzuru đã xin Reine để được đi trên chuyến bay cùng với Shidou nên họ đã rời đi và một lúc sau họ sẽ quay trở lại.

Và cũng theo lời của cô ấy, Shidou đang lo lắng vì không thấy Rimuru đâu cả.

Khi nghe việc đó, Rimuru suy nghĩ một lúc rồi nhờ Reine đừng báo cho Shidou biết rằng Rimuru đang ở đây vì nó sẽ vui hơn nếu dọa Shidou một lúc.

Reine cũng chỉ ơ thờ mà gật đầu chấp nhận yêu cầu của Rimuru và rời đi để đưa Kaguya và Yuzuru lên Fraxinus để kiểm tra tình trạng.

Trong khoảng thời gian đó thì Rimuru và Ciel chỉ ngồi chờ...

Một lúc sau,  Reine dẫn Kaguya và Yuzuru lên tàu Fraxinus.

Không giống như cuộc gặp gỡ đêm qua, hai người họ lúc này trông vui vẻ hơn bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net