Roijo/Chương 1:Khai màn (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Thị Trấn Hogar/Hiện tại_

-Rine:"Này Roijo nhanh chuẩn bị đi kẻo trễ học đấy"

Roijo nhìn về phía Rine với sự hối tiếc và bình thản

-Roijo: "Tócuuuu"

-Rine:"Gì cơ ???" (Thắc mắc)

-Roijo:"Không có gì chỉ hoài niệm chút ấy mà"

-Rine:"À rế ???" (Thắc mắc cực to)Như mọi ngày Roijo đánh răng, súc miệng và xuống lầu ăn sáng để chuẩn bị cho một ngày đi học như cực hình ಠ ೧ ಠ .

-Roijo:"Nay ăn gì nhỉ ?" (Giọng hứng khởi)

-"Nay chị Rine làm KimBap đó"

À hiện tại nhà Roijo có tổng cộng 3 người trừ bố mẹ ra đó là Roijo,Rine và thằng em trai Montray là anh em song sinh với Roijo mặc dù chả giống nhau gì cả.

-Roijo:"Ngon thật sự" (≧▽≦)
-Rine:"Thật á,cám ơn cậu" (⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)

-"Cũng chả ngon lắm" (Giọng mỉa mai)

Một tiếng nói lạ phát lên cả bọn hướng về phía giọng nói.Tất cả sững lại trước mắt Roijo là một người lạ mặt với chiếc áo choàng nâu phủ kín đầu đang ngồi ăn ung dung.Montray hỏi Rine:

-Montray:"Bạn chị à ???"

-Rine vừa nhẹ nhàng đưa tay lại gần hắn vừa nói:

-Rine:"Cậu là ai vậy ???"

Hắn bằng một cách thần kì nào đó nhanh như chớp xuất hiện ở sau lưng Rine và đánh vào cổ cậu ấy như kiểu mâý bộ phim chưởng Roijo hay xem với Rine.Rine ngất đi,không biết làm gì vào lúc đó như một cách để phòng thân Roijo vung tay trái với ý định đánh hắn hắn nắm cổ tay cậu và vật cậu nằm tại chỗ.

-Roijo:"Đau quá"

Đó là tất cả những gì Roijo nghĩ được vào lúc hắn lấy một thứ gì đó giống kim tiêm.Khác kim tiêm ở chỗ ngay thân nó có hai đốm đỏ xanh như kiểu đèn led chả hiểu sao lúc đó Roijo lại để ý.Cậu dù rất đau nhưng vẫn có một ý nghĩ thoáng lên trong đầu cậu:

-Roijo:"Khoan đã nếu nó là kim tiêm thật thì hắn rút ra làm gì chứ tiêm ai à ?"

Sự hoảng loạn,sợ hãi đang chiếm lấy cậu, mà cũng đúng ai trong tình cảnh này mà ko hoảng lên chứ trong dòng suy nghĩ một tiếng "PHẶP" mạnh phát lên.

-Roijo:"Hắn đâm ai rồi à" (thầm nghĩ)

Tay Roijo có cảm giác hơi lành lạnh, cậu liếc qua trong thoáng chốc cây kim tiêm đang đc cắm vào bắp tay phải của cậu.Roijo thở gấp cố trấn an mình với mọi suy nghĩ mà có thể cho đó là lạc quan.

-Roijo:"Chắc như tiêm ngừa thôi nhỉ" (thầm nghĩ)

Nhưng không chỉ 1 giây sau,không biết do cậu quá nhạy cảm hay là sự thật cây kim tiêm đang hút máu cậu.Như bản năng Roijo cố rút nó ra.Khá khó để rút nó "PHỤT".Cây kim tiêm văng ra,máu từ tay cậu tuôn ra rất nhiều ống kim của nó phải nói là Siêu To Khổng Lồ.

-Roijo:"Khoan đã" (Thầm nghĩ)

Có một thứ gì đó đang bò trên tay cậu như kiểu mấy con bọ đen trong Xác Ướp Ai Cập°

-Roijo:"Nó nó nó.....DI CHUYỂN" (thét lên)

-Tên Áo Choàng:"SAO LAI"

Roijo mãi tập trung vào "cây kim tiêm" mà quên mất hắn vẫn ở đây.

Tên Áo Choàng:"Cậu đi theo tôi"Trong tay hắn lấy ra một viên ngọc màu lam."BỤP" hắn ném viên ngọc lên trời làm nó vỡ ra một làn khói xanh bay ra tạo thành một khoảng không và cái khoảng không ấy đang hút mọi thứ vào ,Roijo cố bám vào mọi thứ có thể để ko bị cuốn vào.Chờ đã Rine và Motray đang bị cuốn vào cậu lấy hai tay để giữ họ từ từ đã có gì đó hơi sai thì phải.

- "Ể"

Nhờ hành động đó của cậu cả ba đều bị cuốn vào đó.Một luồng sáng lóe vào mắt Roijo.Rồi sau đó cậu cảm giác như có một bàn tay .Bàn tay ấy thật ấm áp cảm giác này thật thân thuộc như kiểu "5 phút nữa đi mẹ ơi"

-"Mẹ ơi ? Phải rồi là mẹ mà. Đây là?"

Bà đưa cho một thứ gì đó và nhẹ nhàng nói:

-"Này, này,NÀYYYYYYYY?"

Mọi thứ mờ dần giật mình một cái.

-"Cây?Chim?À là rừng à" (cậu nghĩ)

-"RỪNG Á" ( hốt hoảng)

Tiếng sói kêu lên ở một nơi nào đó trong khu rừng không gian tĩnh lặng kèm với cảm giác lạnh gáy.Cậu run rẫy ngồi bó gối như con lật đật.Miệng thì cứ lẩm bẩm như mấy ông già những câu như "Tại sao","Đây là đâu","Chuyện gì vậy"

-"Có thể im lặng một chút không" (Hắn nói)

À phải rồi có cả hắn kế bên Roijo nữa nhưng sao cậu chả cảm thấy an ủi phần nào khi có hắn nhỉ ರ╭╮ರ nhìn hắn ung dung nấu cái gì đó kìa hắn ung dung đến mức khó chịu.

Roijo:"Tại ai đưa tôi tới đây ấy nhỉ ?"

Tên áo choàng:"Chính cậu đã đưa ta đến đây đấy nên ngậm miệng lại đi"

Hắn nói rồi lại tiếp tục loay hoay nấu cái gì đó.Cậu thầm nghĩ:

Roijo:"Hắn nói gì thế nhỉ?"

Tay cậu bỗng nhiên nhói lên cậu nghĩ chắc là do cú ngã lúc đó.Trong lúc cậu nghĩ xấu vẫn vơ về hắn:

Tên áo choàng:"Này"

Hắn đứng ngay trước cậu từ khi nào.Cậu thắc mắc,tay hắn cầm một cái bát chứa gì đó?

Tên áo choàng:"Ăn đi này"

Roijo:"Sao tôi phải ăn nó chứ !!!"

Ọc ọc ọc (tiếng bụng reo)

Dù Roijo ko thấy mặt hắn nhưng cậu ta dám chắc là hắn đang nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ.Ko chút liêm sỉ cậu giật lấy cái bát,ăn như muốn tống hết mọi thứ vào miệng mình.Roijo có một chút ngỡ mình khi nó không kinh khủng như cậu nghĩ ngược lại nó khá ngon.Cậu ấp úng định nói
Roijo:"Cảm ơ..."

-Rầmmmmmm

Một tiếng động lớn phát lên

Roijo:"Tiếng gì thế "

-Rầmmm rầmmm rầmmm

Từ trong màn đêm của khu rừng nháy lên đôi mắt đỏ khổng lồ.Dần dần hiện ra một con thú tưa tựa con bò cạp mà một thằng bạn Roijo nuôi chỉ khác cái là NÓ TO GẤP CẢ NGÀN LẦN

Roijo:"Nói nó là thú cưng hay gì đó của ngươi đi" (;^ω^)

Tên áo choàng:"Ta cũng thú cưng đó nhưng không phải con này"

Roijo:"Ồ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net