Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thế.

Gương mặt Graham trống rỗng; kín bưng như nét mặt kẻ bị tù chung thân, Springfield thầm nghĩ.

Ông ta dõi theo mãi đến khi Graham ra khỏi cửa.

***

Khi Crawford và Graham rời khỏi văn phòng của Springfield, buổi họp báo của Ủy ban An toàn Công cộng đang diễn ra trong tiền sảnh. Những phóng viên báo giấy lao đi gọi điện thoại. Phóng viên truyền hình thì đang "chèn cảnh xa", một mình đứng trước camera đặt câu hỏi hay ho nhất mà họ đã nghe được trong buổi họp báo rồi giương micro vào không khí chờ lời đáp chút nữa sẽ được nói vào từ phần phim quay tay ủy viên.

Crawford và Graham vừa dợm bước xuống bậc cấp phía trước thì một người đàn ông nhỏ thó phóng ngay đến phía trước họ, quay ngoắt lại bấm một pô ảnh. Bản mặt gã thò ra sau camera.

"Will Graham !" gã reo lên. "Nhớ tôi không - Freddy Lounds đây ? Tôi đăng tin về vụ Lecter cho tờ Tattler ấy. Tôi đã viết sách luôn."

"Tôi nhớ" Graham đáp. Anh cùng Crawford tiếp tục bước xuống mấy bậc cấp, Lounds đi tránh sang một bên phía trước họ.

"Họ gọi anh vào cuộc khi nào vậy Will ? Anh đã tìm được gì rồi ?"

"Tôi sẽ không nói với anh đâu, Lounds."

"Tên này đem so với Lecter thì như thế nào ? Hắn có làm..."

"Lounds." Giọng Graham vang lớn làm Crawford nhanh như cắt phải chen vào phía trước anh. "Này Lounds, anh toàn viết thứ rác rưởi láo toét, còn tờ National Tattler là tờ chùi đít. Tránh xa khỏi tôi."

Crawford tóm chặt tay Graham. "Biến đi, Lounds. Đi đi. Will, ta đi dùng điểm tâm nào. Thôi nào, Will." Họ quành qua góc đường, rảo bước vội vã.

"Tôi xin lỗi, Jack ạ. Không thể chịu được thằng mất dạy ấy. Khi tôi nằm viện, hắn lẻn vào và..."

"Tôi biết chuyện này", Crawford bảo. "Tôi đã đẩy hắn ra ngoài, cũng đáng lắm." Crawford nhớ đến bức ảnh trên tờ National Tattler khi vụ Lecter sắp kết thúc. Lounds đã lẻn vào phòng bệnh trong khi Graham đang ngủ. Gã đã lật giở chân để chụp tấm ảnh phần đại tràng nhân tạo tạm thời của Graham. Tờ báo đã cho đăng bức ảnh được chỉnh sửa lại với một ô vuông đen che đi hạ bộ của Graham. Nhan đề bức ảnh là "Tay Cớm Ruột Rồ".

Quán ăn sáng choang sạch sẽ. Hai tay Graham run run và anh làm sánh cà phê ra đĩa lót.

Anh nhận ra thuốc lá Crawford hút làm cặp đôi ngồi ô kế bên khó chịu. Cặp đôi lặng im dùng bữa, lòng oán hận treo trong làn khói thuốc.

Hai người phụ nữ, có vẻ như mẹ và con gái, đang gây nhau bên bàn cạnh cửa ra vào. Họ nói thấp giọng, về giận dữ méo mó trên mặt. Graham có thể cảm nhận được cơn giận của họ trên cả mặt, cả cổ ông.

Crawford đang kêu ca về việc sáng hôm sau phải đi làm chứng trong phiên tòa ở Washington. Ông đang lo có thể bị phiên tòa ấy trói chân đến mấy ngày. Vừa châm thêm điếu thuốc, ông vừa chõ mắt nhìn qua ngọn lửa vào hai tay cùng sắc mặt của Graham.

"Atlanta và Birmingham có thể chạy đối chiếu dấu ngón tay cái ấy với những tội phạm tình dục mà họ đã biết" Crawford nói. "chúng ta cũng thế. Và trước đây Price đã từng moi ra một dấu tay duy nhất từ đống hồ sơ. Ông ta sẽ cho dấu tay ấy vào FINDER để lập trình tìm kiếm - chúng ta đã phát triển rất xa trong trò này kể từ khi cậu rời ngành. FINDER, chương trình đọc và xử lý vân tay tự động của FBI, có thể nhận ra được dấu ngón cái trên thẻ vân tay từ một vụ án nào đó hoàn toàn không liên quan.

"Khi chúng ta tóm được hắn, dấu tay ấy cùng răng của hắn sẽ khiến hắn đi tong," Crawford bảo. "Việc chúng ta cần làm là phải hình dung ra hắn có thể là thứ gì. Chúng ta phải giăng lưới thật rộng. Nào, giải trí cho tôi tí nào. Giả dụ như chúng ta đã bắt được một nghi phạm với khả năng có tội lớn. Cậu bước vào trông thấy hắn. Điều gì ở hắn sẽ không làm cậu ngạc nhiên vậy ?"

"Tôi chả biết, Jack ạ. Chết tiệt, với tôi hắn vẫn vô diện. Chúng ta có thể mất cả đống thời gian đi tìm những kẻ do chúng ta dựng ra. Ông đã trao đổi với Bloom chưa ?"

"Nói điện thoại tối qua. Bloom không nghĩ tên này muốn tự sát, Heimlich cũng nghĩ vậy. Bloom chỉ ở đây có mấy tiếng đồng hồ vào ngày đầu tiên, nhưng ông ấy cùng Heimlich có toàn bộ hồ sơ vụ án. Tuần này Bloom đang kiểm tra những ứng viên tiến sĩ. Ông ấy gửi lời hỏi thăm anh. Anh có số điện thoại ông ấy ở Chicago chứ ?"

Graham thích tiến sĩ Alan Bloom, một người đàn ông tròn trịa nhỏ nhắn có đôi mắt buồn, một chuyên gia giám định tâm thần tài giỏi - có lẽ là giỏi nhất. Graham lấy làm cảm kích khi tiến sĩ Bloom chưa khi nào bày tỏ hứng thú chuyên môn với anh cả. Đối với mấy tay bác sĩ tâm thần thì không phải khi nào cũng thế.

"Bloom bảo ông ấy sẽ chẳng bất ngờ đâu nếu chúng ta được Tiên Răng liên lạc. Có thể hắn sẽ viết lời nhắn cho chúng ta," Crawford nói.

"Trên tường phòng ngủ."

"Bloom nghĩ hắn có thể dị dạng hoặc có thể hắn tin rằng mình dị dạng. Ông ấy bảo tôi đừng chú trọng quá đến điều này. Ông bảo tôi rằng "tôi sẽ không dựng lên ảnh ảo để đuổi theo làm gì. Làm thế sẽ gây ra sao nhãng và sẽ phân tán nỗ lực. Còn bảo thời đại học người ta dạy ông ấy nói năng như thế."

"Ông ấy nói phải đấy" Graham bảo.

"Hẳn cậu đã biết được chút đỉnh gì về hắn, không thì cậu tìm ra cái vân tay ấy sao được," Crawford nói.

"Đấy là nhờ bằng chứng trên bức tường chết tiệt ấy thôi, Jack. Đừng có quy kết cho tôi chứ. Nghe này, đừng trông đợi ở tôi quá nhiều, nhé ?"

"Ồ, chúng ta sẽ tóm được hắn thôi. Cậu biết là chúng ta sẽ làm được mà, đúng không ?"

"Tôi biết. Bằng cách này hay cách khác thôi."

"Cách này là gì ?"

"Chúng ta sẽ tìm ra bằng chứng mà ta đã bỏ sót."

"Thế còn cách khác ?"

"Hắn sẽ ra tay liên tục cho đến một đêm nọ hắn gây ra quá nhiều tiếng động lúc đột nhập nên người chồng kịp thời vớ được súng"

"Không còn khả năng nào khác à ?"

" Anh nghĩ tôi sẽ nhận ra hắn ở ngay phía bên kia một căn phòng đầy người sao ? Không đâu, người làm được như anh nghĩ chỉ có Enzio Pinza thôi (ca sĩ người Ý- ca khúc Some Enchanted Everning). Còn tên Tiên Răng này sẽ ra tay mãi cho đến khi chúng ta khôn ra hoặc gặp may thôi. Hắn sẽ không dừng lại."

"Tại sao ?"

"Vì hắn thành tâm yêu thích việc ấy."

"Đấy thấy chưa, cậu quả có biết chút đỉnh về hắn mà," Crawford nói.

Graham chẳng nói chằng rằng gì nữa cho đến khi hai người họ ra ngoài lề đường. "Chờ đến ngày rằm tới đi," anh bảo Crawford. "Rồi hẵng nói cho tôi biết tôi hiểu được hắn mấy phần."

Graham quay trở về khách sạn ngủ được hai tiếng rưỡi. Anh thức dậy lúc buổi trưa, tắm táp, rồi kêu lên phòng một bình cà phê cùng suất sandwich. Đến lúc phải nghiên cứu cặn kẽ hồ sơ vụ Jacobi ở Birmingham. Anh dùng xà phòng của khách sạn để cọ kính đọc sách của mình rồi đặt nó cạnh cửa sổ bên tập hồ sơ. Trong vài phút đầu anh ngẩng đầu lên mỗi một lần nghe thấy bất cứ tiếng động nào, tiếng bước chân trong hành lang, tiếng cửa thang máy sập lại văng vẳng. Rồi sau đấy anh chẳng biết gì ngoài tập hồ sơ.

Nhân viên phục vụ mang khay đến gõ cửa rồi chờ, gõ rồi chờ. Cuối cùng anh ta phải để phần ăn trưa lại trên sàn bên ngoài cửa rồi tự mình ký nhận hóa đơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC