#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Elizabeth POV.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống ở một ngôi trường cao trung. Tôi mới chuyển đến sống ở Nhật bản nên chưa quen cho lắm, có ngôn ngữ thì tôi khá thành thạo rồi đấy.

Tôi sống riêng biệt tại khu nhà tập thể mà bố mẹ đã thuê. Vì lý do gia đình nên họ không thể ở đây được. Thời tiết hiện tại đã là mùa đông, tuyết rơi phủ đầy trắng hết mặt đường. Tôi dậy sớm rồi làm bữa sáng cho mình.

Đó là bữa sáng nhỏ gồm bánh mỳ nướng với bơ, trứng ốp la và ly sô-cô-la nóng.

Khi hoàn thành bữa sáng, tôi lại phắn lại vào phòng để thay đồ, vì đó là 1 căn nhà trọ 1DK ( gồm 1 phòng ngủ và nhà bếp dính lại với nhau)

Mặc một chiếc váy ngắn màu xanh biển, quần tất dài và một đôi bốt. bộ đồng phục của trường và cái áo khoác lạnh màu xanh dài ở ngoài, tiện thể choàng lên thêm cái khăn quàng cổ để giữ ấm. Tôi xách cặp rồi bước ra khỏi nhà.

Trên đường đi, tôi thấy khá ít người trong thời tiết lạnh như thế này. Họ khá thân thiện và dễ hòa nhập. Khi đi đến con hẻm quẹo vào ngôi trường, tôi dừng lại rồi quang sát xung quanh. Phía bên trái là một khu rừng chỉ toàn là cây mà bị cắt hết lá, chỉ còn lại cái thân nâu trơ trụi đứng một mình, bên dưới là tuyết khá dày. Xung quanh thì ít người đi, vì có lẽ tuyết đang rơi, trời đang trở lạnh.

Tôi móc điện thoại rồi nhìn vào tin nhắn mẹ tôi đã gửi. Bà ta nói rằng tôi phải quẹo phải rồi đi vào thêm một chút nữa mới đến trường. Thế là tôi vừa dòm ngó người xung quanh, tuyết thì càng ngày càng rơi nhiều hơn, tôi nhận thấy sắp trễ giờ nên lật đật chạy.

May mắn thay, tôi đã đến trường kịp lúc, đang đứng trước cổng thôi. Nhưng vẫn khá tò mò vì hồi nãy, khu rừng đó còn có thể ---

-A! một con thỏ.

Tôi kêu lên, thật tình tôi rất thích thỏ, một con màu trắng, đôi mắt đỏ. Tôi liền chạy đến và định ẳm nó lên, nó nhìn chằm chằm vào tôi. Như một cục bông. Thế là

- ây- tch-

Nó cắn tôi? một cái vết cắn đang nhỏ máu. Máu đang chảy xuống. Tôi liền để chú thỏ xuống rồi móc ra một chiếc khăn tay.

- Hơ?

Tôi ngay lặp tức cảm thấy chóng mặt dữ dội, người tôi đang lạnh cóng, ủa, nhớ là hồi nãy tôi đã quấn khăn kĩ lắm. Giờ người tôi rung lẫy bẫy. Máu đang chảy ra không ngừng. Tôi hoa mắt. nhịp tim cũng tăng lên.

- Thỏ mà có độc à? 

tôi tự hỏi trước khi ngã bệch xuống đất. trời thì đã có bão tuyết

------------------------------------------

- hả?

Tôi tỉnh dậy, vẫn còn hoa mắt đôi chút, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi không biết mình đã làm gì trước đó, dường như đã quên hết. Không biết chính xác tôi đã nằm đây bao lâu mà trời đã gần tối, chỉ còn ánh hoàng hôn.

- Chính xác là ở đâu đây?

Tôi lầm bầm không ngừng, tuyết hiện tại vẫn còn rơi, hai tay tôi lạnh cóng, hầu như không cử động được, tôi đưa hai tay lên gần miệng để thở hơi ấm. Nhìn xuống đất thì tuyết đã dày đặt, người tôi toàn bám đầy tuyết. 

Tôi đứng dậy rồi quấn lại chiếc khăn chặt hơn vào cổ. Không thấy con thỏ nào hết. Tôi bắt đầu đi để tìm lối ra.

Nhận thấy không còn hướng nào để thoát ra được nữa, tôi cứ đi lòng vòng, nó như một khu đất trống có tuyết và mấy cái cây trơ trụi. Hy vọng tôi tìm thấy hướng ra chứ không thì chết cống là cách duy nhất cho tôi lên thiên đàng nhanh gọn lẹ.

- A! có người

Mãi cho đến khi đi, tôi thấy hai người đang cầm theo một đám gỗ lớn và cây rìu. Hai người họ đã khá già. 

" chắc là họ sẽ giúp mình" 

Tôi chạy đến

- Xin chào! Mấy chú có biết đường ra khỏi đây không? cháu muốn tìm đường ra!

Tôi chạy đến với một nụ cười, hai ông chú nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt trống không.

- ơ? xin lỗi ạ? cháu là Elizabeth, lạc đường vào đây, các chú gi--

Tôi chưa kịp nói xong, hai người đó nhìn tôi nở một nụ cười nhếch mép.

- Hướng này

Người kia nói. Tôi thấy có cảm giác hơi hơi không an toàn cho lắm, nhưng chắc họ sẽ đường cho tôi ra sớm thôi. Trời ngày càng lạnh, tôi liên tục thở ra hơi, tay lạnh ngắt. Haizzz. Mong mùa xuân đến sớm.

Tôi đi theo phía sau họ mà họ cứ đi mãi, đi mãi. Rồi bỗng nhiên ngừng lại. Đến nơi rồi sao?

- ủa?

Tôi ngó đầu qua nhì, nó vẫn là chỗ hồi nãy, không hề có lối ra sao?

- hahaha....

Tôi nghe thấy tiếng cười. Họ quay đầu lại rồi nở một nụ cười độc ác. Cảm giác không yên tâm, tôi lùi ra vài bước.

- Ở đây, cô bé ạ, không hề có lối ra. Cô đã bị kẹt trong một thế giới khác rồi.

- hả? thế giới khác.

Tôi thầm chửi rủa con thỏ hồi nãy.

- đến đây nào? đừng có sợ....

Người đàn ông kia nói lại, vẫn nở một nụ cười độc ác, tôi thì dang há hốc mồm. Không tin vào người lạ cũng đúng. Quay nhanh chóng quay người chạy đi, hết tốc lực của mình. Càng chạy tuyết ngày càng rơi nhiều hơn, Tôi cảm thấy lạnh cóng. Không thể nào

- A!

Tôi đã bị bắt lại được. Họ đang kéo tóc tôi lại rồi giật ngược người tôi xuống nền tuyết., Chân tôi không thể đạp hay cục cựa vì thời tiết lạnh.

- Đừng kéo nữa!!

Gã đàn ông còn lại đi đến giữ lấy hai tay tôi, rồi bõng nhiên họ đang kéo chiếc váy của tôi xuống.

_ dừng lại!!

Tô thét lên, không ổn rồi. Nếu cứ tiếp tục thé này. Tôi không thể sống nổi nữa rồi. Tôi cố gắng cựa quậy. Nhưng cái ông đang túm tóc tôi lại quay đi giữ chân tôi.

- Đừng, tha cho tôi đi!

Tôi nài nỉ cầu cứu

- Không có ai cứu được cô đâu. 

hắn trả lời bằng tông giọng độc ác.

- Chúng tôi sẽ tự tay mình phá nát màn trinh nhỏ bé kia của cô bằng hai cây gậy to lớn này...

- CÁI GI?! CỨU TÔI VỚI! CÓ AI KHÔNG?

hắn ta bịt miệng tôi lại, khuôn mặt sợ hãi, ông này thì tháo từng hạt nút của áo khoác ngoài rồi kéo cái áo đồng phục của tôi lên, để lộ một phần bụng và dây áo ngực. 

Thằng còn lại thì lột quần tất cả tôi ra.

Chết tía, tôi sắp bị rape sao?! 

Tôi khóc, nước mắt tôi chảy ra trên khuôn mặt sợ hãi, không tin nổi. Tôi đang cố vùng vẫy nhưng không làm được gì hết.

- Này cô bé, tao cởi chiếc quần này ra....

- DỪNG LẠI!!!!

Tôi la lên, trong lúc hắn từ từ kéo nó xuống. Thằng ở trên thì vòng tay ra sau, chuẩn bị lột hết đồ lót của tôi ra thì....

( xì tốp!!! nãy giờ đủ rồi đấy!!__ Au says)


* RẮC!! PHỤT!!*

Bỗng nhiên, hai cái cổ của hai ông chú bị cái gì đó nắm quay ngoắc lại ra đằng sau. Máu phun ra dữ dội trước mặt tôi. Hai người họ ngã xuống. Bây giờ nền tuyết trắng xóa và quần áo tôi đã dính máu.

Tôi ngay lập túc sửa lại đồ, tôi sợ hãi nhìn lên, đó là.

- Một cậu nhóc?

------------------------------------------

Normal POV

- một cậu nhóc?

Cô ấy lầm bầm, không tin nổi vao mắt mình. Trước mắt cô ấy. Một cậu bé tóc màu vàng, đôi mắt xanh lục đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt vô cảm.

Làm sao một cậu nhóc có thể có sức mạnh đặt biệt như thế cơ chứ?! Elizabeth nghĩ trong lúc đang gài nút áo mình một cách nhanh chóng.

Một cậu bé lùn lùn, mặc bộ đồ học sinh, không lẽ là học sinh trường của Elizabeth?

- C-cảm ơn cậu...

Elizabeth lầm bầm rồi đúng dậy. Hiện tại tuyết đã ngừng rơi nhưng trời đã sụp tối.

- cậu là người đi lạc sao? Cậu có biết đường ra khỏi đây không? Tôi van xin cậu.

- Cô không thoát ra khỏi đây được.

Cậu bé đó trả lời. Mắt Elizabeth khi nghe xong câu đó lập tức dãn to ra. sao lại như thế, chắc chắn là cô ấy vẫn còn nằm trong Nhật Bản.

- Tại sao?!

- Bởi vì cô đã dính một lời nguyền.

Cậu bé đó nói trong lúc chìa tay ra để đỡ cô ấy dậy.

- cảm ơn nhiều... Mà cậu nói lời nguyền là sao?

- Tôi sẽ giải thích cho cô sau. Bây giờ đi với tôi. Yên tâm đi, lúc nào đó tôi sẽ giúp cô ra khỏi đây. Nhân tiện, tôi là Meliodas.

- Tôi là Elizabeth.

Elizabeth đứng dậy rồi sửa lại chiếc khăn quàng cổ của mình. Hiện trước mắt cô ấy là một thằng nhóc tóc vàng mặc đồ học sinh, là ân nhân cứu mạng cho Elizabeth khỏi bị hai cái thằng buông gỗ hồi nãy cho rape.

- Tôi sẽ không làm gì cô ấy. Yên tâm

Meliodas nở một nụ cười rồi quay đầu bước đi. Elizabeth đang khác nghi ngờ mà cô tin rằng chắc chắn có chuyejn gfi đó mờ ám đằng sau lời nguyền. 

Ngập ngừng một chút.

- chờ một chút, tôi sẽ đi theo nếu anh hứa với tôi một chuyệ-

Elizabeth bị cắt ngang.

- Tôi không cần hứa với tôi gì cả. Bởi vì..... Một khi đã dính lời nguyền, tôi phải là người bảo vệ cho cô từ nay về sau.

------------------------------------------------

End chap đầu tiên!

Nói trc!! cái bìa là tạm thời, cho đến khi mình tìm đc cái bìa phù hợp mới. Mọi người thấy truyện mới nhưu thế nào? Tại mình đã cạn ý tưởng cho hai bộ kia rồi nên đành phải ra chuyện mới. Mình đã có sẵn ý tưởng trong đầu cho bộ này. Mong mọi người ủng hộ nữa nhé. 

Cảm ơn rất nhiều!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net