#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

e hèm, vào truyện thôi anh em ta......... mình sẽ dịch bộ mới của meow- mix vào ngày hôm sau.
-------------------------
Elizabeth POV
Trước mắt tôi là một vùng trời rộng mây xanh? Không đúng, mọi thứ đều tối đen như mực.
Tôi không biết mình đã làm gì trước đó, chỉ nhớ rằng mình đã cực kì sốc trước khi ngất đi và tiếng thét của mọi người.
Đau... Khó chịu lúc nào cũng ồ ạt ào ào trong người. Tôi thấy khó thở làm sao.
Nhìn xung quanh, không hề có ánh sáng, không hề có ai, chỉ mình tôi.

Sẽ có ai đến không? Sẽ có ai đến không?

Tôi suy nghĩ trong hy vọng, quay đầu tứ tung, cố chạy đi nhưng vẫn không thấy một ai.

- A....
Đập vào mắt tôi là hình ảnh của một cây bông hồng đỏ rực rỡ, gần như có thể phát sáng..... Tôi đến gần rồi đưa tay khẽ chạm nhẹ vào cánh....

Nhưng lập tức nó héo dần, héo dần trước sự chứng kiến của mình. Rồi từ từ biến mất...

* chợt nhân ra mọi thứ đã thay đổi.

* có thể nó là giấc mơ.... có thể không phải sự thật

* tôi ước mình có thể sống và trở lại

* sẽ có ai đến không.... sẽ có ai đến không?

* tôi đã quên cách nói chuyện. Những người mà tôi đã gặp trong thế giới thực tại...

* liệu tôi có thể hiểu họ không?

* Một chút rồi mọi thứ sẽ bị quẳng vào bóng đêm....

Chỉ thầm nhớ lại bài hát tôi đã nghe trước đây mà khiến tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

- Meliodas?

Tôi khẽ gọi tên.... một chàng thanh niên... hơi lùn, mái tóc vàng kèm thêm đôi mắt xanh... đang đứng trước mặt.... Cậu ấy đứng nhìn chằm chằm vào tôi với gương mjatw trống rỗng, đôi mắt vô hồn, rồi quay đầu bước đi.

- n-này... đừng bỏ tôi... Meliodas chờ đã?!

Tôi thét lên thảm thiết chạy theo.... chạy theo và chạy theo cho đến khi gần bắt kịp

- meliodas....

Tôi cố chạm vào cánh tay cậu ta nhưng lại không thể. Hình ảnh này rất rất gần... nhưng tôi không thể đuổi kịp hay chạm vào. Một lúc sau cậu ấy đứng lại rồi quay đầu sang nhìn tôi. Nó..... không còn là màu xanh nữa... Đen và đầy hận thù sát khí

Meliodas tôi đã làm gì sao? cậu lại nhìn tôi bằng gương mặt như thế.... Tôi cau mày khó hiểu trước khi cậu ấy biến mất....

- Meliodas!!! Đừng bỏ tôi lại!!!!

Tôi la lớn.... thoát khỏi vùng đen sâu thẳm.

Ngồi bật dậy khỏi chiếc giường, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, nóng nực. Cố điều chỉnh lại mọi thứ xung quanh, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn vàng soi sáng khắp căn phòng, tôi đang ngồi trên giường, thở dốc và mồ hôi.

Chỉ là mơ.... May quá

Tôi hở phào, yêmpn tâm hơn một chút. Sau đó nhìn sang trái. Chỉ có một mình Meliodas đang nhìn chằm chằm vào tôi lo lắng, khó hiểu..... Tôi tiến sát lại gần hơn nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh....

Thật may mắn khi nó không ngã sang màu đen....

- Elizabeth cô tỉnh rồi... May quá....

Cậu ấy mỉm cười nắm lấy tay tôi. Nhìn chằm chằm, tôi thấy kì lạ trong lòng mình, chuyện gì đã xảy ra sao? Tôi đã làm gì..... Phút chốc tôi mỉm cười lại rồi đáp

- ừm... đều nhờ cậu cả đấy...

Tôi thật may mắn, thật vui vì đó chỉ là giấc mơ, hơn nữa là Meliodas đã ngồi ở đây, tôi thấy yên tâm hơn, thoải mái hơn thôi.

- cô đã ngất đi đấy.... mọi người cũng rất lo. Chừng nào khoẻ thì ra chào họ nhé... Vậy tôi đi trước---

- Không được! Ở lại đây!!

Tôi tự nhiên nói lớn rồi nắm tay cậu ấy... Meliodas vẫn nhìn tôi bất ngờ, sau đó thở dài rồi ngồi lại xuống ghế

- Tôi rất muốn cảm ơn cậu và mọi người nữa.... Họ đã rất vất vả khi đi cfng như thế này... Còn tôi thì.... một người không có sức mạnh lẫn tiền... lại còn dính lời nguyền rồi đi ké.... Đúng là người vô dụng...

Tôi cứ trách móc bản thân, thấy mình thật có lỗi khi cứ dựa vào người khác. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì mai mốt sẽ ra sao đây, tôi quay lại nhìn Meliodas rồi nở một nụ cười buồn. Cậu ấy thì vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

- cậu có thể kể cho tôi việc đã xảy ra khi tôi ngất không? Meliodas??

Thay đổi không khí nên tôi hỏi cậu ấy.

- được nhưng trước hết cậu nhắm mắt lại đi đã

- sao cơ?!

- ừ thì, nhắm mắt lại..... rồi tớ sẽ lể cho cậu

- ừm... ừm....

Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại. Có lễ cậu ta sẽ hút máu hay gì đó....

Cảm nhận được hơi ấm trên cổ mình, tôi đoán phải trúng như thế mới hay chứ. Biết ngay Meliodas đang lấy máu tôi. Vẫn cứ hút và liếm nó. Nhưng rất khác.... Lần này càng mạnh hơn, mạnh hơn.... cậu ấy mút nó liên tục và hay cắn vào phần thịt.... Hơi đau.... hơi khó chịu..... nóng nữa chứ....

- hộc.... hộc..... M-meliodas... cậu nên làm nhẹ lại thì hơn... Âytch!

Tôi vừa mới dứt lời thì hàm răng sắc ấy còn cắn mạnh hơn, máu chảy ra tiwf vết thương không ngừng.... đau và rát nhưng cậu ta vẫn không nói lời nào

( tau sốc cmn thính rồi.... viết mà còn trợ máu gấp)

- hộc hộc...... Ah--

Đm tôi!!! vừa mới phát ra cái tiếng kêu gì đó!!!! Nhận thấy thế tôi liền lấy tay bịt miệng mình rồi nhắm mắt... Không biết bây giờ mặt tôi như thế nào...

Một lúc sau.... Mọi thứ đã ngưng.

- Coi bộ lần này lấy hơi nhiều... cậu làm tôi khá chóng mặt đấy chứ

Tôi nhìn cậu ấy bằng cặp mắt nghi ngờ rồi phòng má, còn Meliodas vẫn ngồi trên đó cười khúc khích.

- e hèm...... Cây bông hồng của cậu chỉ còn lại 4 cánh thôi. Nên nó chỉ tương ứng với 4 ngày trăng tròn đỏ.

- Sao cơ?!!

Không tin nổi vào mắt mình..... câu nói hồi nãy khiến tôi khá sốc

- sao lại còn bốn cánh thôi?!

- ông già tôi.... ổng đã rút ngắn thời gian sống của cô.... và chôm luôn quyển sách ghi chú về lời nguyền...

Meliodas dừng lại, sau đó đưa cho tôi cây bông hồng đã không còn  tươi sáng như cũ, nó hoàn toàn chỉ còn lại 4 canh. Tôi cầm lên khá bất ngờ, nhìn thẳng vào nó, nước mắt cũng sắp rơi ra nhưng tôi không thể kìm lại được.

- Tôi nên làm gì đây..... Mọi thứ cũng sắp hết mất rồi....

- Đúng vậy. chúng ta không còn nhiều thời gian được nữa. Có lẽ như..... tôi cần phải trò chuyện cùng mọi người....

- họ sẽ nghĩ như thế nào đây?! Tôi là kẻ phiền phức?! Một người chuyên dựa vào người khác?!
Tôi cuối gầm mặt rồi nắm chặt cây bông hồng. Meliodas nhận thấy thế liền thở dài rồi bước đưa đầu gần mặt tôi

- elizabeth em rất dũng cảm..... Con người duy nhất mà anh thấy... Con người em thật sự rất mạnh mẽ và rất dũng cảm hơn mọi thứ rồi. Nên đừng tự ép bản thân nữa....

- "em"?

Tôi nghiêng đầu quay thì đụng cặp mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ta mỉm cười rồi nắm tay tôi lần nữa.

- chỉ là tôi buộc miệng nói ra thôi... Đừng bận tâm

- cảm ơn.....

Tôi nói nhỏ.

- chừng nào khoẻ lại, tôi sẽ nói chuyện với mọi người, rằng buộc phải để họ lại. Tôi không muốn họ bị luyên luỵ về việc này..... Hơn nữa lời nguyền sẽ có chút ảnh hưởng đến người không liên quan đấy

Meliodas dựa vào ghế rồi đưa hai tay vào túi.
Nhìn lên đồng hồ. Vẫn chưa đến 3h sáng, có lẽ mọi người cũng đã mệt rồi và họ đang nghỉ ngơi.

- vậy thì.... chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?

Tôi nhìn rồi hỏi.

- về lại nhà.... Gia tộc tôi...

Câu đáp lại chỉ có nhiêu đó cúng khiến người khác sững sờ..... Bởi vì chỗ đó chứa cái thằng con Au nó ghét nhất trong truyện chính mà.

- cậu ngủ đi, tôi tự lo được mà....

Tôi mỉm cười nhưng thật sự thì muốn cậu ấy ở đây trò chuyện với mình.

- Không tôi mới vừa nghỉ ngơi xong thôi nên không mệt lắm..

- tôi nhớ cậu đã ngủ bao giờ đâu?

- vừa mới hút máu của cô đấy thôi.

Cậu ta phì cười, tôi cũng thế, rồi không gian lại im lặng, tôi nằm xuống giường, vẫn không đảo mắt đi khỏi gương mặt đó. Trông cậu ta mỉm cười thật vui... thật yên bình.... Cảm thấy đây lại là triệu chứng bướm trong bụng..... của con gái.... khi yêu sao?

Có lẽ tôi đổ cậu ấy mất rồi.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net