mười hai'240623

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

240623. Trời mưa.

------------------------

Gửi rùa thân mến.

Ngày hôm nay mưa to, rùa ạ.

Vẫn là những hạt mưa dày và nặng của cái tiết hạ đỏng đảnh khó chiều, chất chồng, ngổn ngang.

Mưa rơi mãi, mưa cản trở giao thông, mưa khiến người ta ướt như cún ngã ao.

Mưa khiến lòng tớ đau mãi thôi.

Tớ chẳng si mê gì mấy cơn mưa.

Cái mưa lạnh chỉ đem lại lòng tớ những bão táp và phong ba quay cuồng.

Đốn mạt

Rùa yêu của tớ, tớ chưa bao giờ dám phô ra vết thương mãi không lành trong tim cho cậu biết. Bởi vì cậu ơi, tớ thấy được tình cảm nơi đáy mắt cậu chẳng hề bao la.

Rùa sẽ nhìn tớ chăm chăm, sẽ dõi theo tớ thật lâu. Ấy thế mà tại sao, tớ lại lục chẳng ra cái bóng nhỏ bé của mình trong đó? Do tớ cận nên nhìn không rõ, hay do từ đầu vốn chẳng có tớ ở trong? Rùa ơi?

Tớ biết rằng có thể nghe được câu trả lời từ cậu là điều không thể, nhưng hình như chính tớ cũng đã tự có câu trả lời từ rất lâu rồi.

Tớ nhớ rùa lắm. Vào cả những ngày trời nắng đẹp thật đẹp.

Chẳng ai biết tớ đã vượt qua cái nỗi nhớ ấy bằng cách nào, hoặc giả có lẽ tớ chưa hề vượt qua? Tớ chỉ đang sống trong cái ảo tưởng mà tớ tự tạo ra với vô vàn khốn khổ và gãy dập?

Trời ơi.

Nếu thật sự là như thế, tớ sẽ chết mất, chết mất.

Tớ sẽ chết dần mòn trong chính linh hồn tớ, tớ chết trong chính nỗi nhớ thương cho một thuở xưa cũ chẳng ngoái đầu. Họa chăng, vào cái ngày mà tớ đã chỉ còn là tàn tro, biết đâu cậu sẽ về, sẽ đem theo suối nguồn của hạnh phúc và tươi đẹp, tưới lên mảnh đất cằn cỗi với một nhúm tro tàn xám xịt. Và rồi khi mùa xuân tới, mùa xuân của yêu thương và những vỡ òa, như chẳng có cuộc chia ly nào diễn ra, chính tại mảnh đất cằn xơ xác mọc lên một mầm cây non xanh mướt và khẳng khiu vươn mình trở lại với đời để đơm hoa kết trái. Và khi ấy cũng là ngày tớ trở về.

Đẹp quá!

Tớ sẽ ôm theo cái mộng cảnh lộng lẫy này đến tận khi tóc mai điểm bạc mất. Tớ không rõ rằng tớ đã bao lần nghĩ về một mái ấm có cậu bầu bạn từng ngày. Nhưng mà giờ đây, khi mà quay về với hiện tại, tất cả trù tính ngày trước đều như đang nhe răng, những cái răng trắng ởn và nham nhở, cười lấy cười để vào cái bản mặt đang cúi gằm của chính tớ. Nhục nhã biết chừng nào.

Tớ, chính tớ, người mà rùa đã bỏ lại để đi tới nơi tuyệt đẹp phía xa xa kia ấy, yêu rùa, rất nhiều.

Tớ không hối hận là nói dối. Tớ nhớ rùa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#short
Ẩn QC