17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinn tràn đầy tâm sự, gương mặt khó nói nhìn tôi

" Pete là một đứa trẻ hiểu chuyện! Hiểu chuyện đến mức khiến....người ta đau lòng!" Ý gì? Tôi ngày càng khó hiểu, năm 10 đến 11 tuổi kí ức của tôi chỉ vỏn vẹn về những cơn thịnh nộ của ba, là sao?

" Đó là một kế hoạch ngu ngốc nhất mà ba mày nghĩ ra, Vegas! Đau lòng khi phải nói ra điều này nhưng Kan, ông ta đã muốn giết mày vào năm mày tròn 11 tuổi và tao chắc chắn kí ức còn sót lại trong trí nhớ của mày, chỉ một mình Pete có thể khai sáng được!"

" Nếu phải bắt đầu thì có lẽ từ năm 7 tuổi,

Năm 7 tuổi, mày theo chính gia học tập,

Năm 8 tuổi, hòa nhập với chính gia,

Năm 9 tuổi, tiến bộ vượt bật,

Năm 10 tuổi, Vegas tìm thấy ánh sáng đời mình,

Năm 11 tuổi, Vegas đánh mất ánh sáng đời mình,

Năm 12 tuổi, kí ức mất dần,

Năm 13 tuổi, ánh sáng của Vegas hoàn toàn bị lãng quên,

Năm 14 tuổi, Vegas rời khỏi chính gia,

Năm 15 tuổi, Vegas bắt đầu cố gắng,

Năm 16 tuổi, hiện thực tàn nhẫn,

Năm 17 tuổi, con quỷ Vegas xuất hiện,

Năm 18 tuổi, Vegas năm 10 tuổi biến mất,

Năm 19 tuổi, Vegas lướt qua ánh sáng,

Năm 20 tuổi, chìm đắm trong dục vọng

Năm 21 tuổi, một lần nữa, Vegas tìm lại được ánh sáng"

Kinn đang miêu tả cuộc đời tôi sao? Ánh sáng? Liên quan gì tới Pete, tại sao kí ức đó lại mất? Tại sao? Kế hoạch của ba, mẹ nó, đầu óc tôi muốn nổ tung

" Nói rõ hơn được không?" Tôi bất lực

" Vegas, mày chưa hề quên, chỉ là mày đang nhốt kí ức đau thương đó lại! Người quên thật sự chính là Pete, nó...." Nói ra đi Kinn, sao lúc nào anh ta cũng giấu diếm vậy? Sự thật là gì? Tôi cần biết làm ơn!

" Làm ơn, Kinn, nói ra đi được không?" Tôi cầu xin anh ta, cho tôi biết đi

" Mày mệt rồi Vegas, ngủ đi!" Kinn né tránh ánh mắt tôi, rốt cuộc kí ức đó là gì? Đầu tôi đau, đau quá

" Kinn.....Pete, tôi muốn gặp em ấy!" Nén lại cơn đau, tôi vẫn muốn nhìn thấy Pete

" Đừng tổn thương Pete! Xin mày!" Kinn bước đi, chưa hề nhìn tôi

Tôi thất vọng!

" Lầu 3, phòng có bảng vàng!" Một lúc lâu sau, anh ta mới nói

" Cảm ơn!" Nhanh chóng bật dậy khỏi giường, tôi chỉ muốn nhìn em một chút

Mặc kệ cái đầu đang đau như búa bổ, tôi muốn tới bên cạnh Pete, 10 năm trước đã có chuyện gì xảy ra?

Đến trước phòng, lòng tôi chợt bâng khuân, tôi có nên bước vào không, tôi lo lắng bản thân sẽ khiến Pete bị đau như cách tôi đã từng chà đạp em. Đột nhiên cánh cửa mở ra, Porsche ôm gối nhìn tôi

" Ăn cháo xong ngủ rồi! Đi nhẹ nói khẽ giùm" Porsche cộc cằn lên tiếng

" Mày làm mất một cọng tóc của Pete, tao thẻo nơi đó của mày!" Gương mặt Porsche khó chịu, tay phải ôm gối, tay trái cầm đồ ăn tiến về phía thang máy, không cần đoán cũng biết, cậu ấy lên phòng Kinn.

Tôi bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, tiến vào sâu bên trong, Pete đang nằm ngủ, tay em ôm con gấu bông hình con bò, đáng yêu. Bước đi nhẹ nhàng, tôi càng đến gần, cơ thể tôi cảm thấy rất lạ, tôi cũng không biết, từ những câu nói mơ hồ của Kinn, nó khiến tôi thấy mình đã bỏ lở quá nhiều, cảm xúc trong tôi thay đổi

Ngồi xuống giường, Pete vẫn đang ngủ say, có lẽ em đang mệt, tôi ngắm nhìn Pete thật lâu, tôi muốn chạm vào em nhưng hiện giờ không thể, rốt cuộc tại sao? Có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra nhưng chẳng thể giải đáp được! Mẹ nó, đầu tôi

" A...A.AAAA" Không ổn, đầu tôi không ổn, đau, cơn đau nhức cứ kéo đến liên hồi, những mảnh ghép dần xuất hiện, đau, đau đầu, Pete, tôi đau

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, từng tế bào não tôi đang tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn, nó bắt ép trí nhớ tôi khôi phục lại, đau quá, không trụ nỗi nữa, kí ức chết tiệt

" Chó sói con! Cậu đâu rồi?"

" Chim chích bông gọi chó sói con! Cậu có nghe không?"

" Chó sói con! Tớ đến cứu cậu!"

" Chó sói con! Nếu cậu hôn tớ thì sau này nhất định phải lấy tớ đó!"

" Chim chích bông sẽ sinh em bé cho chó sói con, chịu không?"

" Tớ là con trai, cậu cũng là con trai nhưng trái tim của chúng ta không có giới tính nên mỗi ngày tớ sẽ yêu cậu nhiều hơn nhé!"

Giọng nói của dịu êm một đứa bé vang lên trong đầu, rất quen thuộc, dễ chịu quá nhưng không, giọng nói ấy càng gấp gáp và to hơn

" CHÓ SÓI CON! MAU TRỐN ĐI!"

" TRỐN ĐI! NGHE LỜI TỚ TRỐN ĐI huhu"

" AI ĐÓ CỨU CHÓ SÓI CON GIÚP VỚI! LÀM ƠN CỨU CẬU ẤY VỚI!"

" CỐ LÊN! TỚ CỨU CẬU! CHỜ TỚ!"

Mơ hồ, tôi như bị nhấn chìm xuống nước, tôi đang ở đâu, xung quanh chỉ toàn nước, máu, tay chân tôi chảy máu, tay chân tôi sao nhỏ nhắn thế này? Khoan đã, tôi nghe tiếng súng, những viên đạn đang bắn về phía tôi, phải sống, tôi lặn xuống nước, hết hơi tôi ngoi lên, tôi đã trôi xa quá rồi, bóng dáng nhỏ nhắn của ai đó, thật đáng yêu, đứa bé ấy đang bơi về phía tôi, chảy máu, đầu đứa bé chảy máu rất nhiều, lưng nữa, máu thấm đẫm chiếc áo màu xanh da trời. Quen lắm, nó quen lắm, tôi đã từng thấy nó rồi

" AAAAAAA.....Argh....đầu tôi đau quá!" Những mảnh kí ức chắp vá, hình ảnh đứa bé với chiếc má lúm cứ xuất hiện mờ ảo trong tâm trí tôi, không thể nhận biết được xung quanh, tôi tự đánh vào đầu mình, chết tiệt, chuyện quái quỷ gì vậy?

" Vegas, bình tĩnh, Vegas!"

" Chó sói con, đừng sợ, tớ đây rồi!"

Giọng nói đó lại xuất hiện, nó vẫn êm ái như lúc nãy

" Là ai? Ai?" Tôi hoảng loạn, có người đang ôm tôi, không, không, xung quanh tôi tối đen, đầu tôi đau

" Vegas! Pete, tôi là Pete, bình tĩnh!"

" Này! Từ bây giờ cứ gọi tớ là chim chích bông nhé!"

Giọng của Pete, là giọng em ấy

" Pete! Pete! Pete! Đánh tôi đi! Nhanh lên! Đau quá, tôi đau quá!" Tôi đang kiềm chế bản thân, đầu tôi như có hàng ngàn nhát dao chém vào, chắc chắn tôi sẽ nổi cơn điên, không được, trước khi lấy được kí ức, tôi không được phép làm đau Pete! Agrh....

" Vegas, anh sao vậy? Pete đây! Vegas! Từng đánh mình nữa! Làm ơn!" Tôi không kiềm chế nỗi, cơn đau cứ ập đến không ngừng, giọng Pete đang run run, cơ thể tôi đang được bao bọc, không ổn, tôi cắn tay chính mình

" VEGAS! Dừng lại đi, anh chảy máu rồi!"

" Chó sói con, sao cậu không cẩn thận gì hết vậy? Chảy máu rồi nè!"

Giọng nói của đứa bé cứ vang lên sau mỗi câu nói của Pete, tôi...mệt....rốt cuộc đứa bé là ai? Pete, em có liên quan đến đứa bé đó không? Số câu hỏi tôi đặt ra ngày càng tăng, tôi không còn cảm giác gì nữa, mùi máu tanh xộc vào mũi tôi

" Vegas, đừng cắn nữa.....Vegas...anh sẽ đau lắm...tay anh ra máu nhiều lắm rồi!" Vai tôi ướt, Pete, từng lớp da thịt tôi cảm nhận được, em khóc, không được, tôi không cho phép em khóc

" Đừng khóc!" Tôi ngất, cứ như thế tôi chìm vào bóng tối vô tận, hình ảnh bãi biển, hai đứa trẻ đang vui đùa, sau đó, tôi chìm dần dần xuống đáy biển, nước, nước đang nhấn chìm tôi.

Chẳng biết bản thân chìm sâu đến đâu, cơ thể tôi buông lỏng dần, ánh mắt tôi tìm kiếm ánh sáng, cứ hi vọng rồi lại thất vọng, Vegas, cái tên mà tôi chưa từng muốn nghe nhất, tôi bị nó gò bó, cậu cả thứ gia Vegas, ai biết được đằng sau nó là chuỗi ngày tháng đau khổ, thôi thì cứ thuận theo dòng nước, mắt tôi từ từ nhắm lại

" CHÓ SÓI CON! NẾU CẬU NHẮM MẮT TỚ SẼ KHÔNG HÔN CẬU NỮA ĐÂU!"

Ánh sáng, tôi thấy một tia sáng đang rọi xuống, có người đang kéo tôi lên, được cứu rồi, thơm quá, mùi hương thân thuộc, tôi nhớ mẹ. Cơ thể tôi dịu lại, đầu tôi không còn đau nữa, dễ chịu, tôi cứ thế thả lỏng cơ thể.

Từ từ mở mắt, cảm giác thật lạ, ngực tôi nặng trĩu, có thứ gì đó đang ở trên ngực tôi, tôi nhìn xuống, là Pete, em đang tựa đầu vào ngực tôi, chúng tôi nằm trên giường, mọi đồ đạc xung quanh bị ném xuống sàn, Pete đang nắm chặt tay tôi, vết thương từ hôm qua đã được băng bó kĩ càng, tâm trạng tôi thoải mái hẳn ra, tôi nằm yên, em chắc đã rất hoảng sợ khi thấy tôi như vậy nhỉ? Vegas, tôi từ lúc nào đã biết quan tâm cảm xúc người khác vậy haha. Tôi xoa đầu em.

Cảm nhận được sự đụng chạm, em tỉnh dậy, ngồi thẳng, ánh mắt lo lắng nhìn tôi

" Anh tỉnh rồi?"

" Còn đau không? Hay tôi đưa anh đi bệnh viện nhé! Anh có mắc bệnh nan y gì trước kia không?"

" Anh giàu mà! Lấy tiền đi chữa bệnh nhé! Tôi...thấy...hơi...lo!" Chưa để tôi nghe được hết, em nói rất nhiều, bệnh nan y gì chứ, tôi mỉm cười, đáng yêu thiệt đấy, dù em có nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được

" Tay anh còn đau không?" Chưa để tôi nói, em tiếp tục hỏi, Pete không nhận ra ray em vẫn đang nắm chặt tay còn lại của tôi

" Đau!" Tôi giả vờ, vết thương này có đáng là gì, cơn đau đầu còn dữ dỗi hơn nhiều

Nghe tôi nói, em nhìn tôi lo lắng

" Vậy tay trái anh kí hợp đồng được không?" Tôi bật cười trước câu hỏi của em, ngu ngốc

" Này tên điên à không... tôi không cố ý...đừng có cười!" Em đang sợ, vẻ mặt em nói lên điều đó, vội rút tay mình ra, má em hồng hồng, em ngồi cách xa tôi hơn

" Đáng yêu!" Tai em ửng đỏ, trêu em vui thật

" Không đáng yêu! Trời tối rồi, anh....đói bụng không?" Em nhỏ giọng

" Không, đừng cách xa như vậy! Lại đây!" Tôi muốn gần em một chút, đã hai tuần hơn không gặp, tôi nhớ! Cơ thể nhìn tôi dè chừng, tới gần tôi khiến em sợ vậy sao?

" Tôi...tôi sẽ lấy bánh ăn!" Em lảng tránh

Tôi nhìn em bước đi, ồ, giờ mới để ý kĩ, căn phòng được trang trí rất nhiều màu sắc, có mấy con gấu bông nữa, tên Tankul chắc hẳn đã đề xuất ra. Dời mắt tới phía tủ lạnh, em đang tìm kiếm đồ ăn, em mặc chiếc áo thun mỏng, vòng eo thấp thoáng sau chiếc áo, khốn nạn, tự nhiên tôi cương lên. Nếu như những lần khác, tôi sẽ đè em ra nhưng hiện tại không được, Kinn đã cầu xin tôi, chờ tôi một chút, khi kí ức được mở ra, chúng ta sẽ về như lúc ban đầu.

Em nhìn tôi xong rồi xé bị bánh, hừm, để xem, là bánh dâu, bé cưng thích ăn dâu haha, em liếc tôi

" Anh chưa thấy ai ăn bánh dâu bao giờ à?"

" Chưa!" Tôi ghẹo gan

" Chưa thấy thì giờ thấy!" Em cắn miếng bánh vào miệng, hai má em phồng lên, vô cùng đáng yêu, ở cạnh em, trừ lúc làm tình Pete đều rất ngoan, suy nghĩ, sao tôi lại không nhận ra, em ấy sợ việc làm tình, đúng không?

Lần đầu chúng tôi làm tình rất nhẹ nhàng qua lần thứ hai vì cơn điên của tôi đã khiến em bị ra máu. Các lần về sau đều không dạo đầu, tôi chưa từng chứng kiến em rơi nước mắt trong suốt quá trình làm nhưng càng về sau, em trốn tôi khá nhiều lần, tôi nhớ rất kĩ, có một khoảng thời gian, tôi không gặp được em, Kinn kiểm soát mọi việc chặt chẽ.

Sao tôi lại bỏ qua các hành động của Kinn nhỉ? Anh ta luôn nhắc nhở tôi và ngăn chặn mọi hành vi sai trái của tôi nhưng cũng dung túng nó. Vì sao?

" Oái!" Tiếng ngáp của Pete khiến tôi bừng tỉnh, tôi mỉm cười

" Đi đánh răng, em buồn ngủ rồi đấy!" Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở, chả hiểu hôm nay tôi bị gì nữa, không như tôi bình thường, lạ

Pete nhìn tôi, tỏ vẻ thắc mắc, mặt em như vẻ dấu chấm hỏi trên trán nhưng cũng gật đầu vào nhà tắm, chưa đầy một phút lại chạy sang nhà vệ sinh kề cạnh, tôi khó hiểu. Đi vệ sinh xong, ánh mắt em hướng về phía tôi có vẻ chột dạ?

Tôi nhớ lúc làm tình lần đầu, sau khi hết mấy hiệp, tôi đã chơi trần, có thể tôi biến thái nhưng trong một khoảnh khắc tôi muốn em có thể mang thai giống Porsche nhưng hiện tại việc mang thai đang rất nguy hiểm. Ba tôi đang náo loạn bên thứ gia, chú Korn đang gia cố hàng rào và tăng cường vệ sĩ canh gác, tôi được Kinn hỗ trợ, bắt buộc phải ở lại đây.

Tôi đang lo lắng cho Macau! Tôi ở đây thì ai bảo vệ nhóc?

Cạch

Tôi nhìn ra phía cửa, Porsche cầm một chiếc điện thoại đi về phía tôi, cậu ấy nhăn mặt

" Pete đâu?"

" Nhà tắm!"

" Kinn đưa!" Đưa chiếc điện thoại cho tôi, Porsche quan sát xung quanh

" Thanks! Kinn chịu để Porsche qua đây sao?"

" Không an tâm nên muốn qua coi Pete! Tao mang thai chứ không có tàn phế, câm miệng và đừng đụng vào Pete! Dẹp cái thứ đang cương của mày xuống, nếu cần tao sẵn sàng cắt!" Cậu ấy cảnh cáo tôi, cầm cây kéo đập mạnh xuống bàn, ghé tủ lạnh lấy ít đồ xong liếc tôi thêm lần nữa mới chịu đi, này, những bà bầu khi mang thai thường cộc cằn sao? Chúc anh hai may mắn haha.

Cầm chiếc điện thoại lên, vừa mới mở ra, tin nhắn hiện lên, Kinn gửi hình ảnh cho tôi. Đó là Macau, chờ chút, bên cạnh nó là Kim, còn có một cậu nhóc nữa, Kim đang đứng trông hai đứa nhóc ngồi chơi guitar. Tin nhắn tiếp theo được gửi đến :

" Kim mới hốt được em mày ở trường vào sáng hôm qua, đừng hỏi tại sao! Chỉ đơn giản là thấy mày ngu nên hốt em mày về chỗ an toàn giúp! Không cần cảm ơn nó! Vậy thôi! Mà này, mày làm cái quần gì mà Porsche khó chịu vậy?"

Hài lòng nhìn vào tin nhắn, tôi tắt điện thoại. Kim, nhân tố bí ẩn nhưng ra tay là chỉ có thắng, thanks bro, tôi đã đỡ lo phần nào, tạm thời đã an toàn nhưng ba tôi sẽ không để yên như vậy, kế hoạch bất thành thì chắc chắn ông ta sẽ cấu kết với nhiều phe phái khác, tôi cần phải suy tính từng bước đi cho thật kĩ càng.

Nhưng Pete sao em ấy tắm lâu vậy? Nãy giờ hơn 10 phút rồi!

22/07/2022

Chú ý: Cốt truyện và tính cách nhân vật đều được tuii xây dựng lên nên nếu ai không thích truyện thì có thể nhẹ nhàng rời đi ạ! Chúc mọi người một ngày vui vẻ ❤️
Bonus: Truyện hơi ảo ma do những phút bốc đồng từ phía tác giả là tuii hehe nên có ảo quá thì thông cảm cho tui nhé! Tuii còn thấy ảo mà!
+ Truyện được viết với mong muốn sau này có một chút kỉ niệm về thời đu phim của tuii nên thoải mái nhaa mọi người 💚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net