18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về chính gia, mang tâm trạng thấp thỏm đi vào, tôi vội vàng lao lên phòng, kiếm một chỗ kĩ càng để giấu đi giấy khám thai, loay hoay một lúc, tôi nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngồi dậy, tôi đói. Dạo quanh tủ lạnh, tôi chôm được mấy hộp bánh dâu, chẳng bao lâu tôi xử lí sạch sẽ, xoa bụng, tôi hài lòng, bé mỡ ở đây sẽ không bao giờ lo đói hehe. Dọn dẹp các vỏ bánh, tôi trùm mền, chìm vào giấc ngủ, những ngày cậu chủ và cậu Kinn ra ngoài, công việc của tôi luôn được thoải mái, khỏe re thật!

Tôi ngủ tới khi Porsche về, nó nhào đến hít hà mùi cơ thể tôi, đôi lúc tôi nghĩ nó bị vấn đề nhưng có lẽ đó là thói quen khi mang thai (?), tôi cũng không biết đâu, bé mỡ mới làm ổ trong bụng tôi được 3 tuần nên tôi cũng không thay đổi thói quen quá nhiều, nếu nói đúng hơn, trong một ngày tôi có thể ăn hết 15 hộp dâu tây hehe, không phải là tôi ham ăn đâu mà tất cả đều để nuôi cục mỡ tròn tròn trong bụng tôi đó!

" Này Pete! Bé con của tao được 10 tuần tuổi rồi đó! Hôm nay tao đúng hào hứng luôn, mẹ nó!" Porsche vừa uống sữa vừa lên tiếng, từ sau khi mọi chuyện lộ ra, cứ mỗi tuần nó đều thông báo cho tôi biết về tuổi của bé con

" Nào từ từ! Có chuyện gì vui sao?" Tôi lấy hộp sữa cacao khác đổ thêm vào ly cho nó, chúng tôi ngồi giữa phòng, khắp nơi đều lót thảm, mọi thứ đều đảm bảo an toàn cho tới ngày bé con Porsche chào đời

" Tất nhiên! Hôm nay tao đã mua rất nhiều đồ cho bé con đó!"

" An tâm! Tao dùng tiền của Kinn, mày không cần lo lắng cho túi tiền của tao đâu haha!" Ai rảnh lo lắng tiền của nó, tôi chỉ đang hâm mộ nó, trời ơi, bây giờ nó có đại gia lo cho tất cả mọi thứ, từ ăn đến ngủ, dù sao tôi cũng mong nó mãi vui vẻ như thế này, bé mỡ sau này chắc chắn sẽ không lo thiếu bạn hehe nhưng tôi chưa đủ can đảm để nói ra

" Mà dạo này tao thấy Kinn hay qua lại với Vegas khá nhiều!" Porsche trầm ngâm

" Hả? Tao thấy cậu Vegas đâu có tới đây nhiều!" Tôi tò mò, trong suốt hai tuần nay, số lần anh ấy đến chỉ có 3 lần

" Ô hổ! Sao mày biết nó không tới đây? Mẹ nó, đêm nào nó cũng tới chỗ Kinn, tao thường xuyên ăn đêm nên tao biết, còn mày cứ ngủ như heo ấy!" Nó nhìn tôi, nhõng nhẽo lên tiếng

" À! Chắc có việc thôi!" Tôi nhanh nhẹn nuốt hết đống dâu tây trên bàn, tôi cũng thắc mắc, tài liệu về lô hàng cấm của thứ gia vẫn được tôi giữ nhưng tôi đã không còn đụng vào sau khi cậu Kinn miễn nhiệm vụ theo dõi Vegas

" Hừ hừ! Này, tao mới mua được quyển truyện ' Chó Sói và Bảy Chú Dê Con' nè! Tao nghe nói trong lúc bé con đang phát triển trong bụng, chúng ta nên tâm sự với bé con nhiều chút, cảm xúc của chúng ta chờ khi bé con lớn hơn xí cũng sẽ cảm nhận được đó! Thế nên hôm nay tao mới hào hứng!" Porsche hớn hở khoe cho tôi quyển truyện, tôi cười cười nhìn nó, bé mỡ của tôi mới chỉ là cục mỡ nhỏ thôi, sao có thể cảm nhận được chứ?

" Ôi! Tao quên! Chan kêu mày ăn xong xuống khu huấn luyện, có chuyện cần mày!"

" Ồ, ờ! Giờ tao xuống!" Tôi ngập ngừng rời đi

Trong lòng tôi chợt bâng khuân, huấn luyện là tôi phải vận động mạnh, như vậy có ảnh hưởng tới bé mỡ không?

Mỗi tháng đều diễn ra huấn luyện một lần dành cho vệ sĩ cấp cao còn vệ sĩ thường, hằng ngày đều phải tập luyện. Tôi đứng lên vị trí đầu tiên, hít thở sâu, bắt đầu tập luyện, thật may mắn, hôm nay tôi chỉ cần đứng quan sát và hỗ trợ các vệ sĩ mới. P'Chan muốn tôi xuống chỉ để huấn luyện cho vệ sĩ mới, nhẹ nhõm, tôi nghiêm túc quan sát từng người, ánh mắt tôi lia đến những chàng trai cơ bắp, ồ, về mặt thẩm mỹ, chất lượng vệ sĩ khá tốt nhưng nếu nói về cơ bắp, tôi chợt nhớ đến thân hình của Vegas, anh ta tuy không phải vệ sĩ nhưng vẫn vô cùng rắn chắc, tôi còn được sờ cơ bắp anh ấy mà hehe, ôi mẹ nó, không được, tại sao tôi phải nghĩ về tên khốn đó, tôi cần tập trung vào nhiệm vụ của mình. Tự vỗ mặt mình, tôi nghiêm giọng, bắt đầu buổi huấn luyện

" TẤT CẢ SẴN SÀNG! BẮT ĐẦU!" Lần lượt các vệ sĩ mới phải vượt qua nhiều chướng ngại vật, bọn họ thật dẻo dai, chỉ mới mấy phút lăn trên cỏ, giờ họ chuyển qua né những viên đạn giả lần lượt phóng ra từ các bia

" NHANH LÊN!" Tôi ra lệnh, tốc độ bọn họ tốt nhưng vẫn có vài người bị dính đạn, chưa đảm bảo yêu cầu

" HAI NGƯỜI PHÍA RÌA SÂN, NHANH CÁI CHÂN LÊN!" Tốc độ quá chậm, mắt tôi liếc ngang liếc dọc, Big nhìn tôi cảm thán

" TẤT CẢ CHÚ Ý! NGẮM CHO KĨ CÀNG! BẮN!" Tới phần bắn vào những mô hình di chuyển, phần này là khó nhất theo tôi, đây là mô hình di chuyển nhanh, rất khó nhắm chính xác

" BẮN! BẮN!"

" HÀNG CUỐI CÙNG! BẮN LỆCH! BẮN LẠI!"

" DI CHUYỂN THEO MÔ HÌNH! BẮN!"

" BẮN!"

" CHẬM QUÁ! BẮN LẠI! BẮN!" Mẹ nó, tôi la tới mức muốn khàn tiếng, Big phải đưa nước hỗ trợ tôi, cậu ta còn vỗ tay, hâm mộ nhìn tôi, này, ít ra cũng phải phụ tôi chứ? Những con người chồng chở chồng che đáng ghét!

Tôi cùng Big đứng quan sát, hướng dẫn cả buổi, cái nắng giữa trưa khiến người tôi mệt mỏi, đã vậy còn đứng suốt mấy tiếng, phải đến tận chiều, buổi huấn luyện mới kết thúc, cơ thể tôi mệt nhừ đi lên phòng, ghé tới tủ lạnh, tờ giấy thông báo của Porsche đập vào mặt tôi, hới, Porsche đi chơi với cậu chủ rồi, tôi để yên tờ giấy, vội mở tủ lạnh, nốc sạch chai nước dâu ép mà cậu chủ nhập về từ nước ngoài cho tôi, xoa xoa bụng, tôi đi vào nhà tắm, ngâm mình trong nước nóng, tôi thư giản nhưng cơ thể tôi đuối dần, cảm thấy không ổn, tôi vội lau sơ người, mặc một chiếc áo thun với quần đùi rồi nằm lên giường.

Tôi có một nỗi sợ với quần đùi nhưng chỉ khi cảm thấy an toàn tôi mới mặc, Porsche nói chân tôi rất đẹp nên thường xuyên mua quần đùi cho tôi, mới mấy ngày đầu tiên tôi gặp nó còn hơi ngại nhưng sau một tuần sự hài hước của nó đã khiến tôi tự tin mặc quần đùi, mà thực ra chỉ khi ở trong phòng tôi mới mặc thôi.

Đắp chăn, điều chỉnh tư thế thoải mái để không ảnh hưởng tới bé mỡ, tôi chìm vào giấc ngủ. Mơ hồ, tôi giống như nằm trên thuyền, trước mắt tôi là biển, nóng quá, tôi muốn tới gần biển, hình như có người đang nổi dưới biển, tôi không nhìn rõ, là một cậu bé, sao lại vậy? Cơ thể tôi mất hết sức lực, dù muốn cứu nhưng không thể, bóng tối bao quanh tôi. Tôi mơ màng cảm nhận được giọng nói của Porsche, sau đó tôi không nhớ gì nữa.

Chẳng biết bao lâu, tôi tỉnh dậy, dựa lưng vào gối, Porsche bưng tô cháo nóng hổi tới gần, mắt nó sáng lên nhìn tôi, hốc mắt đỏ

" Mẹ mày, bản thân sốt mà còn không biết! Làm tao sợ muốn đái ra quần!" Porsche luyên thuyên, tôi mỉm cười, xoa tay nó, chắc nó lo cho tôi lắm

" Xin lỗi hehe! Tao thấy người hơi mệt nên đi ngủ! Chắc do đứng nắng lâu quá nên mới sốt!" Tôi hơi lo sợ cho bé mỡ, định đưa tay sờ bụng, chợt nghĩ lại, Porsche nếu thấy sẽ nghi ngờ nên tôi dừng lại

" Ôi! Nãy mày chưa thấy Tankul làm ầm lên đâu! Nó còn định rinh mấy chục bác sĩ về khám cho mày kìa! Hên là tao cản kịp!" Porsche vừa thổi cháo vừa nói

" Hả? Bác sĩ? Khám...tao...?" Chỉ cần nghe đến hai chữ bác sĩ lòng tôi nổi lên từng cơn sóng

" Uầy, đừng sợ! Bác sĩ không có tới! Tao phải giải thích một đống lý do nó mới chịu dừng ý định gọi bác sĩ tới! Nào, há miệng!" Nó đưa muỗng cháo tới miệng tôi

" Ừm vậy sao? Thế giờ cậu chủ sao rồi?" Tôi nuốt xuống, chầm chậm hỏi

" Ngủ rồi! Mẹ nó, nãy nó ôm mày khóc lóc cả buổi còn mày cứ mê man bất tỉnh! Pol và Arm thông báo bác sĩ Top.....gì đó gọi, nó mới hôn trán mày rồi về phòng nghe điện thoại!" Tôi há hốc, mới đây mà lấy được số điện thoại luôn rồi sao, cậu Tankul hay mè nheo lắm nên cũng khá bình thường, nói thật thì tôi không cảm nhận được gì hết

" À! Porsche, để tao tự ăn được rồi! Mày ăn gì chưa?" Tôi định lấy tô cháo nhưng Porsche nhăn mặt

" Để tao đút cho ăn! Tao muốn đút mày ăn! Tao ăn no rồi, mẹ kiếp, dạo này tao còn tăng 2 kí!" Porsche nhõng nhẽo, vừa thổi vừa đút cho tôi, miệng cứ nói không ngừng, tôi nhìn nó cười, chỉ có lúc mang thai nó mới hay đáng yêu như này

" Ừm! Mày phải ăn cho hai người lận mà haha!" Tôi vui vẻ, cả nó và tôi đều phải nuôi cho hai cục mỡ trong bụng hehe

" Hahaha......à mà này! Mày từng nuôi chó sói hả?" Porsche hỏi, tôi thắc mắc, chó sói?

" Không có! Tao chưa từng nuôi gì hết á!" Tôi đáp, từ lúc 10 tuổi tới bây giờ tôi chưa từng nuôi gì cả, chó sói sao? Ôi, không có, ai lại đi nuôi chó sói, tôi không có điên tới mức nuôi chó sói, nếu nuôi chắc bây giờ con chó sói đó là ăn tôi lâu rồi

" Ò! Nè, ăn nhanh đi rồi uống thuốc đi ngủ!" Porsche đưa những muỗng cháo cuối cùng tới tôi, sau đó gỡ thuốc rồi đi rót một ly nước ấm để trên bàn, vui vẻ, lâu rồi mới có người chăm tôi như vậy, hồi nhỏ tôi luôn ngoan ngoãn, số lần tôi bệnh rất ít mà mỗi lần bệnh bà đều chăm tôi tận tình khiến cho tôi có cảm giác được bao bọc và Porsche cũng vậy

Tôi đưa tô cháo cho nó, uống thuốc xong rồi nằm xuống, chờ Porsche đem vô chỗ bếp, tôi xoa bụng nhẹ nhàng, bé mỡ, hôm nay ba xin lỗi nhé, ngày mai ba sẽ ăn thật nhiều món ngon bù đắp cho con! Nói thầm trong đầu, tôi chợp mắt một xíu, Porsche nhẹ nhàng đắp khắn lên trán cho tôi, kẹp cho tôi con gấu bông

" Ôm mà ngủ cho ngon! Tao hay ôm nó nên giờ cho mày! Ngủ đi cho mau khỏe!" Tôi nhắm mắt ngủ, Porsche lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh và tôi lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, tôi mơ màng nghe tiếng la của ai đó, cả tiếng đồ bị rơi vỡ, càng lúc càng to, tôi tỉnh dậy hoàn toàn, nhìn về phía sau, tôi hoảng hốt

" AAAAAAA.....Argh....đầu tôi đau quá!" Vegas ôm đầu, anh ấy đập mạnh người vào tủ bên giường, tôi bật dậy, tới gần, tôi giờ đây vô cùng căng thẳng, ánh mắt anh ấy hóa đỏ, nhìn rất dữ tợn

" Vegas, bình tĩnh, Vegas!" Tôi nhẹ nhàng chạm vào anh ấy, hoảng loạn, tay Vegas tự đánh vào đầu, người anh ấy co rùm lại vào một góc không khác gì bị tra tấn

" Là ai? Ai?" Vegas như phát điên, anh ấy đập đầu mình mạnh hơn, tay tôi bắt lấy tay anh ấy, nếu cứ để như vậy đầu anh ấy chắc chắn bị thương, tôi bấn loạn vô cùng, Vegas bị sao vậy? Tay Vegas cố gắng thoát ra, anh ấy vùng vẫy, tôi xém bị ngã về sau, lực quá mạnh

" Vegas! Pete, tôi là Pete, bình tĩnh!" Tôi cố gắng tới gần hơn, xoa dịu anh ấy, không biết, hiện giờ tôi đang rất loạn, điều duy nhất tôi có thể là trấn an người trước mặt. Tôi biết, tôi có thể mặc kệ Vegas rồi chạy ra khỏi phòng nhưng tôi không nỡ nhìn anh ấy đau đớn, không biết, cảm xúc tôi khó tả lắm, cho dù mọi nguồn cơn gây mệt mỏi cho tôi đều là anh ấy, tôi....trái tim tôi.....

" Pete! Pete! Pete! Đánh tôi đi! Nhanh lên! Đau quá, tôi đau quá!" Tiếng la to hơn, Vegas đang kêu tên tôi, mắt anh ấy dần nhắm lại, dòng nước trắng tinh chảy xuống gò má, Vegas khóc rồi, tôi phải làm sao đây? Anh ấy gào thét tên tôi, tôi nhìn người trước mặt đang chống cự với cơn đau của mình, tay Vegas nắm chặt tóc, gương mặt anh ấy nhăn nhó, môi bắt đầu chảy máu

" Vegas, anh sao vậy? Pete đây! Vegas! Từng đánh mình nữa! Làm ơn!" Đau, trái tim tôi đau, mặc kệ bản thân có thể bị thương, tôi nhào đến ôm Vegas, xoa lưng, vô vễ anh ấy, cơ thể anh ấy run rẩy trong vòng tay tôi, chửi tôi ngu ngốc cũng được nhưng sao tôi nỡ nhìn Vegas đau đớn như vậy được chứ? Bé mỡ...cũng không muốn nhìn ba mình đau đớn, đúng không con? Tôi chỉ biết ôm Vegas thật chặt! Nhẹ giọng an ủi, Vegas chợt dừng lại, không còn la nữa, bỗng tôi ngửi được mùi máu

" VEGAS! Dừng lại đi, anh chảy máu rồi!" Tay anh chảy máu, bàn tay từng bóp cổ tôi đang chảy máu, mắt tôi rưng rưng, tôi hoảng sợ, chuyện gì đang xảy ra với anh ấy vậy? Bàn tay tôi run run, cơ thể tôi cũng run rẩy theo từng giọt máu rơi xuống

" Vegas, đừng cắn nữa.....Vegas...anh sẽ đau lắm...tay anh ra máu nhiều lắm rồi!" Tôi từng nói muốn thấy Vegas đau đớn nhưng giờ đây khi nhìn anh đau, tôi lại khóc? Phải rồi! Tôi đang khóc, nước mắt tôi thấm vào chiếc áo thun xám anh đang mặc, tôi khóc to, vùi mặt vào lòng anh, khóc như một đứa trẻ, tại sao vậy chứ? Sao tôi phải khóc chứ? Tại sao lúc nào Vegas cũng khiến tôi đau như vậy chứ? Tại sao hả? Sao lúc nào tôi cũng phải đau vậy Vegas?

" Đừng khóc!" Giọng anh vang lên, cơ thể buông lỏng trong vòng tay tôi, tôi vẫn ôm chặt anh, khóc to cho đến khi giọng tôi khàn đi, đôi mắt mờ mờ, vội lau những giọt nước mắt còn đọng trên mặt

" Không đau nữa rồi! Ngoan...ngủ một lát nhé!" Tôi xoa lưng anh, thì thầm vào tai, an ủi.

Đỡ Vegas lên giường, tôi lấy hộp sơ cứu, băng bó bàn tay đang không ngừng chảy máu, vừa băng bó nước mắt tôi lại rơi xuống, tôi đọc trên mạng khi mang thai rất dễ khóc nên chắc tôi chỉ đang yếu đuối nhất thời thôi nhưng mà sao nước mắt cứ rơi xuống hoài vậy huhu? Tôi không hiểu chính mình được nữa! Cố ngăn dòng nước mắt, tôi cởi chiếc áo đang dính máu bỏ vào sọt rác, lấy một chút ít nước lạnh pha với nước nóng, nhiệt độ đủ ấm, tôi lau sơ qua người Vegas, giờ tôi mới nhìn kĩ sau những lần làm tình trong ánh đèn mờ ảo, trên người anh có những vết mờ mờ khá giống trên người tôi, từ lâu tôi cũng thắc mắc nhưng sau đó cũng bỏ qua nhưng....thật kì lạ.

Những vết này là gì? Tôi chưa bao giờ bị thương khi thực hiện nhiệm vụ, nếu có chỉ trầy sướt nhẹ. Chợt nhớ những vết mờ đó, nó cũng có trên lưng, cánh tay, bụng và ngực tôi.

Suy nghĩ một chút rồi lại thôi, tôi không phải là người có trí nhớ tốt. Vội lau người thật sạch cho Vegas, đừng nghĩ sâu xa, tôi...chỉ lau phần trên thôi nha, dù phần dưới của anh, tôi nhìn thấy và được sử dụng rồi nhưng mà tôi vẫn thấy ngại. Mặc cho Vegas chiếc áo thun tôi kiếm được, bật máy lạnh, tôi vào phòng vệ sinh, nôn hết những thức ăn trong ngày, xoa xoa bé mỡ, tôi sang phòng tắm, tắm rửa cho trôi đi mùi máu tanh.

Tắm xong, tôi vui vẻ ghé vào tủ lạnh, uống một hộp sữa, ngồi lên giường, nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của Vegas, anh chắc hẳn đang rất khó chịu, tay tôi xoa nhẹ mặt anh, thấy lông mày anh dãn ra, tôi hài lòng ngồi ăn bánh, ăn xong tôi cũng buồn ngủ nhưng nhìn sang Vegas, tay anh nắm chặt ga giường, mồ hôi đổ ra dù tôi đã bật máy lạnh nhiệt độ thấp, tôi nắm lấy đôi bàn tay săn chắc ấy, hôn lên nó, hôn xong, tôi ngẩn người, tôi đang làm gì thế? Cơ thể tôi chợt căng cứng sau đó lại nhắm mắt, tôi ngủ gục trên người Vegas.

Tôi cảm nhận được có người chạm vào tóc mình, tôi chậm chạp ngồi dậy, Vegas đang nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh

" Anh tỉnh rồi?" Tôi hỏi

" Còn đau không? Hay tôi đưa anh đi bệnh viện nhé! Anh có mắc bệnh nan ý gì trước kia không?" Chưa để Vegas trả lời, tôi hỏi dồn dập, ai biết được anh ta có bị bệnh gì không? Có khi không còn yếu sinh lí, đúng vậy, hai tuần qua anh ta không tìm tới thì chắc cũng có khả năng bị yếu sinh lí mà, đúng không?

" Anh giàu mà! Lấy tiền đi chữa bệnh nhé! Tôi...thấy...hơi...lo!" Câu cuối giọng tôi nhỏ dần, tôi lo thiệt đó nhưng mà anh ta giàu hehe, bệnh điên bệnh khùng gì đó mau đi chữa giùm! Tôi nhìn anh ta mong đợi nhưng mà anh đang nhíu mày, vậy chắc đau ở đâu đó

" Tay anh còn đau không?" Tôi nhớ rồi
" Đau!" Ôi trời, ai biểu anh tự cắn mình, đáng đời, tôi hơi lo lắng cho công việc của anh, bàn tay của những người như Vegas hay cậu Kinn đều phải cần bảo vệ an toàn

" Vậy tay trái anh kí hợp đồng được không?" Này, không phải tôi hỏi ngu đâu, có người thuận cả hai tay mà vả lại anh phải anh ta bị thương thì lỡ đâu anh trái có thể thay thế trong vài ngày. Đột nhiên anh ta cười to, tên khốn này, tôi đang lo cho tài sản sau này của anh đó, không kí được hợp đồng sẽ lỗ biết bao nhiêu tiền chứ, cậu Kinn từng cằn nhằn rất nhiều mỗi khi hợp đồng bị hủy

" Này tên điên à không... tôi không cố ý...đừng có cười!" Buột miệng, tôi định chửi nhưng nghĩ lại mỗi lần miệng tôi hỗn thì đều bị đè ra nên thôi, cúi đầu xuống, phát hiện ra tay mình vẫn đang nắm chặt tay anh ấy, vội rút tay ra, tôi ngại ngùng

" Đáng yêu!" Ai cho anh khen tôi đáng yêu, bực bội

" Không đáng yêu! Trời tối rồi, anh....đói bụng không?" Tôi lảng tránh vấn đề, dù sao trải qua cơn đau như vậy, cơ thể nên cần nạp năng lượng

" Không, đừng cách xa như vậy! Lại đây!" Né xa Vegas, tôi ngồi gần cuối giường, hừm, dám lảng tránh câu hỏi của tôi, tôi giơ ánh mắt dè chừng nhìn anh, ai biết được khi đến gần tôi có trở thành bữa tối của anh hay không chứ?

" Tôi...tôi sẽ lấy bánh ăn!" Viện lý do, tôi phóng tới tủ lạnh mà kiếm cái bánh dâu yêu thích, lấy xong tôi từ từ đi tới cái bàn sát bên giường, tôi nhìn anh một chút, hình như anh ấy có hơi lạ, ở dưới chăn đang nhô lên, thôi, không muốn nhìn nữa, tôi xé vỏ bánh, đưa mắt sang liếc người đang nhìn tôi một cách thèm thuồng, nãy đã bảo đói không thì không chịu trả lời, dù anh có xin tôi cũng không đưa cái bánh này cho đâu

" Anh chưa thấy ai ăn bánh dâu bao giờ à?" Tôi ngồi xuống ghế, thu chân lên, nhâm nhi bánh, ngon quá

" Chưa!" Có tin tôi đấm anh không, ngứa người hay sao ấy

" Chưa thấy thì giờ thấy!" Tôi trả treo, cắn miếng bánh to vào trong miệng, tôi liếc anh rồi vẫ tiếp tục ăn, mặc kệ ánh mắt đang nhìn tôi.

Ăn xong thì tôi lại buồn ngủ, ngáp một cái

" Đi đánh răng, em buồn ngủ rồi đấy!" Tôi ngớ người, sao nay Vegas lạ vậy? Hay là bị bệnh tâm thần? Ngáp thêm lần nữa, tôi cũng gật đầu bước vào phòng tắm nhưng mẹ nó, buồn nôn, tôi phóng sang nhà vệ sinh, nôn tiếp ra hết, bé mỡ, ngoan một chút nhé!

Tôi đẩy cửa phòng vệ sinh, bắt gặp ánh mắt của Vegas, tôi có hơi chột dạ, vội vào phòng tắm, tôi lo lắng, đánh răng xong, mở nước, tôi muốn ngâm mình một chút.

25/07/2022

Chú ý: Cốt truyện đều được mình xây dựng nên không hề giống truyện gốc! Và nó đang khá ảo khi về sau nên nếu ai không hợp xin vui vẻ rời đi ạ! Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤️

Bonus: Cháy quá hú🔥🔥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net