37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhận định viên đạn sẽ tiến tới trúng đầu, may thay hắn ta bắn lệch, trúng vào áo chống đạn, vừa mới thở phào nhưng hắn lại gục xuống và tôi thấy rõ người bắn hắn, cơ thể tôi căng cứng, gương mặt người đó đầy sát khí nhìn tôi, Kinn mới hạ được vài tên cũng phải rụt đuôi, không gian yên tĩnh đến lạ thường, bọn khốn kia liền tập kích lúc chúng tôi lơ là

" MẸ NÓ! BỌN KHỐN! TAO CHO CHÚNG MÀY CHẾT!"

Chính xác người nói câu này là Porsche, nó lao đến xử lí những người đang nhắm vào Kinn, tôi chưa từng nghĩ nó sẽ vát bụng bầu đi đấu như thế này! Mẹ kiếp, thế lực nào đưa nó đến đây được vậy

" ĐƯỢC LẮM VEGAS! MÀY MUỐN CHẾT ĐÚNG KHÔNG? TAO CHO MÀY CHẾT!"

Tất nhiên người bắn hạ tên kia chính là bé ú của tôi, Pete, em đưa ánh mắt đầy tức giận hướng tôi, ngay cả kiểu xưng hô bình thường cũng không còn, em hoàn toàn tức giận, cơ thể tôi như bất động, chỉ có thể nhìn em tiến tới đánh mình, tôi giơ tay chống đỡ, khốn khiếp, không phải tất cả đều đã đi lên máy bay rồi sao? Tôi đá mắt sang Kinn, anh ta lắc đầu.

" Pete! Em tức giận không tốt cho con!" Tôi cố gắng xoa dịu Pete

Pete dừng hành động, cầm súng, bắn tỉa từng tên gây chiến, ánh mắt em sắt lại, mấy chốc đã hạ được, tôi hít thở sâu, bên Kinn cũng chẳng khá khẩm hơn, bé ú nãy giờ vẫn không chịu nhìn thẳng mặt tôi, em tiến đến bên Kim, không thèm để ý tới tôi nhưng mà tôi đâu có làm sai, mọi thứ phải đảm bảo an toàn cho em chứ!

" MÁ MÀY! TAO TỨC CHẾT ĐI ĐƯỢC! MÀY NGON LẮM KINN! MÀY LỪA TAO!" Porsche tức giận hét lên

" Porsche! Nghe tao giải thích đã!" Kinn kế bên không ngừng khuyên giải

" Cái giải thích củ chó gì của mày! Tao đã nói bao nhiêu lần! Hả? Tao mang thai nhưng không có nghĩa tao phải trơ mắt nhìn mày chiến đấu! Hiểu không hả? Dẹp ngay cái suy nghĩ giấu diếm tao đi! Vậy mày nghĩ nếu tao an toàn mà mày lỡ may có chuyện thì tao có thực sự hạnh phúc không? Mày nghĩ cho tao và con thì tao và con cũng nghĩ cho mày! Tao cần mày, Kinn!" Tôi quan sát Porsche, mắt nó đỏ hoe, gương mặt vẫn không hề giấu đi vẻ tức giận, tay vẫn nắm chặt súng, Kinn đứng như trời chồng, anh ta ôm lấy Porsche, nso tuy vùng vẫy nhưng sau đó vẫn ôm lại

Tôi chợt hướng tới chỗ em, Pete đang nhìn tôi nhưng khi thấy tôi lại né tránh, đúng vậy nhỉ? Tôi cứ suy nghĩ cho em và con, đôi lúc lại quên đi chính mình, tôi nhớ rất rõ cảm giác bất lực khi thấy người mình yêu gục xuống sẽ đau như thế nào, cũng nhớ rõ cảm giác em nằm thoi thóp trong tay mình, đau đớn, chẳng ai có thể hiểu được cảm giác lúc đó, bất lực, muốn cứu em nhưng lại chẳng thể làm gì được.

" Trời đất ơi hai cái đứa này! Tao đã bảo ở trên khu bí mật của thằng Arm đi mà!" Tôi dừng suy nghĩ, Tankul với cái kính đen kết hợp với bộ đồ đỏ chóe hấp tấp chạy đến

" Tankul! Mày không lên máy bay?" Kim dắt Pete đưa sang tôi, nó tiến tới chỗ Tankul

" Tao...tao...ôi ừ tao không có lên! Cả hai đứa nó cũng không lên!" Tankul chề môi

" Mày có biết là nguy hiểm! Cả hai còn đang mang..." Kim ngán ngẩm lắc đầu, kế hoạch chúng tôi lập ra vậy mà lại bị phá trong chốc lát

" Tao biết nhưng mà....thằng Kinn đột ngột biến mất, Porsche chất vấn tao...sau đó...thì tao lỡ mồn nói hết! Thế là bị lộ!" Tôi muốn ôm Pete vỗ về nhưng bị em đẩy ra, em kiên quyết

" Còn bây giờ thì theo tao đi lên chỗ Arm mau! Ở đây nguy hiểm lắm!" Tankul lên tiếng, Kinn đẩy Porsche qua chỗ Tankul, nó không bằng lòng

" Tao sẽ không để mày chiến đấu một mình!" Porsche cằn nhằn

"Còn tao sẽ không để mày bị thương nên làm ơn, đi theo Tankul tới nơi an toàn!" Kinn gằng giọng

Cả hai đấu mắt với nhau, trong tình hình này càng ở lâu càng nguy hiểm, tôi nắm lấy tay Pete mặc em phản kháng

" Ngoan!" Nỗi lo lắng của tôi càng tăng thêm khi thấy Pete ở đây, em quá liều mạng, hiện giờ Pete thật sự không chiến đấu được

" Câm miệng đi!" Em liếc tôi, có ý muốn rút tay ra

" Pete, tôi biết lừa em đi là tôi sai nhưng giờ không phải lúc để tức giận!" Tôi cố gắng giải thích, Pete vẫn né tránh

" Giờ không phải lúc thì lúc nào mới phải? Mày chưa nhìn thấy tao đau đủ sao? Hay mày muốn bức tao đến chết? Nhìn đi Vegas, mày mang lại cho tao hai cục mỡ trong bụng rồi bây giờ thì sao?" Tôi cứng họng, trầm ngâm nhìn Pete, hốc mắt em đỏ lên

" Nếu không phải may mắn vì tên đó bắn lệch và tao đến kịp thì mày chết rồi, Vegas! Và khi mày chết thì tao và con phải làm sao đây? HẢ? MÀY BỚT NGU ĐI!" Đây là lần thứ hai Pete tức giận đến như vậy, cả Tankul đang mè nheo với Kim hay trận cãi vã của Kinn cũng dừng lại

" Vegas, tao mất một tháng để nhận được lời xin lỗi từ mày! Mất thêm một tháng nữa để từ từ chấp nhận mày và đến khi tao sắp chấp nhận mày thì mày lại làm cái trò ngu ngốc này! Vegas, đã bao nhiêu lâu rồi? Đã bao nhiêu lâu?" Tôi lặng im khi thấy nước mắt Pete rơi xuống, trận chiến vẫn đang diễn ra nhưng chúng tôi thì không, mọi sự chú ý của tôi đều tập trung về phía em

" Rốt cuộc bao nhiêu lâu rồi hả? Chó sói con, tại sao vậy? Tại sao cậu nhớ ra tớ nhưng lại nhẫn tâm nhìn tớ quên đi cậu! Hả?" Thời gian như ngừng trôi, tôi bất ngờ, Pete nhớ ra rồi sao? Nước mắt em chảy dài xuống gò má, tôi cứ ngơ ngẩn nhìn em, tôi phải làm sao đây? Cảm xúc trong tôi rối loạn, vừa vui vừa lo lắng, tại sao lại là lúc này, tôi thực sự không nghe lầm

" Pete! Em nhớ hết tất cả sao?" Tôi kéo em vào lòng mình, ôm lấy cơ thể đang run lên từng cơn

" Đồ ngốc! Cậu là đồ ngốc! Chó sói con ngu ngốc!" Nụ cười chợt xuất hiện, nước mắt tôi cũng rơi xuống, rất lâu rồi tôi không nghe được tiếng gọi thân thương này, em vừa khóc vừa đánh vào lưng tôi

" Là tôi ngu ngốc! Đúng vậy, chó sói con ngu ngốc mới không cho chim chích bông biết!" Thật vui khi Pete nhớ lại nhưng em nhớ ra từ lúc nào chứ?

" Tốt quá rồi!" Tankul vui vẻ, anh ta khóc ôm lấy Kim nhưng chưa được nói gì thêm, tiếng thông báo thông qua bộ đàm đã thu hút sự chú ý

" Tập trung tại phòng ngài Korn!"

Đây là giọng của Chan, tôi tạm buông Pete ra, lau đi giọt nước mắt của em, bây giờ là lúc quan trọng, nháy mắt với Tankul, anh ta cũng hiểu ý mà lôi Pete về phía sau, bên cạnh là tên vệ sĩ cao to ôm lấy cánh tay đang bị thương kéo Porsche về phía sau, chắc có lẽ Pete biết, tôi thật sự yêu em rất nhiều. Cảm ơn vì đã trở lại và cũng tạm biệt...

Dẹp bỏ mọi vui buồn, Kim và Kinn tả tơi hướng đến thang máy, chúng tôi dành cho nhau nụ cười động viên, trận chiến phải đi đến hồi kết càng nhanh càng tốt.

Thang máy vừa mở, chúng tôi dùng súng bắn hạ mấy con mồi đang trực chờ, tổng tấn công tất cả, dẹp sạch đường đi, cả ba bước trên con đường máu, các vệ sĩ bắt đầu xuất hiện, dồn hết năng lực để chốt hạ lũ sâu bọ nhường đường cho chúng tôi.

Chặng cuối cùng, căn phòng uy quyền của bác tôi, bỏ mặc những tiếng súng vang lên, mở cửa phòng, ba tôi đang chĩa súng về phía bác, Chan chĩa súng vào đầu ba tôi còn bác vẫn ung dung uống trà, phía đối diện là một người vệ sĩ già, tôi biết người này, là vệ sĩ cận thân của ông nội.

" Dừng tay lại!" Ngài vệ sĩ lên tiếng, đôi bàn tay già nua giơ chiếc gậy hướng đến ba tôi

Tôi, Kinn và Kim chầm chậm đi tới, ba tôi thấy tôi liền cười khinh

" Rốt cuộc mày vẫn chiến đấu vì anh trai ta!" Ông nhìn tôi nhưng trong khoảnh khắc nào đó tôi thấy được sự mất mát

" Ba nên dừng lại đi!" Tôi gằng giọng, ít ra khi ông dừng lại vẫn có cơ hội sống

" Câm miệng đi! Thằng nhóc ngu ngốc! Mày vẫn nghĩ ông ta sẽ cho mày tất cả nếu thắng tao?" Ba tôi tức giận, hướng súng đến tôi

" Con không cần những thứ khác ngoài Pete!" Tận đáy lòng tôi, những thứ như quyền lực, tiền tài hay danh vọng cũng chẳng bao giờ so sánh được với Pete, em là vật vô giá mà tôi chưa boa giờ muốn đánh mất

" Nghe rõ không Kan?" Bác đặt tách trà xuống, thách thức nhìn ông

" Im ngay đi Korn! Tại sao lúc nào mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về mày? Ngay cả con trai tao mày cũng thâu tóm được!" Tôi lặng người ông và bác nói chuyện, Kinn đặt tay lên vai tôi trấn an

" Tốt đẹp? Tao nên vui hay nên buồn đây Kan? Nghĩ xem, mày đã làm gì khiến Vegas xem mày như kẻ thù? Đẩy mẹ nó vào cái chết, khiến Vegas xém mất mạng, thôi miên ép buột nó quên đi tất cả, biến nó trở thành con người đen tối chìm sâu vào lối mòn sai trái! Vậy thì mày trách được ai?"

" Là mày và cha khiến tao trở nên như vậy! Tại sao lúc nào cha cũng đặt hết tâm huyết vào mày chứ? Cha chưa từng coi trọng tao, một chút cũng không! Tình yêu của cha chỉ dành cho mày! Còn tao thì không nhận được gì hết!"

" Thật sự là không hay sao? Hay là mày không để ý điều đó? Cha dành cả đời để cho tao và mày có cuộc sống sung túc, cha yêu mẹ và cũng yêu cả hai ta nhưng mày lại chẳng để tâm đến! Cả đời mày chỉ dồn hết vô quyền lực rồi nhìn xem đi Kan, nhìn đi! Vậy mày nhận được gì?"

" Mày cướp hết tất cả của tao! Tất cả đều là mày lấy hết!"

" Tao chưa từng lấy của mày! Là mày tự đánh mất! Mày luôn nói cha không yêu mày nhưng mày có từng nghĩ cho cha không?"

" Tao hận ông! Từ nhỏ đến lớn, cha đều yêu mày nhiều hơn! Ngay cả những buổi tiệc mừng lớn nhỏ, cha đều tán thưởng mày còn tao chẳng có gì hết! Mày biết lúc đó tao ghét mày tới mức nào không? Quyền lực đối với tao quan trọng hơn gia đình! Nếu nắm được quyền lực thì tao có tất cả mọi thứ! Tao có thể cho cha thấy tao chưa hề vô dụng, tao vẫn xứng đáng được cha yêu!"

" Mày sai rồi Kan! Cha yêu mày rất nhiều!"

" Mày nói cha yêu tao? Vậy thì tình yêu đó ở đâu? Nó có tồn tại sao? Hay chỉ đơn giản là lời nói qua loa!"

" Rốt cuộc tại sao lại tới mức này vậy Kan? Mày quên tất cả những gì cha làm cho mày rồi sao? Cha có khi yêu mày còn nhiều hơn tao!"

" Mày nhớ không Kan? Lúc mày bệnh, ai là người chăm sóc mày? Lúc mày nghịch ngợm phá phách thì cha có chửi mắng gì không? Ngay cả lúc mày không cẩn thận làm mất đi tài liệu quan trọng của cha, ông vẫn bao dung cho mày! Tao với mày càng lớn thì cha đã càng già đi nhưng ông vẫn luôn lo lắng cho cả hai! Trong cuộc đời của cha dành tất cả cho tao và mày! Cha vẫn luôn bao dung như vậy vì cha nghĩ tao với mày thiếu tình yêu của mẹ, ông muốn bù đắp đầy đủ tất cả cho chúng ta nhưng mày lại chưa từng để tâm đến những điều cha làm mà chỉ chú tâm vào quyền lực, sự đố kị của mày lớn tới mức tận tay lập kế hoạch giết đi tao! Mày có bao giờ coi tao là anh chưa?"

Người bác già, mắt đỏ hoe, ba tôi hạ súng xuống, hốc mắt ông cũng đỏ, lần đầu tiên tôi biết được những chuyện này, Kinn và Kim thở dài bên cạnh, ngài vệ sĩ già lắc đầu, tôi rối loạn

" Vậy mày có xem tao là em trai của mày không?"

" Có! Tao vẫn luôn xem mày là em trai của tao! Mọi lỗi lầm của mày tao vẫn tha thứ được! Tao là anh trai, mày là em trai, cha luôn nhắc nhở phải bao dung cho mày và tao vẫn luôn làm tốt trách nhiệm của một người anh trai! Mày biết không Kan? 10 năm trước, sau những gì mày làm với con trai tao, người làm anh như tao khó xử, giữa tình yêu cho con và cho mày, tao bất lưc! Lúc đó tao ước gì có thể giết chết nhưng tao làm không được! Tao mãi mãi làm không được! Kan à! Mẹ mất, cha mất, trên đời này tao chỉ còn mày là đứa em trai duy nhất thì mày bảo tao làm cách nào để xuống tay với mày!"

" Không đâu Korn! Mày đang lừa tao! Vốn dĩ mày chỉ nghe theo bản di chúc của cha!"

" Vậy thì mày nghĩ bản di chúc của cha có thể ngăn cản tao giết mày? Không hề! Tao vẫn có thể làm trái bản di chúc nhưng tao không nỡ giết mày! Mày nghĩ người làm anh trai như tao có thể nhẫn tâm đến mức giết em trai mình sao? Nếu tao giết được thì mày đã chết từ 10 năm trước rồi! Quyền lực ở chính gia tao cũng chẳng cần! Điều tao mong muốn và quý trọng nhất là tình thân nhưng người tao muốn bảo vệ lại tàn nhẫn đến đau lòng! Tao lớn tuổi rồi Kan, tao không còn trẻ người non dạ nữa! Tao biết, tao có lỗi vì cố gắng hạ thấp mày, thời gian trôi đi thì không thể nào quay trở lại! Tao chỉ có thể bù đắp cho Vegas và Macau, rốt cuộc tao lại nổi lên ý định chiếm lấy hai đứa nhỏ, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ tao! Tao xin lỗi!"

Tôi lặng im, mọi thứ xung quanh khiến tôi mơ hồ, lời của bác thốt ra làm trái tim tôi thắt lại, đúng là chẳng ai là tốt đẹp cả, bác tôi cũng vậy, ai ai cũng có mưu tính riêng nhưng bác vẫn nhận ra được sai lầm còn ba, ông vẫn chăm chú vào vết xe đổ, sai càng thêm sai.

" Sao bây giờ mày mới nói? Tao cần câu xin lỗi này 20 năm rồi! Korn, muộn màng, quá muộn màng! Tao chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha! Mọi thứ xung quanh, tao đều không để ý, cả đời của tao, đấu tranh vì quyền lực, vì tình yêu, vì những gì tao thiếu thốn, tao không thích nhìn người khác hạnh phúc! Tao hận tất cả những con người được cha yêu thương, tao hận luôn cả mày!"

" Nhưng không có nghĩa là mày có thể nhẫn tâm giết đi con trai mình! Kan, mày yêu Vegas và Macau không? Vegas, nó phải sống như thế nào trong suốt 10 năm vậy? Mày biến nó thành một phiên bản khác của mày! Không lệch đi được, chính mày đào tạo thêm một người như mày! Sau khi cha mất, mày vẫn như vậy! Hận càng thêm hận, lối đi của mày sai quá nhiều!"

Ba nhìn tôi, ánh mắt của ông rất khác, nó không còn sự thất vọng, khinh miệt mà là....ánh mắt hối lỗi, tôi lặng người, Kinn kế bên bắt đầu sụt sùi, Kim quay lưng né tránh, tôi chỉ biết cúi đầu, lạ quá, những lời nói của bác cứ xuyên thẳng tâm trí tôi, sự thật được lộ ra, đó là một cú sốc quá lớn đối với tôi.

Vốn dĩ ba cũng như tôi, à không, ba may mắn hơn tôi chứ, ba luôn nhận được tình yêu của ông nội nhưng ông lại gạt bỏ nó, sau đó lại cứ nghĩ bản thân thiếu thốn, đổ dồn hết tội lỗi của ông về cho tôi, ông muốn tôi cảm nhận được những gì ông từng chịu đựng, tôi cười nhạt, cuộc đời này thật ngắn ngủi, có những thứ chưa được giải đáp thì ông nội đã đi mất rồi để lại nỗi thù sâu hằng trong tâm trí ba tôi, đáng buồn.

" Tao....tao sai rồi! TAO SAI RỒI! CHA ƠI! CON BIẾT LỖI RỒI!"

Tôi đau lòng nhìn ông gục xuống, bác khóc, ba khóc, mọi người đều không kìm được nước mắt. Ba tôi cũng chỉ là đứa trẻ cần cha vỗ về, có lẽ đúng như những gì mọi người nói, ông nội yêu ba sai cách dẫn đến ngày hôm nay, hối lỗi cũng đã muộn so với những lỗi lầm đã gây ra.

" Biết lỗi là tốt!" Ngài vệ sĩ già lên tiếng, đưa ra bản di chúc, ngài thẳng tay đốt đi nó, tôi nhìn tờ giấy cháy lần, giống như mọi tranh đua, cuộc đấu dần lụi tàn chỉ để lại những vết thương, đớn đau như tàn tro rơi xuống nền đất lạnh lẽo

Căn phòng chìm trong tiếng khóc, tiếng mở cửa lần nữa vang lên, những ánh mắt đổ dồn vào phía cửa, ánh sáng của tôi, Pete tới rồi, Porsche và Tankul cũng đi vào, tôi chưa kịp nắm tay em

* Đoàng*

16/08/2022

Chú ý: Cốt truyện và tính cách nhân vật do mình xây dựng nên nếu mọi người không thích có thể rời đi! Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤️

Bonus: Nhẹ nhàng thôi! Quá trình tấn công được tua nhanh hehe chứ nặng nề quá hold không nỗi! 

Pete nhớ lại và đây cũng chính là lý do những chap này đều được kể theo góc nhìn của Vegas, vẫn chưa xong đâu hehe nhưng mà cũng không quá nặng nề đâu nên có thấy nhanh quá thì kệ đi nha mọi người, còn nếu mọi người không ưng có thể drop cũng được!❤️

Về sau vui vẻ lắm nên đừng lo hehe🤡



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net