38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" BA!"

" KAN!"

" CHÚ!"

Máu, ông tự bắn vào lồng ngực trái của chính mình, tôi vội vàng lao đến gần ông, không được, tôi phải làm sao đây?

" Ba ơi!" Tôi khóc, nhìn người ba mà mình thương yêu đang thoi thóp, quả thực đớn đau vô cùng

" Ve...gas! Xin...lỗi...con! Ta...yêu con...yêu Macau!" Ba tôi giơ bàn tay chai sạn lên mặt tôi, giọng ông yếu ớt, đây là lần đầu tiên ông nói yêu tôi, cũng gần như là lần cuối cùng, tôi nắm lấy tay ông, ba ơi, đừng bỏ con

" Anh...hai! Em....xin...lỗi!" Ba tôi mỉm cười, cánh tay ông buông lơi, mắt nhắm chặt lại, tôi sụp đổ, mọi thứ nhưu sụp đổ trước mắt tôi, khuôn miệng ông nở nụ cười

" Ba ơi! Ba! Mở mắt ra đi ba! Ba ơi!" Tôi kêu gào trong vô vọng, tại sao vậy chứ? Mọi thứ quá muộn màng, rốt cuộc ông lại tự kết liễu đời mình

" Em trai ngoan! Anh hai luôn tha thứ cho em!" Bác khóc, tôi khóc, thời gian như ngừng trôi

" Ba ơi....đừng bỏ con.....ba!" Tôi cứ ôm lấy ông mà khóc, mặc kệ tất cả, tôi cần ba

Tiếng thông báo ngừng tấn công vang lên cũng là lúc tôi phải tận tay tiễn đưa ba mình về nơi bầu trời xanh, tôi vẫn khóc, bác cũng vậy, ba tôi, người cả đời đấu tranh vì quyền lực đến lúc nhắm mắt suôi tay, ba, hãy an nghỉ nhé! Mẹ chờ ba lâu lắm rồi!

" Vegas! Có em đây!" Pete quỳ xuống bên tôi, em ôm lấy tôi, nhẹ nhàng xoa dịu đi nỗi đau mất mát

" Pete! Ba tôi bỏ tôi rồi! Tôi phải làm sao đây?" Tôi khóc trong lòng em, trong suốt cuộc đời tôi, ông luôn là người mà tôi kính trọng nhất dù ông luôn đối xử tệ với tôi nhưng cuộc sống mà, tôi không bao giờ có thể hận ông, tôi mong một ngày ông chấp nhận tôi nhưng khi ông chấp nhận tôi thì quá muộn màng

" Không sao đâu Vegas! Anh vẫn còn có em, Macau và con nữa mà!" Tôi lặng im, đúng vậy, tôi vẫn còn có Pete, vẫn còn có Macau, còn hai đứa nhóc chưa chào đời nữa, tôi còn chưa trả hết những gì đã làm đối với em mà

Tôi dần bình tĩnh, cầm tay Pete vỗ về, em khóc, tôi lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt thân thuộc, ba tôi đi rồi nhưng tôi cũng không được buông bỏ, tôi còn gia đình mình nữa, tôi phải sống thật tốt, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, tôi sẽ là một người cha tốt, sống thật hạnh phúc thay phần ông ấy.

Ba, mẹ, con yêu hai người rất nhiều!

Tôi nhìn người ba thân yêu, ông đang mỉm cười trên giường trong phòng bác tôi, thờ dài, tôi dìu Pete ra ngoài, Kinn, Kim, Tankul, Porsche cũng im lặng, chúng tôi di chuyển ra ngoài xe, chính gia cần tu sửa trong thời gian tới.

Tôi thẩn thờ ngước lên bầu trời, đẹp quá, bao lâu tôi mới cảm nhận được bầu trời này nhỉ? Dễ chịu nhưng một giây sau, bàn tay tôi bị bấu chặt, tôi quay sang Pete, trán em đổ mồ hồi, tay ôm lấy bụng

" Pete! Sao vậy? Pete!" Tankul lên tiếng trước, cả bọn hốt hoảng

" Pete! Mau lấy xe!" Tôi hoảng loạn bế em lên

" Vegas...con...em đau!" Pete run rẩy, tay em vẫn ôm lấy bụng, không xong rồi, tôi cảm nhận được phía dưới em ươn ướt, mẹ kiếp

" Pete!"

Xe đến, tôi nhanh chóng bước vào, ra lệnh tăng tốc, tôi giữ chặt lấy Pete, làm ơn, ba tôi đã bỏ tôi nếu bây giờ em cũng bỏ đi thì tôi phải sống sau đây?

Đến bệnh viện, tôi tiến tới khu vực cấp cứu, đặt em nằm xuống giường, các y tá lập tức chạy tới, tôi phải ra ngoài chờ đợi, cố gắng bình tĩnh, tôi thấp thỏm không yên, tôi đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, mất một lúc, bọn người Tankul chạy đến

" Pete của tao sao rồi?" Anh ta bắt lấy tôi tra hỏi

" Không biết!" Tôi hất tay anh ta ra, bây giờ bảo tôi bình tĩnh thật sự rất khó, mọi cú sốc cứ ập đến liên hồi, nếu em có chuyện gì thì tôi chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân

" Bình tĩnh đi Vegas!" Kim nói, tôi lắc đầu, quá đủ, hôm nay quá đủ

" Tao biết mày đau lòng nhưng đây là kết cục của chú! Xin lỗi!" Tôi biết đây là kết quả mà ông phải nhận nhưng có người con lại nỡ nhìn ba mình ra đi trước mắt như vậy chứ?

" Đừng xin lỗi! Kết quả này là tốt nhất!" Dù không thể nguôi ngoai sự đau lòng nhưng tôi buộc chấp nhận, lỗi lầm ông gây ra quá lớn, đến lúc mọi thứ nên lặng xuống

Tôi yêu ông nhiều nhưng cũng hận ông, tất cả mọi đau thương của tôi đều do ông tạo ra, tôi lớn lên trong sự so sánh, ba luôn muốn tôi phải thắng trong mọi trận chiến, dần dần tính cách tôi cũng thay đổi, tôi thích chiến thắng, thích mọi người quỳ dưới chân mà phục vụ, tôi ghét cái tính cách khi tức giận liền lấy người khác ra làm bao cát chút giận, tôi cũng chỉ đơn giản là cần ông vỗ về, một câu nói đơn giản cũng được nhưng trong suốt 21 năm trên đời, tôi chưa bao giờ nhận được và mãi mãi cũng không nghe được.

Thật may mắn khi tôi có Pete, dù lúc đầu không tốt đẹp mấy nhưng hiện tại em dần chấp nhận tôi, chúng tôi còn sắp chào đón thêm hai nhóc con, một gia đình hạnh phúc, đáng tiếc, sức khỏe em lại yếu dần do di chứng của vụ tấn công, đối với tôi, việc Pete mang thai không tốt trong thời điểm này, tôi chưa từng nghĩ Pete lại có thể mang thai, thế giới này không hiếm các trường hợp nam mang thai, có thể nói là rất thoáng nhưng tôi hầu như không gặp và tận trong đời sống tình dục, việc không sử dụng bao cũng khá bình thường, dù vậy tôi rất ít khi làm mà không mang, chỉ có đôi lúc quá hưng phấn mới mất kiểm soát. Hậu quả mang lại không hề tốt đẹp.

Giờ đây, hậu quả đang tới gần, thời gian trôi nhanh, Pete đã mang thai được ba tháng, sức khỏe em cứ theo đó mà suy giảm, vì trận chiến hôm nay tác động đến thai nhi, tôi cũng góp phần khiến em tức giận, quả thực, tôi vẫn chưa thể bảo vệ em được tốt nhất.

Hít thở sâu, tôi cứ lo lắng, Tankul, Kinn và Kim cũng vậy, lòng chúng tôi như lửa đốt

" Porsche đâu rồi?" Sực nhớ ra, bình thường nó sẽ dãy nãy đòi đi theo mà

" Porsche nghỉ ngơi tạm ở nhà Kim rồi! Tao sợ nó nóng giận sẽ ảnh hưởng!" Kinn day day thái dương, tôi bấu tay

Thời gian cứ trôi, tôi vẫn ngồi đây chờ đợi, lòng tôi cồn cào, sẽ không có chuyện gì chứ? Tôi thật sự lo lắng

Tiếng mở cửa vang lên, vẫn là vị bác sĩ quen thuộc, ông gỡ bao tay y tế, nghiêm túc nhìn chúng tôi

" Sức khỏe bệnh nhân tạm ổn định! Mọi người có thể vào thăm!" Tôi thở phào nhẹ nhỏm

" Khoan đã! Cậu vào phòng làm việc của tôi một chút!" Bác sĩ rời đi, tôi căng thẳng

" Chăm sóc Pete giúp em!" Tôi nói với Tankul, nhanh chân đi theo

Ngồi lên ghế, vị bác sĩ trầm mặt nhìn tôi, một linh cảm không lành chạy ngang qua

" Có chuyện không ổn sao bác sĩ?" Tôi lên tiếng

" Chồng cậu bị xuất huyết!" Tôi chết đứng, xuất huyết?

" Tôi đã căn dặn không nên vận động mạnh! Thời điểm ba tháng đầu này rất quan trọng, cậu lại để chồng mình động thai và điều này khiến khả năng sinh non của cậu ấy tăng lên! Đây là dấu hiệu không tốt! Tôi muốn cho cậu biết như thế! Hãy chăm sóc chồng mình kĩ càng hơn! Đây là trường hợp song thai, cậu ấy sẽ rất khó khăn khi đến cuối thai kì! Hiện tại tạm cho cậu ấy ở lại truyền nước! Tình trạng ổn định hơn rồi hãy xuất viện!" Bác sĩ lắc đầu, tôi choáng váng

Thẩn thờ bước ra khỏi phòng bác sĩ, tôi gục xuống, quá nhiều điều xấu ập đến trong hôm nay.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, Tankul ngồi buồn rầu, kế bên là Kinn và Kim chẳng khá khẩm hơn

" Pete chưa tỉnh?" Tôi hỏi

" Chưa! Bác sĩ nói gì vậy?" Kinn hỏi

" Cần ở lại truyền nước!" Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh em

" Tao ở lại với hai đứa mày nhé!" Tankul lên tiếng

Tôi mệt mỏi, chạm vào tay em mà gục xuống, không quan tâm mọi thứ, dần dần không gian tĩnh lặng, Tankul bị Kim lôi về, Kinn cũng về, tôi vẫn gục xuống giường, nắm chặt lấy tay em, làm ơn, đừng rời bỏ tôi, nhắm mắt, tôi ngủ gục.

Chợt tôi tỉnh dậy, Pete tỉnh rồi, em đang xoa đầu tôi

" Vegas! Mọi thứ ổn chứ?" Giờ đây tôi mới thật sự thở phào, Pete dù có hơi yếu nhưng vẫn ổn

" Vẫn ổn! Em bị động thai! Không sao, con chúng ta vẫn ổn!" Em vội vàng chạm lên bụng, tôi mỉm cười

" Sao vậy anh?"

" Ngoan, ở lại bệnh viện vài ngày nhé! Bác sĩ nói em thiếu chất!" Tôi nhẹ nhàng giải đáp

" Ừm!" Em ngoan ngoãn gật đầu

" Tôi đi mua cháo cho em!" Tôi định đứng dậy nhưng bàn tay em đã giữ tôi lại

" Anh không muốn nói gì với em sao?" Pete ngập ngừng níu áo tôi

" Xin lỗi!" Tôi chỉ biết xin lỗi vì đã giấu em nhiều thứ, cả chuyện ngày hôm nay

" Em biết anh lo cho em nhưng đừng nói dối được không? Em cũng lo cho anh mà Vegas!" Em áp tay lên mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng mắt em

" Tôi xin lỗi!"

" Em nhớ anh lắm!" Pete ôm tôi, em khóc nấc lên, tôi chợt nhận ra, chim chích bông trở về rồi mà

" Tôi cũng nhớ em!" Tôi vòng tay ôm Pete, xoa nhẹ tấm lưng gầy gò, bé ú cần phải nuôi thêm

" Anh là đồ ngốc! Tại sao lại không cho em nhớ ra chứ? Anh định giấu đến khi nào? Chó sói con ngu ngốc!" Em vừa khóc vừa nói nhưng tôi đã chặn lại bằng nụ hôn

Nụ hôn chứa chan tình yêu sau 10 năm, quay trở lại rồi, mọi thứ đã quay trở lại, tôi thật sự rất nhớ

" Pete! Tôi yêu em!" Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi muốn cho em thấy được tình yêu nồng cháy của mình

" Em cũng yêu anh!" Tôi mỉm cười, em nói yêu tôi, Pete đã nói yêu tôi, hạnh phúc, đã lâu tôi chưa nghe lại lời nói này

Tôi cứ ôm Pete một lúc lâu, đến khi trời ngả màu, Porsche cùng Kinn mang số đồ cần thiết đến, tôi gật đầu cảm ơn, hai người trò chuyện một lúc rồi cũng rời đi. Chính gia đang trong quá trình tu sửa, bác đang thu xếp hậu sự cho ba, hiện tại tôi cần chăm sóc cho Pete trước, tôi sẽ nhanh chóng về chính gia để phụ giúp, dù sao tôi không muốn để ba ra đi trong buồn bã.

Tôi lấy bộ đồ ngủ, bế Pete vào nhà vệ sinh, tôi đã chuyển em lên phòng VIP, mọi thứ cũng thoáng mát hơn, tẩy rửa cơ thể cho em, tôi bế em lên giường.

Đợi một lúc, y tá đến hỗ trợ truyền nước cho em, tôi đổ cháo ra tô, thổi nhẹ, làm giảm độ nóng, đưa đến miệng em. Bé ú ngoan ngoãn ăn hết, tôi cố gắng xoa dịu em, hôm nay, dù có rất nhiều câu hỏi nhưng hiện tại tâm trạng tôi không ổn để hỏi em, tôi cần bình tâm

" Vegas, đừng buồn!" Em mỉm cười an ủi tôi

" Ừ! Ngoan, em ngủ xíu đi!" Tôi chỉnh gối cho Pete

" Ừm!" Em nhắm mắt, cảm nhận hơi thở đều đều, tôi đắp chăn thật kĩ, ngắm nhìn em

Cảm xúc trong tôi chẳng ổn chút nào, ba mới mất, Pete lại gia tăng khả năng sinh non, sức khỏe yếu đi, tôi thực sự không ổn, điều gì tệ hơn khi trong một ngày tôi phải đối diện với những đau thương làm trái tim tôi như chết đi.

Ba, người đàn ông chỉ sống vì quyền lực, ai mà có ngờ được, ông đơn giản lại là đứa trẻ không cảm nhận được tình yêu thương từ gia đình dẫn đến những ngày tháng lao đao, nỗi u uất kéo dài khiến cả đời ông chưa giây phút nào là không suy tính, đến cả khi tôi và Macau chào đời, mọi thứ luôn đi xuống chứ chưa bao giờ tốt đẹp, cuộc đời ông chưa từng có ai soi sáng, mẹ tôi, người luôn yêu ông bằng cả trái tim rồi vì ông mà mất, để lại kết tinh tình yêu không trọn vẹn trên đời, tôi phải sống trong sự tính toán, một đứa trẻ cô độc, thiếu thốn tình yêu, đến khi có được cũng bị đẩy đi mất.

Tôi chẳng còn gì cả!

Thực sự tôi nghĩ rằng bác vẫn yêu ba, bác yêu ba theo cách riêng, ba cũng yêu bác nhưng chẳng ai chia sẻ cho nhau, tình thân, gia đình, quyền lực, tiền tài, danh vọng che mờ mắt, những mưu mô, tính toán lên ngôi, tan biến, tất cả đều tan biến, để lại nỗi đau không nguôi cho người còn sống.

Tôi dựa lưng vào tường, hít thở thật sâu, tiếng động từ phía giường thức tỉnh tôi, Pete chưa ngủ

" Khó chịu sao?" Tiến đến ngồi xuống ghế, tôi quan sát em

" Đau lưng!" Nghe em nói xong, tôi nhẹ nhàng xoa

" Vegas, anh có biết lúc viên đạn đó bắn ra, em sợ hãi đến mức nào không?" Tôi chợt lặng đi, không chỉ Pete mà cả tôi, nếu viên đạn đó thực sự giết tôi thì mọi chuyện sẽ tệ hơn bây giờ

" Em sợ lắm Vegas! Anh biết mà, em lo nên mới tức giận! Anh cũng định như 10 năm trước mà bỏ em sao?" Pete run lên, giọng em thì thầm

" Tôi xin lỗi, Pete! Nhưng tôi không muốn em gặp nguy hiểm! 10 năm trước, tôi đã không bảo vệ được em!" Tay tôi dừng lại, lướt trên khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, tôi hôn lên đôi mắt em an ủi

" Không đâu Vegas! 10 năm trước, anh không có lỗi! Chó sói con chưa bao giờ có lỗi với chim chích bông, là chim chích bông tự nguyện bảo vệ chó sói con!" Em nắm chặt tay tôi, hơi ấm chúng tôi truyền cho nhau

" Pete! Cảm ơn vì đã chấp nhận tôi! Cảm ơn chim chích bông!" Tôi cười, nụ cười tươi nhất trong suốt 10 năm mất đi ánh sáng, chúng tôi trở về bên nhau rồi

Tôi hôn em, mỗi lần hôn Pete, tôi đều dễ mất kiếm soát nhưng hôm nay thì không, tôi biết giới hạn, dứt môi, tôi vui vẻ nhìn gương mặt đỏ ửng của em, đáng yêu, em ngại ngùng tựa đầu lên vai tôi

" Vegas, anh đừng bỏ em nhé!" Em thầm thì

" Tôi không bao giờ bỏ em!" Trả lời bé ú, tôi vui vẻ hơn một chút

" Pete!" Tôi gọi em

" Hửm?" Em thắc mắc

" Là Tankul kể cho em sao?" Tôi cá chắc rằng Tankul là người nói ra tất cả, anh ta có bao giờ giữ được cái miệng của mình

" Ừm! Cậu chủ kể lại tất cả mọi sự việc!" Quả thực không sai, tôi chưa bao giờ dám để anh ta biết quá nhiều bí mật

" Cái đầu nhỏ của em sẽ bị đau nếu cứ nghĩ về những việc đó đấy! Ngoan, nghĩ về tôi thôi được chứ?" Tôi đặt em xuống giường, xoa xoa vùng bụng đang nhô lên từng ngày

" Hừ! Em vẫn chưa tha mọi lỗi lầm cho anh đâu! Anh bây giờ là con sói già rồi chẳng đáng yêu như hồi nhỏ nữa!" Pete chun mũi, tỏ vẻ giận dỗi

" Ừ! Thế nên con sói già này mới đủ khả năng ăn thịt em!" Tôi hôn lên chóp mũi em, cảm giác thật dễ chịu

" Đáng ghét! Anh ăn thịt lại còn để lại hai cục mỡ, đúng là ăn không kĩ càng!" Em phồng má, tôi bật cười, đáng yêu quá

" Vậy thì....chờ em sinh xong! Tôi sẽ ăn thật kĩ càng, ngay cả xương cũng không chừa!" Tôi cắn vào tai Pete, ôm trọn vòng eo em, bé ú ngại ngùng nhéo bụng tôi

Cứ thế chúng tôi trải qua đêm đầu tiên ở bệnh viện, vui vẻ và êm đềm.

Cảm ơn vì đã trở lại!

Ba ơi, con yêu ba!

17/08/2022

Chú ý: Cốt truyện và tính cách nhân vật do mình xây dựng nên nếu mọi người không thích có thể rời đi! Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤️

Bonus: Nhanh nhẹn xíu hoi, nặng nề quá hold hong nổi🤧

Đọc trong vui vẻ nha mọi người ❤️ Tuii đẩy nhanh tiến độ để đỡ nặng nề hơn hehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net