39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu sự của ngài Kan được đảm bảo kĩ càng về mọi mặt, buổi lễ đang diễn ra, Vegas túc trực từ sáng đến tối, tôi thực sự lo lắng cho Vegas nhưng hiện tôi không thể xuất viện, Vegas chưa cho phép.

Tôi nhớ rõ, trước khi đưa tôi đi nước ngoài, cậu chủ đã tới chăm tôi, lúc đó hốc mắt cậu chủ đỏ hoe làm tôi hoảng loạn, mất một khoảng thời gian để hỏi rõ, cậu chủ mới thút thít kể rõ, nói thật thì, đau, cảm giác đau đớn khó tả, dường như một chân trời mới mở ra, lần đầu tiên, những dòng kí ức xuất hiện, nó không còn mờ ảo mà là những kí ức thực sự, trái tim tôi như bị bóp nghẹn, khó thở, tôi nhận ra mình lãng quên tất cả, ngay cả Vegas, tôi chưa từng nghĩ bản thân mình trước kia lại có tình cảm tươi đẹp đến vậy.

[ Ở chap 34, Vegas nhờ Tankul chăm sóc Pete khi đi ra ngoài và trong lúc đó thì Tankul lỡ miệng kể ( cố ý)]

Thì ra tôi từng yêu Vegas nhiều đến thế, đến mức nhẫn tâm quên đi anh, chắc hẳn tôi không còn muốn nhớ lại những đau thương, bản thân tôi quá can đảm, haha tôi đỡ đạn cho anh mà, đến chính bản thân còn không nghĩ mình sẽ dũng cảm như thế nhưng nếu lúc đó tôi chết thì sẽ thế nào? Vậy chắc Vegas sẽ mãi lãng quên đi tôi, hai bé cũng không xuất hiện, những chuỗi ngày đau khổ biến mất, tôi không phải suốt ngày cứ ám ảnh về những điều dơ bẩn, trong giây phút nào đó, tôi từng nghĩ mình bị trầm cảm, thật may mắn, hai bé đã giúp tôi mạnh mẽ hơn.

Đáng lẽ tôi đã yên vị trên máy bay nhưng Porsche làm ầm lên vì nó phát hiện cậu Kinn rời đi, mọi thứ lộn xộn vô cùng, nó làm tôi hoang mang, sau khi nghe cậu chủ nói tất cả, Porsche ôm bụng mà rời khỏi máy bay, tôi chầm chậm dõi theo, thực sự lúc đó tôi khoog tức giận, bụng tôi còn đang khó chịu, tôi không nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghe đến Vegas đang chiến đấu trong nguy hiểm thì trái tim tôi đã muốn rớt ra ngoài rồi.

Tôi nhanh chóng leo lên xe, cậu chủ đưa chúng tôi lên khu vực bí mật của Arm, tôi theo dõi Vegas, thấy anh ấy vật lộn khó khăn, tôi không kìm lòng được mà phóng xuống, chộp lấy cây súng chuyên dụng, trên đường đi tôi diệt kha khá người, mùi máu tanh làm tôi muốn buồn nôn nhưng gặp được Vegas, tôi phải chịu đựng.

Biết không? Trái tim tôi như vỡ tan khi thấy viên đạn bắn vào Vegas, may thay anh cũng chịu mang áo chống đạn nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ an toàn, nếu viên đạn đó bắn lệch, nó sẽ giết chết Vegas, giết đi người mà tôi từng dùng mạng sống để bảo vệ và cũng chính vì thế, tôi quả thực tức giận.

Tôi khó khăn lắm mới vượt qua nỗi ám ảnh, 10 năm sống trong sự bảo bọc và giấu diếm của tất cả mọi người, tôi cảm thấy mình như một con rối, tôi có thật sự yếu đuối như vậy, đã bao nhiêu lần rồi, tôi chán nản cảnh bản thân bị bao trùm bởi ý nghĩ tiêu cực, thậm chí tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng để làm ba, tôi thiếu xót, tôi ngu ngốc và tôi vô dụng, Vegas muốn bảo vệ tôi nhưng anh lại sử dụng cách giấu diếm, rốt cuộc anh còn đang giấu điều gì nữa?

Sau khi cuộc chiến xảy ra, ngài Kan mất, Vegas đau buồn, tôi chỉ có thể an ủi anh, Vegas khóc nhiều, chợt tôi nhớ lại, 10 năm trước, Vegas cũng khóc như vậy, tôi buông tay Vegas, đau quá, trái tim tôi đau, mọi thứ như bóp nghẹn trái tim tôi, đã rất lâu rồi, khi nhớ lại tất cả, kí ức tươi đẹp hay kí ức đau thương, nó đều khiến tôi nghẹt thở, cũng thật mừng, tôi vẫn có thể ôm Vegas một lần nữa, một cái ôm thật sự chứa chan tình cảm thuần khiết nhất mà tôi dành cho anh.

Tôi khá hoảng hốt khi bụng tôi nhói lên từng cơn, nó mạnh mẽ, tôi lo sợ, sau đó tôi dần mất đi ý thức.

Đến khi tỉnh lại, Vegas vẫn bên cạnh tôi, chúng tôi cùng mở lòng, đón nhận nhau và tôi chấp nhận tha thứ cho Vegas, một khởi đầu mới cho chúng tôi.

Em yêu anh, Vegas!

Chạm nhẹ lên bụng, hai bé của ba thế nào rồi? Xin lỗi vì đã khiến hai con hoảng sợ nhé!

Tôi xoa xoa bụng, an ủi hai bé, Vegas chưa về, chắc anh sẽ buồn lắm, tôi muốn ở bên cạnh anh nhưng giờ không thể, sắp vào trưa rồi, không biết Vegas đã ăn uống gì chưa, tôi thật sự khá lo lắng.

Trong suốt hai ngày, mặt Vegas tiều tụy thấy rõ, anh chạy đôn chạy đáo để ổn định công việc, tiếp đón khác, tuy ngài Kan đối xử không tốt với anh nhưng ba vẫn là ba, làm sao mà hận được!

Từ nhỏ, tôi sống trong cơ cực suốt sáu năm, đến khi bảy tuổi mới bắt đầu tốt hơn, dù tốt nhưng vẫn gặp biến cố, tôi chống chọi với mọi thứ, nhờ tình yêu thương của bà mà tôi tốt hơn từng ngày và tôi cũng muốn mang tình yêu của mình che chở cho Vegas, giúp anh sống tốt hơn.

Uống một ngụm sữa, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn, suy nghĩ không tốt, Vegas đã dặn dò kĩ càng, tôi không muốn anh giận, đáng tiếc, điện thoại tôi bị tịch thu, Vegas đang trở lại thời kì nghiêm khắc, kiêng cử đủ điều.

Tôi đã ngủ một giấc tới chiều, cảm giác thật sảng khoái, Vegas về rồi, anh vui vẻ nhìn tôi nhưng tôi biết, trong ánh mắt ấy vẫn có sự buồn bã

" Em ở đây!" Tôi chạm nhẹ mặt anh

" Ừ!" Vegas chầm chậm ôm tôi

" Không sao nữa rồi!" Tách nhau ra, tôi hôn nhẹ lên má anh an ủi, vegas cười

" Vegas, chúng ta khi nào về chính gia?" Tôi hài lòng ăn cháo

" Ngày mai tôi đưa em về chính gia!" Vegas ân cần đút cháo cho tôi

" Thứ gia thì sao?" Tôi nói, dù sao nhà của Vegas là thứ gia

" Căn biệt thự đang được bán lại! Trước khi gia đình tôi cũng không sống ở đó nên kỉ niệm cũng chẳng tốt đẹp! Tôi muốn mua lại một căn biệt thự tiên tiến hơn với gần chính gia một chút! Em sẽ không phải nhớ!" Vegas đưa nước, tôi gật gù, xa cậu chủ là điều tôi chưa từng muốn

" Cảm ơn anh!" Tôi vui vẻ uống nước

" Tạm thời cứ ở chính gia! Tankul không để em đi dễ dàng, anh ta khá phiền phức!" Vegas nhăn nhó, tôi bật cười

" Tất nhiên! Em đã ở với cậu chủ 10 năm rồi đấy! Còn nhiều hơn bên anh nữa! Xa cậu chủ chắc chắn sẽ rất buồn!" Tôi phồng má cãi lại, không thích rời xa cậu chủ xíu nào

" Ừ! Tôi bù đắp nhiều hơn cho em! Bây giờ thì ngoan ngoãn uống sữa! Hai tiểu quỷ sẽ quậy em!" Anh xoa đầu tôi, vui vẻ đưa ly sữa nóng đến

" Là do anh tặng em đó! Nếu không phải vì anh thì em cũng không có phải khổ sở như vầy đâu!" Nhờ ai hả? Tên Vegas đáng ghét

" Bé ú ngoan nào!" Vegas cười, tôi nhăn mặt

" Hừ! Anh liệu hồn!" Tôi đẩy ly rỗng sang anh, hai cục mỡ này khiến tôi khó chịu

" Có khó chịu không?" Vegas ngồi lên giường bệnh, vì chiếc giường hơi nhỏ nên chúng tôi không nằm chung được

" Lưng đau!" Tôi nhàn nhạt lên tiếng, ngã người về sau, Vegas ôm tôi

" Ráng một chút! Chờ sinh xong em sẽ không đau nữa!" Tôi ngọ nguậy, sinh xong có khi còn mệt hơn, chăm sóc em bé, cho ăn, cho ngủ, còn phải bị quấy khóc, ôi, nhiều thứ lắm

" Không đâu! Sẽ mệt hơn nhiều!" Vegas luồn tay vào áo, xoa bụng tôi

" Tới khi sinh xong, tôi sẽ giúp em thoải mái!" Vừa nói xong, Vegas lại tiến lên ngực tôi, chạm nhẹ vào khiến tôi giật nãy người

" Hừ! Anh bớt lại đi!" Tôi nhéo anh, suốt ngày cứ nghĩ không đâu

" Pete, em sẽ có sữa không?" Vegasxoa ngực tôi, làn hơi ấm nóng phà vào tai tôi, cơ thể tôi run nhẹ

" Anh im đi! Sữa gì chứ!" Tôi ngại ngùng, né tránh

" Một chút thôi! Xin em!" Vegas xoa nắn ngực tôi như thể muốn nơi này ra sữa, vừa đau vừa kích thích, tôi là nam, chắc chắn sẽ không có sữa, tên điên này thái quá

" Ưm...Vegas...đừng nắn nữa!" Ngực tôi khó chịu do sự đụng chạm, ở phía dưới, cự vật của Vegas chọt vào mông tôi, Vegas đang ham muốn

" Đừng mà....Vegas!" Cơ thể tôi run nhẹ, cổ tay tôi còn đang truyền nước, sự động chạm của Vegas khiến tôi lo sợ

Tay anh nãy giờ cứ trêu chọc ngực tôi, chưa kịp chú ý, Vegas đặt tôi dưới thân, cẩn thận với cánh tay đang truyền nước, Vegas cởi cúc áo tôi, anh ngậm lấy đầu nhũ, mút mát nó, tôi run rẩy

" Ưm..Vegas...em kêu dừng!" Một bên anh mút, một bên lại xoa nắn, tôi bị kích thích hai bên nhưng giờ không phải lúc

Hai bên ngực tôi bị Vegas trêu chọc đến ửng đỏ, tôi ngại ngùng đánh vào lưng anh, Vegas lại tiếp tục quấn lấy lưỡi tôi, chưa an phận, anh nhân cơ hội, bóp mông tôi, Vegas không quá mạnh bạo nhưng tôi muốn phản kháng, cơ thể tôi mềm nhũn

" Đủ rồi.....em đau!" Tôi khó chịu, Vegas dừng tay lại, anh hốt hoảng nhìn tôi

" Em đau ở đâu? Tôi gọi bác sĩ nhé!" Tôi níu lấy áo anh

" Không cần! Anh...!" Ngại ngùng, Vegas dùng lực tay hơi mạnh nhưng mà nói ra thì hơi xấu hổ, tôi không rành về làm tình, mọi chuyện đều anh ấy chủ động

" Xin lỗi!" Anh hôn lên trán tôi trấn an, tay gài lại nút áo

Tôi vì mệt cũng ngủ sâu, tới khi thức dậy, tôi đã được Vegas bế trên tay, giấy tờ xuất viện, Nop đã xử lí, tôi cùng Vegas về chính gia. Chính gia vô cùng bình yên, cậu chủ thấy tôi liền nói chuyện liên hồi nhưng Vegas đã chặn lại, cậu Kim cũng xuất hiện, kế bên là một cậu trai lạ mặt, hình như là em trai Porsche, tôi mỉm cười, Macau cũng tới líu lo, tiếc là Vegas ôm tôi chăt hơn, không để tôi nói chuyện nhiều.

Dễ chịu, về đến phòng, tôi cảm thấy thoải mái, ở bệnh viện mùi thuốc sát trùng không dễ ngửi chút nào, Vegas đem tôi vào nhà tắm, tay anh thoăn thoắt cởi đồ tôi ra, đặt tôi xuống bồn tắm mà điều chỉnh nước

" Dễ chịu quá!" Tôi vui vẻ ngâm mình, dùng xíu sữa tắm để tạo bọt

" Cẩn thận mũi em!" Vegas nhăn nhó khi thấy tôi ngửi bọt tắm

" Hì! Không sao đâu!" Tôi đáp, Vegas cứ lo lắng quá

Tay anh chạm lên từng tấc da trên cơ thể tôi, sạch sẽ kĩ càng, anh cũng tự tắm sau đó Vegas quấn tôi lại bằng tấm khăn lớn, ôm tôi ra ngoài, anh thay đồ cho tôi, bây giờ tôi đang ngoan ngoãn cho anh sấy tóc, vừa sấy tóc vừa uống sữa, sảng khoái quá đi, thú thật, lúc trên xe tôi đã nôn hết lên người Vegas nên giờ chẳng có gì trong bụng hehe, nạp năng lượng thôi.

" Uống nhiều một chút!" Vegas hạ giọng, anh ôm eo tôi

" Ừm! Anh uống không?" Tôi vui vẻ trả lời, đưa ống hút hướng tới anh, Vegas sáng nay chưa ăn uống gì hết

" Em uống đi!" Vegas nhìn tôi lắc đầu, tôi uống vào một ngụm, đột nhiên, Vegas nâng cầm tôi lên, áp môi, anh tách môi tôi, mắt tôi mở to

" Ngon lắm!" Dứt môi, anh lau đi vết sữa trên miệng, hài lòng cười, cái tên lợi dụng này

" Hừ!" Tôi giận dỗi, rõ ràng là lợi dụng hôn tôi, đáng ghét

" Bé ú đừng giận! Em phải giúp chồng mình ăn no chứ!" Anh xoa má tôi, hới, ai thèm cho anh ăn, tôi còn chưa chấp nhận đâu, chồng con gì ở đây chứ

" Không thích!" Nhéo bụng anh, tôi lườm

" Được rồi! Bé ú đáng yêu!" Anh chọt má tôi, bàn tay hư luồn vào trong quần mà xoa nắn mông tôi, tên biến thái này

" Ưm...Vegas...!" Mọi sự đụng chạm của Vegas đều khiến tôi run rẩy, từ khi mang thai, cơ thể tôi nhạy cảm hơn rất nhiều

" Tôi vào nhà vệ sinh một chút!" Vegas buông tôi ra, anh lập tức chạy vào nhà vệ sinh, tôi ngơ ngác

Tận nữa tiếng sau Vegas mới lú mặt ra, tôi khó hiểu, anh có sao không nhỉ?

" Anh đau bụng?" Tôi nghiên đầu

" Không!" Vegas cười cười, tôi lo lắng anh vẫn còn buồn vì chuyện của ngài Kan, có ổn không?

" Mọi thứ ổn hết đúng không?" Tôi lên tiếng

" Ừm! Đã ổn thỏa mọi thứ!" Anh nằm xuống giường, tôi cũng ngoãn nàm lên người anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể săn chắc

Tôi thực sự thích cảm giác này, hồi nhỏ tôi cũng hay nằm lên người anh như thế, nó khiến tôi thoải mái và dường như cơ thể chúng tôi có thể truyền hơi ấm cho nhau, vui vẻ, bé mỡ, cục mỡ, hai con hạnh phúc không? Ba nhỏ hạnh phúc lắm!

Vegas, bắt đầu cuộc sống mới thôi nào!

17/08/2022

Chú ý: Cốt truyện và tính cách nhân vật do mình xây dựng nên nếu mọi người không thích có thể rời đi💕! Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤️

Bonus: Tuii chiều ý mọi người lắm ó! Vui vẻ nha hehe😍 Nếu chỗ nào bị sai chính tả thì mọi người hú tuii nha, cảm ơn mọi người rất nhiều❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net