41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu tôi chưa có cảm giác thoải mái như bây giờ, sau lễ tang ba, Macau khóc rất nhiều, tôi dành cả ngày để an ủi nhóc. Đối với mọi người, ông ấy có thể là người xấu xa, độc ác nhưng đối với tôi và Macau, ông là người cha, người tạo ra chúng tôi, đến giây phút cuối cùng, ông đã hối lỗi, mọi chuyện thật nhẹ nhỏm.

Bác cũng đã giao quyền hành lại cho Kinn, tôi nhận nhiệm vụ hỗ trợ, thực ra cũng nhàn, dạo này Nop cũng khá được việc, những công việc như xem xét các lô hàng tôi đều giao lại cho cậu ta, quả thực tôi có lòng tin về lòng trung thành của Nop, vậy cũng tốt, tôi sẽ có thời gian dành cho bé ú nhiều hơn, chờ em sinh xong, tôi còn phải suy xét về việc thuê bảo mẫu hoặc có thể giao cho Tankul chăm.

" Cậu chủ, giấy tờ của lô hàng hôm nay!" Nop đưa đến cho tôi sấp tài liệu về các lô hàng, chủ yếu là vũ khí

" Được!" Tôi xem xét sơ lược, không có vấn đề

Ổn định giấy tờ, tôi đưa đồ đến cho Macau, nhóc chuẩn bị bước vào năm học, làm sinh viên năm nhất, tôi khá mừng và cũng khá lo, từ khi Pete mang thai, tôi không đủ thời gian quan tâm nhóc, chủ yếu đều là Kim lo giúp nên giờ quay lại, Macau trưởng thành hơn nhiều rồi.

" Anh hai!" Macau vui vẻ khi thấy tôi

" Đồ của nhóc!" Tôi chuẩn bị cho nhóc những vật dụng cần thiết, mua Laptop, máy tính bảng, điện thoại, các loại sách, tất cả đều được chuyển đến khu biệt thự khuất mắt của Kim

" Oaa, cảm ơn anh!" Nhóc cười tươi như hoa

" Học cho tốt!" Tôi xoa đầu

" Hehe à mà anh dâu ổn không anh?" Cà rỡn một chút, Macau chuyển chủ đề

" Vẫn ổn! Rảnh thì qua chơi với anh dâu của em!" Tôi nhìn căn biệt thự của Kim, ngán ngẩm, tông màu trầm nổi bật bên ngoài nhưng bên trong phòng Macau thì chẳng khác gì phòng dành cho con nít hoặc có thể do nhóc tự trang trí

" Nhóc thích kiên cứu về vũ trụ khi nào thế?" Cầm chiếc tàu vũ trụ mô hình lên quan sát, khá tỉ mỉ

" Chỉ mới đây thôi! Nó thú vị lắm!" Nhóc cười đến híp mắt

" Ừ! Kim đâu?" Nãy giờ quả thực không thấy Kim

" Anh Kim đi mua đồ với Porschay rồi!" Nhóc bĩu môi

" Ừ! Tuần sau chuyển qua nhà mới sẽ không cô đơn!" Tôi cười, ở với hai người yêu nhau thì chuyện bỏ lại là bình thường, Kim tuy không thể hiện ra mặt nhưng tôi biết, nó ghét có bóng đèn

" Em biết rồi! Sau này có khi anh bắt em chăm hai nhóc nhỏ chứ dễ gì cho em ở không!" Macau phồng má, nằm sải lai trên giường, thằng nhóc lanh miệng, chứ không thì anh cũng chẳng cần đưa mày về làm gì

" Biết điều thì tốt!"

Nói chuyện một lúc, tôi phải nhanh chóng về cùng ăn cơm trưa với bé ú thôi. Pete khi mang thai rất dễ khóc, có mấy lần tôi về không đúng giờ bị em giận cả ngày, dù sao thì tôi cũng dỗ dành được, em đáng yêu lắm.

Vui vẻ tiến lên phòng, bước vào, tôi bật cười, bé ú cuộn tròn trong tấm chăn làm nó nhô lên, ở cạnh em khiến tôi có thể vui vẻ cả ngày trừu những lúc nổi lên ham muốn, vừa ngứa ngáy lại khó chịu, kiềm nén là cách tốt nhưng chỉ nhìn mà không làm thì thật tệ.

" Bé, dậy nào!" Tôi gỡ nhẹ tấm chăn, em chầm chậm mở mắt

" Anh về rồi!" Em dụi mắt trông đáng yêu cực kì

" Ừ!" Tôi cúi xuống, Pete cũng hiểu mà giơ tay đòi bế

Tiến vào nhà vệ sinh, tẩy rửa sạch sẽ cho em, tôi đặt em xuống ghế, sắp xếp các món ăn ra trước mặt, đều là các món dễ tiêu, chắc sẽ không khiến em buồn nôn

" Anh ăn chung không?" Đôi mắt long lanh thu hút ánh nhìn của tôi

" Không! Bé ăn đi!" Tôi ngồi xuống ghế, đối diện với em, mở điện thoại

Mọi công việc buôn bán của ba đều được kiểm tra và chuyển tất cả quyền hành sang tôi, bởi Pete đang trong giai đoạn khó nhằn nên việc rời xa em là điều tôi lo sợ, chỉ cần bất cẩn hay sai sót gì đó sẽ khiến bé ú lo lắng và bất an mà hầu hết đều bắt nguồn từ tôi.

Lần trước, sau lễ tang ba tôi một tuần, một lô hàng của tôi bị bọn khốn Ý chặn đầu cướp đi, mọi việc sẽ không có gì nặng nề nếu bọn chúng không cố ý tấn công tất cả vệ sĩ với mục tiêu chiếm lấy tất cả và điều đó đã chọc điên tôi.

Do chiến đấu quá hăng và mất kiểm soát, tôi vô tình nổ phát súng gây chiến với kẻ đứng đầu bọn Ý, chính xác, tôi bị tổn thất về nhân lực khá nặng, việc này truyền tai Kinn, có vệ sĩ sang hỗ trợ, vì thế mà tôi vô cùng tức giận về hành vi của mình.

Lẽ ra chẳng có gì đáng nói nếu tôi không mất kiềm chế mà vô ý mạnh bạo với Pete, ngày hôm đó thật đáng nhớ với tôi, một bài học cho sau này:

" Vegas, anh về rồi!" Pete hớn hở chào đón tôi nhưng tôi lại trong tình trạng nổi giận và ức chế khiến tôi chẳng để ý được

" Ừ!" Tôi tiến đến ôm em nhưng giây sau, mùi hương sữa ngọt ngào khiến tôi mất kiểm soát

" Vegas! Anh sao vậy?" Không nói không rằng, tôi đặt em dưới thân, tay nhanh chóng cởi nút áo em

" Vegas, anh nghe em nói không?" Tôi vẫn làm nhiệm vụ của chính mình, cắn mút cơ thể em, dường như không nghe được Pete đang nói

" Ưm...anh ơi....buông em ra!" Pete bắt đầu nức nở, tôi đánh mạnh vào mông em, tay còn bất mãn mà bóp đến đỏ ửng

" A....đừng mà!" Tôi cởi khóa quần, tiến đến giữa hai đùi non em mà ép em kẹp chặt vật nhỏ, tay vẫn luyến tuyến bờ mông mềm mại, không ngại ngần mà xoa nắn

" Hức....anh ơi....bình tĩnh lại đi mà!" Pete bị tôi giữ chặt, em không đủ sức phản kháng, trước mắt tôi, em như con mồi béo bở để tôi giải tỏa

Chẳng nói năng gì nhiều, tôi bắt đầu ra vào, tuy không vào bên trong nhưng cũng khiến Pete khóc nấc lên, em bấu tay tôi

" Anh ơi....Vegas ơi....em đau....em đau mà....!"

Rốt cuộc tôi cũng bừng tỉnh, Pete mếu máo, mặt em tái mét, tôi hoảng loạn, mẹ nó, Pete vì sốc mà ngất đi, sau đó tôi bị Tankul và bác sĩ quản giáo một hồi, từ đó đến nay tôi đã không ra ngoài làm việc, tôi cũng được Tankul dắt đi điều trị tâm lý, tránh gây xảy ra trường hợp tương tự.

" Sao vậy? Nhìn mặt anh căng thẳng lắm!" Pete tròn xoe mắt

" Có vài vấn đề khó nhằn trong công việc!" Tôi giả bộ đáp

" Vậy sao?" Mặt Pete xị xuống, có vẻ em đang suy nghĩ tiêu cực, tôi tiến đến, kéo ghế ngồi sát em

" Bé đang lo?" Nâng cầm em lên, tôi ép em nhìn thẳng mắt mình

" Không có....chỉ là...em sợ!" Pete buông đũa, ôm lấy tôi, em vùi mặt vào lồng ngực tôi

" Sao lại sợ? Nói tôi nghe!" Sợ? Em đang sợ gì chứ? Hay là em thấy không an toàn

" Em và con có phải đang là gánh nặng của anh không?" Em ngẩng mặt lên mếu máo

" Không có! Ngoan, nói xem nào? Ai nói bé là gánh nặng của anh?" Tôi bất lực, cứ cách một hoặc hai ngày em sẽ đều tự tổn thương chính mình

" Đêm nào anh cũng thức khuya xử lí công việc, ban ngày còn phải chăm sóc em, anh còn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi! Em...em cảm thấy mình đang làm gánh nặng cho anh!" Giọng Pete về sau càng nhỏ dần, quả thực công việc khá nặng nề nhưng không tới mức gây mệt mỏi cho tôi, bé ngốc lại nghĩ nhiều rồi

"Bé ú ngốc à, tôi chưa bao giờ xem em là gánh nặng hết, tất cả đều là việc tôi cần làm cho em! Đừng suy nghĩ như vậy nữa!" Tôi hôn lên trán em, đây luôn là cách an ủi mà tôi ưu tiên

" Nhưng mà anh sẽ mệt lắm! Anh có thể để em tự tắm rửa được mà!" Em nhẹ nhàng nói

" Không mệt! Để bé một mình tôi không yên tâm! Ngoan nhé, đừng lo lắng nữa!" Xoa bụng em, bé ú này thật đáng yêu

" Ừm!" Pete ngoan ngoãn ăn hết cơm, tôi cũng dẹp điện thoại sang một bên, phần xem xét lô hàng cứ giao tạm cho Nop

Chờ em ăn xong, tôi dọn dẹp, Pete đã nhanh chóng tiến đến bên giường, em híp mắt quan sát tôi

" Thấy chồng của bé đẹp trai không?" Bước đến gần, tôi nhéo hai cái má mềm mịn

" Hứ, nếu không đẹp em đây không thèm!" Tôi bật cười, đôi môi chúm chím thu hút ánh mắt tôi

" Vậy thì hồi nhỏ cũng thế? Bé chơi với tôi vì đẹp?" Chống hai tay xuống nệm, đụng nhẹ vào chóp mũi Pete

" Không nói cho anh nghe đâu!" Bé ú phồng má, chống nạnh khiêu khích

" Ừ! Chờ hai nhóc con chào đời, tôi phải phạt bé thật mạnh!" Ngồi xuống giường, bế em vào ngồi trong lòng, tôi hài lòng chạm tay vào mông Pete

" Ưm...ai cho anh phạt? Em không chịu!" Pete mè nheo, dựa người hết vào tôi

" Bé hư thì phải phạt! Bây giờ em hối lỗi còn kịp!" Tôi cắn vào tai em, tay lại không an phận mà sờ mó lung tung

" Hừm, anh đừng giở trò!" Em ngượng ngùng, cố gắng đẩy tay tôi ra

" Ngoan một chút!" Đánh nhẹ mông em, Pete rên rỉ nho nhỏ, cựa quậy trong lòng tôi

" Anh là đồ biến thái!" Bé ú giận rồi, mắt uất ức nhìn tôi

" Hửm? Nhưng đồ biến thái này là chồng bé đó!" Tôi hôn chụt vào đôi môi đang chu ra, bé ú dễ thương thế này làm sao chịu nổi đây

" Ai chấp nhận anh làm chồng cơ chứ? Em vẫn còn nhớ là anh từng nói em không xứng đáng kia mà!" Bé ú mắt rơm rớm nước mắt, thực sự tôi muốn quay về quá tát mình thật mạnh để tỉnh ngộ

" Pete, xin lỗi!" Tôi an ủi em, bé ú vẫn để trong lòng nhiều thứ lắm

" Lúc đó em ghét anh nhiều lắm! Tên xấu xa, anh biết em đau lắm không? Khắp nơi đều đau, anh không quan tâm em! Anh chỉ biết dùng em để thỏa mãn chính mình! Em cũng cần yêu thương mà!" Pete đột ngột khóc nấc lên, tôi hoảng hốt, ôm lấy em mà vỗ về

" Ừ, là tôi đáng ghét, là tôi làm đau bé! Ngoan, tôi xin lỗi!" Tôi cố gắng xoa dịu tâm trạng buồn rầu của em, Pete cũng ngoan ngoãn mà dừng khóc, bé ú đáng thương

" Ổn rồi! Tôi cho bé đánh lại nhé!" Em lắc đầu

" Dùng cách mình từng bị tổn thương đi tổn thương người khác là điều ngu ngốc!" Pete nhẹ giọng, tôi chợt lặng đi, đúng vậy nhỉ? Tôi bị bạo lực từ cha mình lại dùng cách đó để giúp bản thân phát tiết

" Bé ngoan, đừng khóc, tôi đau lòng!" Hôn lên đôi mắt muộn phiền, dỗ dành bé ú

Pete lặng im nhắm mắt, em vùi đầu vào hõm cổ tôi, bé ú lúc nào cũng vậy, tính cách ban đầu của Pete rất mạnh mẽ và cứng đầu nhưng thực ra chỉ là chưa khai phá cảm xúc em, Tankul từng bảo Pete vẫn y chang như hồi nhỏ, tính cách không thay đổi quá nhiều, do em là vệ sĩ nên luôn mang lên bộ mặt nghiêm nghị, thực chất vẫn là chim chích bông đáng yêu của chó sói con thôi.

Cho Pete ổn định tâm trạng, tôi đặt em xuống giường, tiến đến lấy sữa cam mà dỗ ngọt

" Uống sữa sẽ giúp bé đỡ buồn!" Pete nhíu mày tỏ vẻ không tán thành

" Chỉ có anh nói vậy thôi!" Mặc dù khó chịu nhưng Pete vẫn lấy hộp sữa từ tay tôi

" Hai ngày nữa là chúng ta về nhà mới! Nhóc Macau sẵn sàng rồi! Bé ú có sẵn sàng không?" Tôi vui vẻ bẹo má em, Pete nhăn mặt

" Hừm, em vẫn sẽ rất buồn khi xa cậu chủ!" Pete mỉm cười nhẹ, che giấu đi sự buồn bã

" Đừng lo! Anh cả sẽ được đặc quyền làm bảo mẫu của con chúng ta!" Tôi cười an ủi em

" Vegas, anh sẽ không mất kiểm soát nữa chứ?" Em ngập ngừng nhìn tôi, chân cũng tự giác thu lại, có lẽ bé ú đang bị bộ dạng lần trước của tôi ám ảnh, ở nhà mới sẽ không có Tankul nên điều Pete sợ là không sai, em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi

" Chắc chắn không làm bé đau!" Tôi nắm tay em, ánh mắt kiên định, Pete vui vẻ uống sữa

" Em tin anh!" Em gật đầu, nắm lấy tay tôi

Pete, tôi không bao giờ làm em đau thêm lần nào nữa!

18/08/2022

Chú ý: Cốt truyện và tính cách nhân vật do mình xây dựng nên nếu mọi người không thích có thể rời đi❤️🍀 Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤️

Bonus: Hehe hãy chuẩn bị tinh thần cho những chap cuối😉


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net