Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi xuống kế bên em, cô mới vừa rửa bát xong còn em thì vừa gọt hoa quả vừa xem TV.

- Tốt, từ chỗ đó tới bệnh viện cũng chỉ tốn mười lăm phút chạy xe.

- An ninh thì thế nào ?

- Cũng tốt, hệ thống của họ nghiêm ngặt lắm.

- Chắc không ồn đâu hả Ryujin ?

- Cách xa khu dân cư nên rất yên tĩnh, chị yên tâm.

- Trang trí có đẹp không ? Em có thích không ?

- Thật ra có tí bất hợp lý nhưng em kêu họ sửa rồi.

Đã chắc chắn những điều có thể khiến em không vừa ý, cô hỏi.

- Vậy chị sắp có nhà mới rồi hả ?

- Đâu có, họ chưa xây xong mà.

Cô để nguyên múi cam trên miệng mà không nói được lời nào, đúng là Shin Ryujin, vậy lần này lý do là họ chưa xây xong nên cô chưa có nhà mới. Tự nhiên cô thấy mắc cười thấy sợ, chắc em vì không còn lý do nào để không vừa ý căn nhà của cô để ngăn cô không đi nên mới lấy lý do này đây mà, ít ra là lúc này cô cũng xác định được mình sẽ có một căn nhà chỉ là nó chưa được xây xong mà thôi.

- Sao lại cười ?

Em nhìn màn hình TV đang chiếu 'Thế giới động vật' mà em đang xem rồi quay qua nhìn cô, người mà vì em đang cười rất là thoải mái, có gì đâu mà mắc cười chứ.

- Không, chị chỉ thắc mắc là chừng nào họ xây xong thôi.

- Khoảng một hay hai tuần nữa hoặc hơn thế, đó là chưa kể đến phần trang trí và nội thất.

- Vậy là lần này chị chắc chắn có nhà mới ?

- Ừm có lẽ vậy.

Em suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu xác nhận, tắt TV em quay qua nhìn cô, nhìn một hồi thì lại nằm xuống gác đầu lên đùi cô.

Lâu lắm rồi cô mới có một ngày nghỉ phép như hôm nay, Ryujin thì vẫn phải có lịch tập luyện ở công ty. Cả ngày ở nhà cô hết dọn dẹp thứ này đến thứ khác xong rồi lăn vào phòng ngủ một giấc buổi trưa thật đã, đến chiều thì lại sách giỏ đi siêu thị sẵn tiện mua sắm một vài kiểu quần áo mới.

Cả tuần nay lịch mổ của cô dày đặc nên tự dành cho mình một ngày ở nhà thoải mái không phải bận tâm gì cả, đến khoảng đầu giờ chiều trong lúc cô vẫn còn phân vân giữa hai loại bột giặt thì nhận được tin nhắn của em nói là tối sẽ về nhà ăn cơm. Em về trong khi cô vẫn còn đang chuẩn bị, nhìn lưng áo và tóc em bị ướt một mảng lớn thì cô mới biết là trời đang mưa rất lớn, lấy cái khăn lớn mang ra cho em cô nhăn mặt khó chịu hỏi.

- Ngồi trên xe không thì làm gì mà ướt dữ vậy ?

Cũng hên là cô đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho em tắm.

- Em ghé tiệm bánh mua bánh ngọt cho chị.

Em giơ cái túi xốp có hiệu bánh mà dạo gần đây cô không hiểu sao ăn hoài không biết ngán. Nhìn cái túi xốp khô queo cô không biết nên đè em ra đánh hay kéo em vào một nụ hôn nữa, người yêu ngốc của cô vì cái tin nhắn vu vơ của cô khi em nhắn hỏi cô.

[ Đang làm gì đó bé yêu ? ]

[ Lại thèm bánh nữa rồi :( ]

Ryujin luôn thể hiện rất nhiều tình cảm của cô qua từng lời nói hay hành động của em, giống như những lúc thế này, chúng làm cô nghẹn lại không biết nói hay phản ứng thế nào nữa. Cái ôm của em cũng vậy, cả thân người ôm trọn lấy cô nói cho cô biết em muốn bảo vệ cô, che chở cô như thế nào.

Dạo này em rất thích ôm, ôm cô từ phía sau, cánh tay của em ôm choàng lấy lồng ngực cô, kéo cô dính sát vào em, để đầu cô dựa vào tim em nghe những tiếng đập nhịp nhàng mang đầy âm thanh của sự hạnh phúc.

- Ngốc à, đi tắm lẹ đi, nếu mai hay mốt em mà cảm thì coi chừng chị đó.

Định liếc yêu em một cái thôi nhưng chịu không nỗi cũng hôn nhẹ vào môi em. Một buổi tối trời mưa rả rích, cả hai chẳng làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bên cạnh nhau.

- À, Lia sắp qua Hàn đó.

Cô hí hửng, trên tay vẫn còn cố gắng ăn nốt dĩa cam em gọt, vì chiếc bánh em mua mà cô chẳng ăn hột cơm nào chỉ ăn qua loa vài đũa rau và chén canh đầy.

- Hử, ai ?

Em nhăn trán lại thắc mắc, cô nhớ mình đã nói với em về cô bạn thân này rồi mà.

- À em không biết tên cậu ấy, anh Hyunjin hay gọi cậu ấy là "người tình" của chị ! Giờ thì em biết chưa ?

Cô hỏi, ánh mắt long lanh đầy vẻ hứng thú, lấy vài múi cam còn dư lại cô đút em, người đang nằm gối đầu trên đùi cô, ăn cho hết, bụng cô giờ no nê ăn không nỗi nữa rồi.

- À...à, bạn cực thân của chị hả ? Chừng nào ? Mà chị không biết hồi đó em đau khổ như thế nào với hai chữ 'người tình' này như thế nào đâu ?

Câu nói của em làm cô mỉm cười đầy hạnh phúc.

- Chị cũng nghĩ là em sẽ nghĩ đó là người tình thiệt của chị mà, em hồi đó ngốc lắm.

Suy nghĩ lại bây giờ cũng đỡ hơn rồi đó chứ.

- Ngốc ? Hai anh em chị nói vậy thì muốn em nghĩ sao chứ ? Mà bạn chị chừng nào qua ?

- Chắc cuối tháng, cậu ấy đang sắp xếp công việc và chờ giấy tờ, cậu ấy lúc đầu định ở chung với chị nhưng mà chị đang ở với em rồi chắc phải thuê căn hộ ở ngoài, mà nhà mới của chị đến lúc đó xong chưa ta ?

- Chưa, chưa đâu.

Em nói nhanh như muốn gạt đi ngay ý tưởng để cô và Lia ở chung một chỗ.

- Làm gì nhanh đến vậy mà bạn chị sao không ở khách sạn mà thuê căn hộ chi vậy tính chuyển về đây luôn à ?

- Không, cậu ấy đi du lịch dài ngày, tính ở lại chơi lâu, cỡ mấy tháng gì đó, ở khách sạn tiền sao chịu nỗi.

- Ừm, về việc chỗ ở thì không cần phải lo, căn hộ cũ của chị em vẫn còn giữ hợp đồng với bên đó, qua dọn lại thì bạn chị ở được chứ gì.

- Vậy đỡ tốn tiền, để chị nói lại với cậu ấy.

Cô gật gù.

- Bạn chị đi như vậy không sợ ảnh hưởng đến việc làm à ? Mấy tháng lận, còn gia đình nữa ?

- Cậu ấy hả...làm chủ mà sợ gì, cậu ấy tự kinh doanh, sắp xếp giao lại cho nhân viên rồi quản lý từ xa cũng được, gia đình cũng chưa có nhưng cũng vì bạn gái mà bỏ qua đây đó chứ.

- Nói rõ cho em xem nào.

- Về bạn chị đó hả ?

Em gật đầu.

- Cậu ấy bằng tuổi chị, vì gần nhà nên hai tụi chị quen nhau, cậu ấy cực thích du lịch, phải nói là cực thích, không biết cậu ấy đi bao nhiêu nơi rồi, có một lần đi Hawaii thì gặp được một chị nghe nói là rất xinh đẹp, nói chung là được lắm, rồi hai người quen nhau, hai người hình như không hợp nhau lắm, quen rồi chia tay, cứ quen rồi chia tay cứ vậy đến bây giờ ! Hôm bữa tụi chị chat thì lại nói chia tay thật nên mới qua đây tránh buồn, mốt em gặp cậu ấy thì biết cậu ấy xinh lắm.

- Cỡ nào thì cũng không bằng Yeji của em.

Ryujin nói rồi kéo cô xuống hôn một cái. Một buổi tối trời mưa đơn giản ăn uống, ngồi nói chuyện cho hết ngày, đó cũng là tình yêu.

- Chỉ thua chị tí thôi, vậy tụi chị mới làm bạn được chứ.

.

.
.

- Tặng chị.

- Woa, cảm ơn em nhưng mà có chuyện gì vậy ?

Cô mở to mắt ngạc nhiên khi mới vừa bước vô xe chưa kịp cài dây an toàn thì đã thấy Ryujin chìa một bông hồng đỏ rực ra trước mặt mình. Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà em có thể ở nhà nguyên ngày còn cô thì vẫn phải đến bệnh viện lại còn phải trực ca tới tận chín giờ tối.

Sáng khi đưa cô đi làm thì em cũng chỉ nhắc là tối sẽ đến rước chứ đâu có nói gì về cái sự kiện bông hồng này, trông cách em ăn mặc cũng lạ, giày Sneaker, quần Jean, áo sơ mi trắng dài tay vẫn còn để hở hai nút phía trên, có chuyện gì vậy nhỉ.

- Chỉ là lúc em chờ chị ở đây thấy có một bé gái bán hoa hồng đi ngang thì em mua thôi, vừa giúp bé gái vừa để tặng chị.

Em bật máy xe và bắt đầu chạy.

- Chỉ mua một cây như thế này sao ?

Cô cầm lên thắc mắc, hoa vẫn còn mới, cô có thể thấy những giọt nước còn đọng lại trên cánh hoa, mùi hoa thơm nhẹ lan tỏa cả chiếc xe.

- Không, cô bé còn khoảng năm sáu cây gì đó, em mua hết nhưng chỉ lấy một cây để tặng chị, còn lại thì em tặng cô bé.

Em thản nhiên nói một tay cầm lái, một tay em vuốt cằm mình.

- Tại sao ?

Câu chuyện và hành động của em hoàn toàn thu hút cô.

- Tại vì em thấy tặng một cây hoa cho chị sẽ hay hơn là một vài cây và em thấy nếu em làm vậy trong mắt chị và cô bé em sẽ rất là cool.

- Cool ?

Cô cười giòn, hôm nay có em đưa rước đi làm, lại thêm công việc ở bệnh viện diễn ra suôn sẻ nên tâm trạng của cô rất tốt.

- Đi ăn gì đi chị đói quá ! Ở nhà mình cũng đâu còn gì ăn.

Biết là em ít khi tự tay nấu thức ăn nên cô đề nghị ăn ngoài, giờ này mà về nhà nấu thức ăn, dù tâm trạng của cô có tốt thế nào cũng không thích đâu.

- Em cũng chưa ăn gì đúng không ?

- Đi ăn bò bít tết và uống rượu vang đi.

Em gật đầu đề nghị, lâu lắm rồi cô mới thấy em tự nói ra món mình muốn ăn như vậy, cô cứ chờ câu nói thông lệ như mọi lần 'chị muốn ăn gì?' của em.

- Em muốn ăn ở nhà hàng Pháp hả ?

- Ừm

Em cười.

- Em biết một nhà hàng này mới mở.

- Mà ngon không đó ?

Cô cứ vậy hỏi tiếp.

- Cũng được được.

Em trả lời.

- Cũng được được ?

Cô hỏi lại, câu trả lời gì kỳ vậy, quay qua nhìn em cô cứ thấy em tập trung tìm đường.

- Chị ăn rồi sẽ biết, em ăn thử thì thấy nó cũng được được.

Em lắc đầu suy nghĩ nói, tự nhiên cô thấy có gì kỳ kỳ, nếu không ngon thì tại sao không ghé lại mấy chỗ cũ cô với em thường ăn. Nhà hàng đó có gì đặc biệt mà em muốn giới thiệu với cô đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net