Sa Đọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Học đường, ngược tâm ngược thân nam, NP, H (65%).
Tác giả: Tử Miêu.
------------------------------

1.
Nhà vệ sinh luôn là nơi vô cùng thích hợp cho việc bạo lực học đường diễn ra.

" Ào "

Xô nước bẩn bị dội lên người một nam sinh, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, không nói không rằng, không phản kháng. Nước bẩn làm ướt người hắn, nước trên mái tóc tí tách chảy xuống.

Một nữ sinh mặc bộ đồng phục bị " cách tân", váy rất ngắn càng tôn lên đôi chân thon dài trắng nõn, từ đầu đến cuối chỉ ngồi xa xa nhìn hắn bỗng đứng dậy bước đến. Các nữ sinh khác nhao nhao tránh đường thái độ cung kính, không khó gì để nhận ra đây là lão đại của bọn họ.

" Cạch cạch "

Tiếng giày cao gót không ngừng đập vào nền nhà, đập vào tim hắn. Trước mặt xuất hiện một đôi chân dài rất trắng, Dung Khanh run rẩy hàng mi ngước mắt lên nhìn nàng, xuyên qua đôi chân đẹp hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy quần nhỏ đỏ tươi dịu dàng ôm lấy phần quyến rũ chết người kia của nàng, thân thể hắn run rồi lại run lên.

Mộ Yêu Nhiên ngáp dài, giơ chân đá mạnh đầu Dung Khanh khiến cả người hắn đều nghiêng qua một bên ngã xuống, thảm hại vô cùng. Khoang miệng hắn tanh ngọt, gò má đau đớn, hắn lại như không thấy đau, đôi mắt mờ sương nhìn nàng, dại ra, ngây ngốc.

Mộ Yêu Nhiên phiền chán nâng chân đạp lên đầu hắn, cúi người nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt, động tác vốn thô bỉ nhưng qua tay nàng lại có cảm giác đẹp một cách lười nhác hư hỏng vô cùng: " Nhắm cái mắt chó của mày lại. Chưa bị đánh đến sợ a? Thiếu gia của em? ~ " âm cười cố ý giơ lên ngọt ngào xoắn xuýt vào nhau, Mộ Yêu Nhiên hài lòng nhìn người dưới thân càng run rẩy không ngừng, hơi thở gấp gáp.

Đám nữ sinh sau lưng nàng bật cười khinh miệt.

Mộ Yêu Nhiên ngại hắn bẩn nên chỉ dùng mũi giày chạm vào mặt hắn, nàng lắc đôi tay nhỏ tùy tiện nói : " Đem hắn tha vào phòng vệ sinh* khóa cửa lại "

Dung Khanh cứ vậy mềm nhũn bị mang vào một phòng vệ sinh, Mộ Yêu Nhiên chẳng thèm liếc hắn một cái dẫm lên đôi cao gót đi rồi, cánh cửa dần bị khép lại, che đi mất nàng.

Dung Khanh dần động đôi tay, ôm lấy bản thân co vào trong góc, khuôn mặt dưới khuỷu tay lại dần trở nên điên dại si mê, nhà vệ sinh yên tĩnh vang lên tiếng nỉ non rên rỉ đầy quyến luyến cuồng nhiệt, thấp thoáng có một cái tên: " yêu... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ~ muốn ... muốn ta ~ "

-----------------
Mộ Yêu Nhiên, học sinh, 17 tuổi, thành tích học tập rất tốt IQ lẫn EQ đều cao, luôn đứng trong top 10 học tập toàn trường, xuất thân danh giá, nhưng, cũng là học sinh hư hỏng có tiếng, đánh nhau, trốn học, đi bar, hút thuốc, uống rượu không cái gì thiếu nàng. Một nữ sinh mâu thuẫn đến mức làm thầy cô không biết nên thương hay nên giận, Mộ Yêu Nhiên như một kì tích tồn tại trong trường trung học Hi Vọng.

Mộ Yêu Nhiên lười biếng gác chân lên bàn học, cong vòng eo nhỏ mềm ngửa người ra sau ngáp dài, động tác vốn rất khó lại được nàng làm đến đẹp mắt, không ít nam sinh lén lút bám mắt vào nàng, nhìn đến ngây người.

Hiện tại là tiết văn, giáo viên là một nữ sĩ khoảng 40 tuổi rất khó tính, thấy thế liền lập tức chỉ tay mắng nàng: " Là học sinh thì phải có thái độ và tác phong của học sinh. Tướng ngồi như vậy còn ra thể thống gì, bước ra ngoài cho tôi "

Mộ Yêu Nhiên nâng hàng mi dài liếc nhìn bà ta một cái, chỉ là một cái nhìn nhưng nàng đẹp, thật sự rất đẹp ngay cả nữ như bà cũng không chịu nổi huống gì là nam sinh vô tình thấy cảnh ấy, cả lớp lập tức nhao nhao xin lỗi cho nàng.

Giáo viên văn cũng nghĩ đến thành tích của nàng liền nguôi ngoai tính bỏ qua sau đó bà thấy Mộ Yêu Nhiên nhoài người ôm lấy nam sinh đầu tiên mở miệng xin lỗi cho nàng cứ thế hôn lên, nam sinh này chính là Dương Hiên - lớp trưởng.

Giáo viên văn chỉ thấy máu nóng bốc lên não, tức giận mắng to : " Còn ra thể thống gì nữa. Bước ra ngoài, bước ra ngoài cho tôi, cả hai em. "

Dương Hiên bị hôn đến choáng váng, căn bản không nghe gì. Trong mắt trong lòng chỉ còn lại một Mộ Yêu Nhiên, hắn không quan tâm đây là đâu, không để ý đến bao ánh mắt hội tụ như muốn chọc thủng hắn, chỉ sống chết ôm lấy nàng ngửa đầu mãnh liệt đáp trả. Yêu Nhiên, Yêu Nhiên, cuối cùng cũng nhìn hắn ...

Trái với Dương Hiên ý loạn tình mê, Mộ Yêu Nhiên từ đầu đến đuôi vẫn một bộ lười biếng, hôn chán, nàng chậm rì rì đẩy hắn ra, sau đó đạp giày cao gót bỏ đi. Tiếng cạch cạch quen thuộc vỗ vào lòng người.

Dương Hiên hoảng hốt vội qua loa xin phép liền đuổi theo nàng bỏ lại bà cô tức suýt chết cùng lớp học với nhiều cảm xúc.
--------
2.

Dung Khanh chậm chạp lê bước trên hành lang trở về lớp. Vết thương trên người vẫn chưa được xử lý, nhưng áo quần bẩn đã được thay mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt tỏa ra mùi thơm xà phòng dịu nhẹ. Hắn bỗng dừng lại không chớp mắt nhìn nữ sinh đang từ từ đạp lên đôi giày cao 10 phân tiến tới gần hắn.

" Yêu Nhiên ... " hắn rủ đầu nỉ non, cơ thể nép sát hành lang bày ra một tư thế nhu nhược hoảng hốt, lại cố ý để lộ xương quai xanh sau lớp áo đồng phục, vừa đáng thương lại đáng yêu làm người ta muốn chà đạp.

Dung Khanh khẽ run rẩy cơ thể, chờ nàng đi qua, dừng lại, ép hắn vào tường bắt nạt hắn, hoặc túm tóc hắn lôi đi tới nơi trống vắng lại bắt nạt hắn ... Nhưng là Mộ Yêu Nhiên không thèm nhìn hắn một cái. Cứ vậy lướt qua đi luôn.

Sao ...sao vậy ...

Nàng, không để ý tới hắn...

Hắn ... Không cần ...

Như thế nào ... lại không đánh hắn a ...

Hắn ... hắn đều rất ngoan ... không hề phản kháng ... hắn cái gì đều nghe lời nàng ...

Không cần ... đừng mà ... đừng không nhìn hắn ... Hắn ... rất ngoan ...

Đánh ta ... Yêu Nhiên ... không cần đi ... hung hăng đánh ta ... đem ta đạp xuống đất ... nhúng đầu vào bồn nước ... Như thế nào đều được ...

Không cần đi ... Không cần ...

Yêu Nhiên ...

Rõ ràng bây giờ là cuối xuân đầu hạ thân thể hắn run lẩy bẩy như thể đang đón lấy cơn gió lạnh vào mùa đông. Lạnh đến tâm can hắn đau nhức.

Dung Khanh quay người đuổi theo nàng, hắn không dám lại gần, chỉ lẽo đẽo sau lưng nàng, nhìn bóng lưng mảnh mai lại xinh đẹp của nàng đến si ngốc, cơ thể ốm yếu lại không một phút giây ngừng gào thét khát khao nàng đụng chạm, khát khao nàng hung hăng chà đạp.

Hắn nhìn nàng say mê, không kìm được ảo tưởng, nội tâm lại sợ hãi nàng hết hứng thú với hắn, hắn há miệng thở dốc, nước bọt vô thức chảy ra, thèm thuồng nàng ...

Mộ Yêu Nhiên biết, nhưng nàng lười để ý hắn. Bỗng nàng như cảm giác được gì xoay người ôm lấy eo Dung Khanh nép sát tường.

Dung Khanh ngơ ngác nhìn nàng, tay vô thức níu chặt lấy eo nàng, cảm nhận thân thể hai người áp sát nhau hắn lại run rẩy ngoan ngoãn như một con cừu co nhỏ người rúc vào ngực nàng.

Mộ Yêu Nhiên chán nản nhíu mày, khẽ cúi đầu cắn lấy tai hắn : " Cừu nhỏ ngoan, đừng phát ra tiếng nha ~ nếu không sẽ bị phạt nặng a ~ "

Dung Khanh ôm chặt lấy nàng, quyến luyến hơi thở nàng, vành tai đỏ ửng tê dại khiến hắn không kìm được thở dốc lại vô cùng nhu thuận gật đầu lia lịa. Yêu Nhiên, ôm hắn ... Yêu Nhiên ... Đều nghe ngươi, đều nghe lời ngươi, Yêu Nhiên ... Chạm vào ta ... Chạm vào ta ...

Chốc lát liền có tiếng bước chân chạy qua rồi ra xa, biến mất. Dung Khanh yên tĩnh bám dính lấy nàng, trên đầu bỗng truyền đến tiếng cười khẽ: " Lớp trưởng đại nhân nhất định sẽ rất buồn ~ " nàng dễ dàng ép hắn vào tường, tay khẽ giật nhẹ cúc áo hắn liền bung ra " đúng không? Cừu cừu? "

Dung Khanh thở dốc nỉ non, vội vàng gật đầu, theo ý nàng dán lên tường, lại khẽ ưỡn người để áo đồng phục mỏng manh rơi xuống đất, đem nửa người trên tràn ngập vết thương khoe ra trước mắt nàng, như đang khẩn cầu nàng chà đạp.

Mộ Yêu Nhiên cười, như ác ma, xinh đẹp lại vô cùng độc, rất độc. Nàng lười biếng gặm nhấm lấy cổ hắn như Dracula tao nhã thưởng thức con mồi của bản thân. Dung Khanh lần đầu được nàng đối xử dịu dàng như vậy sao chịu nổi, lập tức níu lấy nàng rên rỉ, cổ lại giương cao cao mời mọc nàng, nói năng lộn xộn: " Yêu Nhiên ... Ngứa ... Ô ô ~ cắn ta ... Ta máu ... cho ngươi ... Đều cho ngươi ... Yêu Nhiên ... Yêu Nhiên ~ "

Mộ Yêu Nhiên ham vui lại chóng chán, chỉ khẽ trêu chọc vài cái, người dưới thân đã không có tiết tháo vặn vẹo lấy lòng nàng, nàng thấy không thú vị liền đẩy hắn ra định đi. Nhưng đầu óc mụ mị Dung Khanh nào chịu, lập tức bám lấy nàng ê ê a a không biết kêu gì, ngửa cao đầu dán ngần cổ bị cắn xé tím đỏ rỉ máu lên môi nàng cọ cọ.

" Yêu Nhiên ... Cho ... cho ... Đừng đi ... Không cần ... cho... Bắt nạt ... Đánh ... Đừng đi ~ "

Môi bị cọ phát bực, Mộ Yêu Nhiên trầm mặc đẩy mạnh hắn ra, Dung Khanh bị đẩy đập mạnh đầu lên tường, trên trán rất nhanh tím xanh. Mộ Yêu Nhiên liếc nhìn hắn một cái liền đi luôn, hắn dần tỉnh táo lại co người vào góc bật khóc, bi thương lại điên cuồng.

-----

Mộ Yêu Nhiên thành công trốn học nhưng nàng cũng không đi đâu chơi mà trở về ngôi nhà không biết bao lâu rồi chưa trở lại. Mộ Yêu Nhiên khẽ cười, đôi môi được bôi màu đỏ đậm cong lên một độ cong xinh đẹp, nếu nàng không về e rằng đứa em trai cùng cha khác mẹ quý báu kia phải làm loạn.

Tùy tiện lên một chiếc taxi báo địa chỉ, nàng lên xe lười biếng dựa vào ghế, lái xe là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn có chút ngây thơ không ngừng liếc mắt nhìn nàng qua gương chiếu hậu. Mộ Yêu Nhiên nhìn hắn bỗng nở nụ cười, tài xế bị nàng cười đỏ bừng mặt mày suýt nữa va vào xe đằng trước, sau đó không dám quay lại nhìn lén nữa, nhưng vành tai vẫn ửng đỏ vô cùng, Mộ Yêu Nhiên thú vị cười khẽ cũng không để ý nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất nhanh liền đến nơi, xe dừng trước một ngôi biệt thự cỡ vừa, được trang trí đơn giản nhưng sang trọng, Mộ Yêu Nhiên bình tĩnh bước xuống xe trong ánh mắt nuối tiếc của tài xế kia.

Người hầu rất nhanh ra mở cửa, cung kính gọi nàng một tiếng " tiểu thư ", Mộ Yêu Nhiên gật đầu, vừa định bước vào nhà liền thấy một bóng người chạy nhanh ra lao vào lòng nàng.

A, là Mộ Doãn đứa em trai đáng yêu của nàng đây mà.

Mộ Yêu Nhiên nở nụ cười kì lạ, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ôm chặt mình làm nũng, thiếu niên khoảng 15 16 tuổi, một mái tóc ngắn đen có chút xù rối, gương mặt tuy non nớt nhưng cũng đã rất đẹp trai.

" Tỷ tỷ ~ thật lâu không về thăm A Doãn. A Doãn rất nhớ tỷ tỷ, rất nhớ tỷ e" Mộ Doãn dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn trong tay, không ngừng nỉ non, giọng nói còn mang theo khóc âm khe khẽ, đáng thương vô cùng.

Mộ Yêu Nhiên ghé sát tai hắn khẽ thì thầm, vẻ mặt đầy chán ghét : " Tỷ tỷ không nhớ, tỷ tỷ với A Doãn thân mật như thế này đấy "

Mộ Doãn run lên, vành mắt cay nóng, hắn ngửa đầu nhìn nàng nở nụ cười vặn vẹo, lắp bắp trả lời : " Liền ... Liền bắt đầu từ bây giờ ... Bây giờ về sau ... thân mật ... Được sao? Yêu Nhiên ... "

Nụ cười của Mộ Yêu Nhiên càng tươi đẹp, nàng véo lấy eo hắn, thì thầm: " Thân mật trên giường? Ân? Phải không? "

Cơ thể thiếu niên càng run rẩy, nhưng là do vui sướng. Hắn vội gật đầu không quan tâm eo đau nhức, khóc nức nở ỉ ôi trong lòng nàng lại nhìn thấy nàng khinh bỉ lẫn chán ghét nhìn hắn, trong mắt không một độ ấm. Mộ Doãn chưa kịp hiểu ra chuyện gì liền bị đẩy ngã ra đất, nàng từ trên cao nhìn xuống, miệt thị hắn: " Thứ tạp chủng đúng là tạp chủng, dơ bẩn, vô liêm sỉ. Ngay cả tỷ tỷ nửa ruột thịt của mình cũng dám sinh ý nghĩ ghê tởm kia. Đúng là mẹ nào thì sinh con nấy a. "

Hắn ngồi dưới đất lắc đầu vừa khóc lóc vừa tươi cười lấy lòng, như bệnh thần kinh, mà xác thực Mộ Doãn là bệnh thần kinh, tự kỷ tự bế chứng lại chỉ đối với Mộ Yêu Nhiên chấp nhất, hắn ước ao nàng đến điên dại...

Người hầu đứng bên thấy nhưng không thể trách, thầm than vô phúc a.

Chỉ thấy tiểu thư xoay người, đạp lên đôi giày cao choáng ngợp vào nhà, thiếu gia thường ngày hay ngẩn ngơ, không giao tiếp, phong bế chính mình hôm nay lại loạn choạng đừng dậy đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi, đợi A Doãn "

" Tỷ tỷ, A Doãn vừa sửa lại phòng theo sở thích của tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn vào xem không a? "

" Tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ ở lại với A Doãn được không? Được không? "

" A Doãn nhớ nhớ tỷ tỷ . A Doãn nhớ tỷ tỷ ... tỷ tỷ nhớ A Doãn hay không a? Dù, một chút, một xíu ... "

...
3.
Mộ Yêu Nhiên phiền chán nhíu mày, tâm tình vốn không tốt lắm càng thêm bực nhọc, nàng quay người lại gắt lên :

" Câm mồm--- còn nói nữa sau này ta sẽ không bao giờ về thăm ngươi "

Mộ Doãn giật mình ngậm miệng, nước mắt từng chuỗi rơi xuống, đôi mắt mở to long lanh nhìn nàng, thật là một thiếu niên ngây thơ đáng yêu làm người ta thương tiếc, như mẹ hắn vậy. Mộ Yêu Nhiên sa sầm mặt, chán ghét trong lòng không ngừng dâng lên, đúng vậy, tất cả những kẻ có gương mặt ngây thơ ngu dại kia thật đúng là không nên tồn tại, đáng bị ruồng bỏ.

Mộ Doãn nhìn sắc mặt ngày càng lạnh của tỷ tỷ, thân thể đơn bạc ốm yếu không ngừng run run, nức nở mà khóc, hắn không hiểu tại sao tỷ tỷ sẽ ghét hắn, không hiểu, hắn ... thích nàng như vậy ... từ đầu đã rất thích, luôn muốn tỷ tỷ ... luôn ước ao tỷ tỷ, cố làm tỷ tỷ thích ... nhưng là nàng vẫn rất chán ghét hắn... hắn không hiểu ... sợ hãi mất đi nàng làm hắn điên cuồng, ngực hắn đau quá, thực khó chịu, tỷ tỷ, A Doãn không thở được ...

Mộ Yêu Nhiêu chỉ thấy thật phiền toái, tiếng khóc của hắn làm đầu nàng căng cả lên, muốn làm gì đó để hắn ngậm miệng, thật sự rất đáng ghét, rất bực mình. Nàng không muốn để ý hắn nữa, xoay người bước đến bàn ăn, không ngừng tự nhủ cố nhịn đến hết hôm nay là đủ, ngăn cản trong lòng bạo ngược không ngừng phun trào.

Cố tình Mộ Doãn lại muốn tìm chết, thấy nàng mặt mày hòa hoãn liền tưởng nàng nguôi giận, vui rạo rực vươn tay kéo tay áo nàng.

Tức khắc, cơn giận trong lòng Mộ Yêu Nhiên phun trào.

" Rầm ... Loảng xoảng "

Mộ Yêu Nhiên hất văng hắn ra, Mộ Doãn thân mình đều ngã vào trên bàn, thức ăn chén dĩa rơi đầy đất vang lên những âm thanh chói tai.

Đám người hầu co rúm lại với nhau thầm than thở trong lòng, thiếu gia đúng là ngốc, phen này hắn phải ăn đau khổ nhiều rồi. Tuy bình thường tiểu thư luôn lười biếng bất cần, nhưng giận lên thì ngay cả Mộ tổng cũng phải sợ.

" Cút ra ngoài. Cút --- "

Mộ Yêu Nhiên rít khẽ, đám người hầu vội vàng bỏ đi ra. Trong phòng ăn loạn xạ chỉ còn thiếu niên đau đớn cuộn tròn trên bàn ăn, cùng thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh.

Mộ Doãn nức nở, run rẩy vươn tay về phía nàng :

" Tỷ tỷ, A Doãn đau ... Đau quá a ... Tỷ tỷ "

Thiếu nữ từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Mộ Doãn thừa biết, nàng càng bình tĩnh thì cơn giận lại càng lớn. Hắn thút thít khóc nhỏ, muốn đứng lên nhưng thắt lưng đau vô cùng nên chỉ có thể nằm đó như cá thịt đặt trên thớt.

Mộ Yêu Nhiên bỗng cúi người, trong ánh mắt hoảng sợ lẫn si mê của Mộ Doãn, cứ thế hôn xuống. Đầu lưỡi tiến công thần tốc vào khoang miệng hắn, dạy hắn cách lấy lòng nàng, dẫn hắn vào hố sâu trầm mê, giữa hai làn môi không ngừng trao đổi chất lỏng, phát ra âm thanh ngọt ngấy.

Mộ Doãn ánh mắt dại, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, tay chân đều leo lên người nàng, cố dùng kĩ thuật trúc trắc lấy lòng thiếu nữ trên thân, lại tùy hứng đòi lấy nàng mật ngọt, giải khát cho cổ họng khô nóng, thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ thõa mãn. Thì ... thì ra đây là hôn a, hắn vô số lần ảo tưởng hôn, thì ra là như vậy ngọt ngào, như vậy thích ... tỷ tỷ ... Yêu Nhiên... hôn ta ...muốn ta a ~

Mộ Yêu Nhiên thần sắc bình tĩnh, trong mắt toàn là tàn nhẫn, nàng dời môi hắn, lúc hai đầu lưỡi nhả ra còn vang lên tiếng " tách " đầy tính dục, Mộ Doãn mơ màng ưỡn người lại muốn một cái hôn khác nhưng bị tay nàng ngăn lại.

Mộ Yêu Nhiên chăm chú nhìn hắn, Mộ Doãn cả gương mặt đều đỏ bừng, hàm tình ý mênh mông nhìn nàng ngọt ngào hô lên " Tỷ tỷ ~ "

Mộ Yêu Nhiên bình tĩnh vuốt ve khóe môi hắn, chầm chậm nói:

" Tư vị loạn luân như thế nào? "

Mộ Doãn ngẩn người, không biết trả lời ra sao, đáng thương nhìn nàng.

Mộ Yêu Nhiên nở nụ cười âm u:

" Loạn luân a. Chính là, như tỷ tỷ với A Doãn vậy. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, không có kết quả. "

Nàng hài lòng nhìn người dưới thân đau khổ run rẩy, nước mắt như đê vỡ trào ra, khóc nấc lên kéo tay nàng. Mộ Yêu Nhiên ôn nhu hôn gò má hắn, chầm chậm nhả từng chữ một :

" Hơn nữa a, tỷ tỷ còn chán ghét A Doãn. Rất chán ghét nha, chỉ cần nhìn A Doãn thôi tỷ tỷ cũng cảm thấy muốn nôn rồi. "

Động tác nàng dịu dàng bao nhiêu thì lời nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia càng như con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.

Không ... Tỷ tỷ ... Không chán ghét ... Không cần ... Tỷ tỷ, A Doãn yêu ngươi, không có tỷ tỷ A Doãn sẽ chết, sẽ chết... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không cần, không muốn, không ...

Mộ Doãn hoảng hốt ôm đầu, co mình hét lên nhưng tiếng bi thương như con thú non, cơ thể co giật từng cơn, khóe mắt trợn trắng không ngừng hét chói tai. Trông hắn bây giờ có chút đáng sợ.

Mộ Yêu Nhiên lại vẫn cười ôn nhu, mềm mại hôn hắn như với tình nhân:

" Bệnh tâm thần thì nên có phong thái của bệnh tâm thần a, đúng, chính là như vậy. Quằn quại đáng thương như vậy a, chậc. Đệ đệ, đầu óc ngươi đã hỏng thì nên ở trong viện tâm thần, đừng nên thả ra mới đúng a ~ "

Tinh thần Mộ Doãn tiến vào trạng thái gần sụp đổ, hắn khóc lớn, lắc đầu, co giật, gọi tên nàng, lung tung hô lên yêu nàng. Hắn yêu nàng đau khổ, yêu nàng bất chấp luân lý, hèn mọn yêu, cứ yêu lại không được đáp trả, tình yêu của hắn trở nên mãnh liệt cuồng dại, một câu nói một ánh mắt của nàng cũng có thể quyết định sinh tử của hắn, vậy nên hắn điên, hoàn toàn nổi điên.

Hắn càng phát cuồng nàng càng vui vẻ cười vang, một tay túm lấy tóc hắn kéo hắn ngã xuống dưới hung hăng ấn đầu hắn đập vào nền nhà, đầu hắn rất nhanh rách toát máu tươi dần ào ra, Mộ Yêu Nhiên cười càng dịu dàng, túm tóc hắn, hướng về phía phòng ngủ. Mộ Doãn mơ màng bị kéo lê trên đất, cũng không biểu hiện khó chịu gì giống như đã quá quen bị kéo như vậy.

Đến đêm Mộ Yêu Nhiên mới vui vẻ trở ra, một mình ở bàn ăn dùng bữa tối. Người hầu đứng quanh bàn ăn cúi đầu phục vụ, không ai hỏi Mộ Doãn ở đâu. Mộ Yêu Nhiên nếm thử vài món, sau đó giống như nhớ ra điều gì, nàng gọi quản gia :

" Lý thúc thúc, ngươi vào gọi A Doãn ra ăn cơm a. Ta quên mất hắn cũng đành, sao ngay cả ngươi cũng quên? "

Lý quản gia bình tĩnh cúi người :

" Vâng tiểu thư, là do tôi thất trách "

Nói xong liền phân phó người vào phòng, khi lâu sau Mộ Doãn bị xách ra, đúng vậy, là bị xách ra. Chỉ thấy hắn cả người toàn là máu, như một món hàng rách nát tùy ý bị mang đi. Có người làm vừa mới tới không nhịn được kêu lên, lập tức có người bên cạnh chặn họng.

Mộ Yêu Nhiên vẫn bình tĩnh ăn cơm, dù sao nàng chơi có chừng mực, tuy máu me nhìn rất ghê nhưng vết thương cũng không nặng lắm. Mộ Doãn bị đặt lên ghế, hắn vẫn còn ý thức nhưng đang trong trạng thái mờ mịt, run rẩy run rẩy không ngừng nỉ non " tỷ tỷ, tỷ tỷ ".

Mộ Yêu Nhiên nhíu mày, ngoắc ngoắc ngón tay như đang gọi cún con :

" A Doãn tới đây với tỷ tỷ nào "

Thân thể mềm nhũn của hắn giật giật, hắn nghe được tiếng nàng gọi, hắn phải tới, phải tới bên tỷ tỷ a, Mộ Doãn nghiêng người từ trên ghế ngã xuống, chậm rãi bò tới dưới chân nàng, hắn dường như dùng hết sức lực nằm bẹp dí nhưng vẫn lấy lòng dùng đầu dụi vào chân nàng, nhu thuận vô cùng.

Ngón tay cầm dao nĩa của Mộ Yêu Nhiên khẽ động, môi cong lên một nụ cười khó hiểu, khóe mắt liếc về phía camera gắn đầu tường sau đó quăng ngã một miếng thịt xuống đất. Mộ Doãn dường như thành thói quen, vươn cổ liền ngậm lấy miệng thịt vô lực nhai nuốt, cũng may trên đất sạch sẽ sáng bóng vô cùng hắn ăn ăn lại dụi dụi đầu vào chân nàng làm nũng.

Tâm trạng Mộ Yêu Nhiên tốt hơn một chút, chờ hắn ăn no liền kêu người nâng Mộ Doãn đi chữa thương. Thiếu niên lúc bị đem đi còn kéo tay nàng khóc nức nở, nỉ non cầu nàng tối nay ở lại, quả thật quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net