Chương 10: Sống không bằng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: HangNguyen995

Beta: Phong Thanh Dương
*********************

Đối phương nhìn nó, trên mặt không một chút biểu cảm hoảng hốt nào. Đợi đến khi Lê Thốc đập đến phát thứ hai, nó đã không còn dùng quá nhiều lực, đầu óc ngốc nghếch không có nghĩa cơ thể cũng ngốc. Lê Thốc ở trường là thành phần có khả năng vận động đáng kinh ngạc, chức năng cơ thể vô cùng tốt, lần đầu đau đớn như vậy, lần thứ hai cơ thể ép buộc bản thân rút bớt sức đập theo bản năng.

Lê Thốc không tiếp tục đập lần ba, vì sau cú đầu tiên máu đã chảy xuống, nó cảm thấy hiệu quả đã đủ dọa người. Hồi cấp hai, nó từng làm vậy để uy hiếp giáo viên, chín năm qua đi chưa bao giờ dám lặp lại. Thực tế chứng minh, hiệu quả rất không tồi, loại hành vi này cự tuyệt cả kẻ muốn hãm hại và người muốn trợ giúp mình.

Tuy nhiên, đối phương hoàn toàn không hề phản ứng, chỉ ngồi nhìn máu của nó chảy theo gương mặt xuống tới cổ.

Lê Thốc luôn cho rằng khả năng khống chế biểu cảm của mình khá lợi hại, nhưng người kia hoặc là từng gặp qua chuyện này, hoặc dây thần kinh trên mặt của hắn đứt hết cả rồi.

"Nhóc cũng chỉ gây rối được thế này?" Đối phương nhìn Lê Thốc, thản nhiên nói.

Lê Thốc lâm vào đường cùng, nó không ngờ lại là cái phản ứng này. Trong nháy mắt nó lại cảm thấy hành động của nó là quá ngây thơ.

Đối với người lớn, hay trong thế giới của người xấu, có phải là một chút tiểu xảo của nó chả đáng cái rắm gì?

Đối phương ngồi xuống trước mặt nó, nói: "Tôi không muốn làm điều này, nhưng nếu cậu muốn qua hành động vừa rồi chứng tỏ với chúng tôi, cậu là một kẻ không thể kiểm soát, bất cứ lúc nào cũng có thể tổn hại tới tính mạng của bản thân. Vậy tôi chỉ có thể nói cảm tạ" Hắn khẽ lắc cổ mình , "Không thể phủ nhận rằng cậu rất quan trọng với chúng tôi, cho nên chúng tôi sẽ không để cậu chết. Tôi không rõ những kẻ cậu gặp lúc trước ảnh hưởng tới cậu ra sao, nhưng nếu so với mấy tháng gần đây, bản tính của cậu vẫn không thay đổi. Cho nên, tôi vẫn có niềm tin ở cậu, đáng tiếc cậu quá thiếu ổn định, tôi bắt buộc phải đưa ra biện pháp."

Hắn vươn tay ra, ngón tay không chỉ dài, mà các đốt còn quái dị vô cùng, cảm giác phát triển quá mức, "Ta sẽ bẻ nát xương cột sống của cậu, sau đó......"

Ngón tay vẽ lên phía dưới xương quai xanh của Lê Thốc, "Tôi có thể bắt đầu từ đây, làm cho bộ phận phía dưới tê liệt, hay có lẽ nên xuống thêm chút nữa, đến phần eo của cậu. Việc này quyết định ở cậu cả thôi, làm thế cậu sẽ khó có thể tự tổn hại bản thân. Hoặc tôi sẽ phân ra theo thứ tự, đầu tiên ở thắt lưng, nếu cậu vẫn không nghe lời, tôi sẽ bóp nát đến ngực, tiếp tục không ổn, tôi sẽ ra tay từ xương cổ, đến lúc đó cậu chỉ có thể cử động mi mắt và đầu lưỡi." (giọng đe dọa mà sao ta nghe nó sặc mùi đam mẽo (●__●))

"Cứ cho là thế, tôi cũng sẽ tự liếm mình chết." Lê Thốc nói.

Nói xong nó chợt vã mồ hôi lạnh, nghĩ tới lời nói của Ngô Tà, những kẻ này không hề biết dọa người.

Quả nhiên, hắn vừa nghe xong, liền kéo Lê Thốc lại, ngón tay đè trên cột sống của nó, bắt đầu đụng chạm.

"Cậu muốn bắt đầu từ đâu?"

Mồ hôi lạnh đổ trên lưng làm nó ngứa ngáy, da gà nổi lên khắp người, nó hận chính mình lắm lời làm chi.

Vừa lúc đó, người kia bỗng ấn một chút, ngón tay dừng lại ở một chỗ trên lưng. Lê Thốc nhận ra, đối phương đang đụng tới vết sẹo sau lưng nó.

Những vết thương đáng sợ Hoàng Nghiêm khắc xuống đã tróc vảy, nhưng thương tích nghiêm trọng như vậy không có khả năng không để lại sẹo. Vết sẹo sau lưng Lê Thốc nhìn rất ghê người. Nếu so với lớp da rắn lột, thì vết nứt tạo ra trên da cũng tương tự.

Đối phương xé lớp áo sau lưng nó, lấy đèn đến nhìn lưng nó. Sau đó, hắn bắt đầu dùng loạingôn ngữ không hiểu nổi la lớn.

Trong nháy mắt những người xung quanh tránh ra, một người khác từ trong bóng tối nhảy tới. Hai người nhìn lưng Lê Thốc, bắt đầu tranh cãi kịch liệt.

Lê Thốc cảm giác nước bọt từ hai phía không ngừng rơi xuống lưng mình. Hai kẻ này chẳng coi nó là người, nó chỉ đơn giản là một văn kiện sống. Hai kẻ sau lưng làm nó nhớ đến lúc Tô Vạn cùng con mọt sách Tiền Trác thảo luận cách giải bài.

Hết thời gian nửa điếu thuốc, người kia mới rời đi. Tiếp theo, đám người áo đen xung quanh đều đem thiết bị chiếu sáng của mình vặn lớn nhất.

Cả không gian bị soi sáng đến cực hạn.

Lê Thốc muốn đặt câu hỏi, nhưng lần này nó kìm lại. Nó bỗng ý thức được, tất cả những gì Ngô Tà chuẩn bị thì ra sẽ phát huy tác dụng như thế này.

Nó không hoàn toàn lí giải được hành vi của những người này. Nhưng khi nhìn thấy họ từ bỏ việc thăm dò hết các giếng mỏ, mà căn cứ theo đồ hình trên lưng nó để đánh dấu vài giếng đặc biệt, nó hiểu rằng, đồ hình trên lưng mình nhất định rất quan trọng.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, bọn họ bắt đầu đem trang bị cùng nhân lực hướng tới một cái giếng mỏ, sau đó, nó lại một lần nữa bị cõng lên.

"Xem ra tôi quả thực hiểu lầm cậu." đối phương nói, "Cậu đúng là không thể không rõ bọn tôi đang làm gì. Hơn nữa bọn tôi rõ ràng đã dùng sai phương pháp." Cầm máu cho nó, đối phương nói: "Cậu không cần tiếp tục tự làm tổn hại tới mình."

Nói xong, tất cả người áo đen bắt đầu nhảy xuống giếng mỏ kia.

Lê Thốc ứa mồ hôi lạnh, nó càng lúc càng hiểu ra mánh khóe của Ngô Tà, nhưng, nó cũng biết rằng mánh khóe của anh ta không thể tiên đoán trước.

Xem ra, đồ hình trên lưng nó đã chỉ cho họ nơi họ muốn tới, mặc kệ là một nơi bí mật nào đó, hay là lối ra của nơi này. Rõ ràng bọn họ rất tin tưởng bản vẽ trên lưng nó.

Những người này sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, Ngô Tà khắc lên trên lưng mình, nhất định để họ nghĩ rằng rất có giá trị.

Nhưng mà, thực sự là vậy sao?

Nó cảm thấy không nhất thiết, Ngô Tà thực sự hảo tâm đem thứ mấu chốt như thế khắc trên lưng nó, để làm lợi cho mấy kẻ có vẻ là kẻ thù của anh ta.

Trong kế hoạch, Ngô Tà không dặn dò chuyện này, anh ta chỉ nói với nói, bước đầu của kế hoạch là sống sót ra khỏi sa mạc.

Nhưng nó luôn cảm thấy khá..... Ngô Tà không phải là kẻ chỉ suy nghĩ theo một chiều hướng. Lối suy nghĩ của anh ta rất đa dạng, một sự bố trí sẽ đưa tới nhiều khả năng.

Tuy nhiên nó sớm bị phân tâm.

Cái giếng bọn họ đi xuống khá hẹp, Lê Thốc bị treo lên, lên xuống đều có người bảo hộ, bảo đảm tốc độ mà vẫn không ảnh hưởng tới vết thương của nó.

Điều này làm nó có thể an nhàn chuyên tâm quan sát các vách tường trong giếng mỏ.

Nhìn vào tình hình thực tế, nó càng xem càng thấy quái gở, trên tường giếng mỏ có hàng loạt vết lõm hình cầu to nhỏ, rõ ràng do thứ gì đó bị lấy ra mà tạo thành. Đồng thời nó có thể nhìn ra, bên trong vết lõm có thứ dạng lưới màu trắng, để ý kĩ thì thấy, có vẻ là da rắn lột.

Dường như trong mỗi vết lõm đều có, đây là chuyện gì? Khoáng vật trong giếng mỏ này, không phải khoáng sản, mà là rắn sao? Hay nên nói, rắn làm tổ trong mỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net