Chương 11: Ổ rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & beta: June
-------------------

Lê Thốc nhìn qua lập tức nhận thấy được sự khác thường, cái nơi kỳ quái này không ngờ lại khiến đầu óc nó đình trệ đến năm sáu phút. Nó biết chính mình cũng khó có thể tin nổi những gì đang nhìn thấy. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại thực sự tồn tại.

Theo độ sâu của bọn họ dần dần giảm xuống, nó lập tức nhìn thấy một lớp quặng mỏ được khai thác dở dang, tạo thành những hố trũng, khoáng thạch phân bố bên trong cũng không quá dày đặc.

Dựa theo tình hình thông thường, ở độ sâu này, nó hẳn là có thể thấy được bộ dạng của mỏ nguyên sinh, có thể thấy hình dạng nguyên thủy nhất của khoáng thạch hoặc quặng mỏ bên trong tầng đá.

Những cái hố trũng lớn như vậy, từng cái từng cái rải rác, có thể là bảo thạch hay gì đó, thế nhưng Lê Thốc lại thấy từng khối đá đều cực kì mỏng, gần như đạt đến mức bán trong suốt, ngọn đèn đảo qualà lập tức có thể thấy bên trong những khối đá nàyđều lóe ra từng lớp vảy sáng bóng.

Bên trong đều là sắc trắng của da rắn lột ra, ở trong xác rắn, có thể thấy những lớp vảy đen huyền. Lạ lùng nhất chính là, những khối đá này so với bốn phía không khác biệt chút nào, nói cách khác, rắn ở bên trong đá, chắn chắn là tồn tại bên trong tầng đá nguyên thủy này.

"Giống như khai thác tổ yến vậy." Có người nào đó trong hàng ngũ nói ra một câu.

Lê Thốc bỗng cảm thấy cực kỳ tương tự, tổ yến cũng là ở trên vách đá trên núi, đi thu thập đống nước bọt của chim yến, tuy rằng không phải khoáng sản, thế nhưng phương pháp khai thác lại giống như khoáng sản đến mười phần.

Tuy vậy, tổ yến ở trên vách đá thì đúng rồi, nhưng những con rắn này, sao lại phải ở bên trong đá.

Đây rốt cuộc là loại đá gì, có thể khai thác sao?

Lê Thốc tuy trong bụng cực kỳ ngờ vực, nhưng lại không có chút hiểu biết nào về việc này, không sao lí giải nổi. Từ vẻ rực rỡ và hình dạng của đá, những viên đá này có lẽ là loại đá nó nhìn thấy lúc xuống nước.

Nơi này có lẽ là một vùng đất cát bên dưới núi đá đồ sộ, bọn họ ở bên trong núi đá, nếu như đá nơi này đều có thể đem đi làm vật liệu xây dựng thì đã có thể cứng đến mẹ nhận cũng không ra.

Rắn tuyệt không thể chui vào bên trong những tảng đá này được, như vậy đám rắn kia có lẽ là ngay từ lúc hình thành những khối đá này đã có ở bên trong.

Nó đã từng nghe qua truyền thuyết về cá trong đá (thạch trung ngư), một khối đá không có bất kỳ khe hở nào, đập vỡ ra lại thấy xuất hiện bên trong có nước và cá, trong liêu trai hình như đã viết không ít loại chuyện xưa như vậy. Thế nhưng nếu tảng đá hoàn toàn là một khối kín kẽ, phía bên tronglại có nhiều rắn như vậy, cũng thật là không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, Lê Thốc có thể xác định rằng những con rắn này có thể đang sống. Quan sát từ lớp vảy sáng bóng đến trạng thái của vỏ rắn, đám rắn này cực kỳ có khả năng vẫn còn sống, nếu không phải thì cũng nhất định là trạng thái thi thể được bảo tồn cực kì tốt. Hoàn toàn ngăn cách ôxy hoá và những thứ biến đổi hoá học khác.

Càng đi xuống, những ổ rắn bên trong đá không được khai thác ngày càng nhiều, trong thực tế không có thứ thuốc bổ gì từ ổ rắn, theo như kinh nghiệm mà phán đoán, người đào cái hầm mỏ này để khai thác gì đó, không phải là da rắn, thì bọn họ nhất định đang đào những con rắn này.

Ngọn núi này lớn đến vậy, trong đâylại chứa bấy nhiêu ổ rắn, nghĩ mà khiến người ta ghê sợ .Còn người khai thác chúng, mục đích của bọn họ là gì, sao lại phải ở bốn phía quặng mỏ này xây dựng nhiều công trình như vậy, lại vì sao phải dựng ở đây những tượng người kì quái này.

Đầu Lê Thốc có chút choáng váng, nó một lần nữa nhanh chóng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, bỗng hiểu ra ý nghĩa của việc vận chuyển những thùng rắn này.

Xem ra nơi này có một ít rắn hãy còn sống, sau khi đào những con rắn này ra ngoài, trực tiếp nhốt ở trong những cái thùng kỳ quái đó, sau đó vận chuyển đến ngoài sa mạc.

Vì sao công xưởng lúc đó lại bị bỏ phế, là vì xảy ra sự cố, loại rắn này bắt đầu đào thoát sao? Thế nên bọn họ chỉ có thể bỏ hoang công xưởng, loại rắn này cũng đâu khó đối phó đâu.

Ổ rắn ngày càng trở nên dày đặc trong khoảng gần 1500 mét, nó đi xuống hết một tiếng, một tiếng này, nóbị vô số ổ rắn bao vây trong tầng đá dày, Sau 1500 mét, bỗng tựa như có một ký hiệu kỳ quái đã mất đi hiệu lực, mấy thứ này toàn bộ đều biến mất.

Giếng mỏ trở nên hết sức bình thường, bốn phía đều là đá đen.

Thế nhưng Lê Thốc một chút cũng không vui, bởi vì, nó nhìn xuống, phát hiện giếng mỏ không thể nào thấy đáy.

Người biết chút suy luận đều có thể hiểu ý nghĩa của việc này. Nếu như trong một hầm mỏ, quặng mỏ đã khai thác hết, thì tuyệt đối sẽ không khai quật xuống nữa.

Nếu như trong lúc đào bới quặng mỏ, giếng mỏ vẫn không ngừng kéo dài xuống, chứng minh rằng lúc đó người khai thác giếng mỏ cho rằng, phía dưới nhất định vẫn có thứ gì đó.

Một đoạn này xảy ra trong vòng hai mươi phút, nó chậm rãi tỉnh lại từ trong khiếp sợ, vừa có thể tỉnh táo một chút, trước mặt đã xuất hiện một cái hố trũng cực lớn.

Cái hố này so với những cái đã thấy trước đây có hình cầu, giống như hai cái hợp lại, đây quả thực là một cái động, nếu như nói trong cái động này còn chứa một con rắn, vậy con rắn này nhất định phải là một con mãng xà khổng lồ.

Nó trợn mắt hốc mồm mà nhìn cái hố khủng bố này, hai người đang leo xuống cũng có chút giật mình chùn lại, tất cả thấy được cáiđộng thật lớn đều dại ra vài giây.

Bọn họ tiếp tục chậm chạp mà đi xuống, cái loại tường đá bán trong suốt lại bắt đầu xuất hiện trở lại, thế nhưng lúc này đây, tình hình so với những gì Lê Thốc nghĩ còn gay go và đáng sợ hơn nhiều.

Bởi cái hố to lớn nằm bên dưới tầng giếng mỏ, bên trong tầng đá bán trong suốt đã lộ ra những lớp vảy rắn, dần trở nên càng lúc càng lớn. Phía sau vách đá là những ổ rắn chưa khai thác, bắt đầu không thể chỉ dùng một nguồn sáng màthấy được toàn bộ.

Lê Thốc nhận ra đồ án trên lưng nó nhất định không phải lối dẫn bọn họ ra ngoài. Không thể có cửa ra sâu như vậy.

Kích thước của những ổ rắn cũng không còn như trước, đến nơi này độ lớn ổ rắn bắt đầu biến đổi liên tục, rất bất quy tắc, xuất hiện cũng không dày đặc, thế nhưng ổ rắn nhỏ nhất cũng gấp phía trênđến mười lần.

Đầu lĩnh dễ dàng cảm giác được việc khác thường, hắn ngừng lại, hạ lệnh bắt đầu trở lại, một đường thối lui nếu thấy những cái hố lớn lúc trước thì bò vào, nghỉ ngơi và hồi phục trước đã.

Có lẽ là vì sự sợ hãi mơ hồ mà tất cả mọi người đều để nguồn sáng lớn nhất, có vài người không thể tiến nhập cái hố trũng này, chỉ có thể bị vướng lại ở phía trên, Lê Thốc trên dưới nhìn lại, liền thấy những giếng mỏ cũng bị ánh sáng chiếu đến, những cái bóng hắt lên phần đátương đối mỏng ở đây, đan xen chằng chịt. Mà giếng mỏ hoàn toàn không giống vậy, đi xuống chỉ thấy đen như mực. Thế nhưng không biết vì sao, nhiệt độ và bầu không khí của nơi này, tựa hồ cũng không hề thay đổi, không khiến ai thấy khó chịu.

Vài người dùng thứ ngôn ngữ kỳ quái trao đổi với nhau, sắc mặt càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Tiếp đó, bọn họ bắt đầu kéo dãn khoảng cách, chia thành mấy tổ, Lê Thốc được an bài ở tổ sau cùng, hiển nhiên là để giữ an toàn cho nó.

Mỗi một tổ, đều có một người xuống sâu hơn bọn họ mười mấy thước chú ý ngọn đèn, mà người ở phía trên sẽ theo ánh đèn xuống dưới, nhưng không tới quá gần.

Lê Thốc hiểu ra ý của họ, vách đá nơi này quá mỏng, mà ổ rắn phía dưới càng lúc càng lớn, những bức tường đá này đã không thể che chắn bảo hộ cho bọn họ được nữa.

Bọn họ sợ những con rắn kia bị ánh sáng đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net