Chương 12: Giấc ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & beta: June
--------------------

Trên đường đi không ai nói thêm một lời nào. Vì không có ánh sáng nên nó cũng không thể nhìn lại những thứ bên trong lớp đá. Thời gian lần mò đi xuống trong bóng tối, lúc đầu còn có đôi chút sợ hãi, về sau lại phát hiện thực sự có hiệu quả.

Cũng bởi đi thế này nên Lê Thốc không thấy được thêm nhiều thứ có giá trị hơn, phát hiện mới duy nhất của nó là một số ký hiệu được khắc rất nhiều trên tường đá.

Những ký hiệu này đều là những chữ số Ả Rập, được khắc rất tinh tế, mà nơi có khắc ký hiệu tuy đều là ở mặt ngoài ổ rắn, nhưng cũng không phải tất cả ổ rắn đều có. Có lẽ là để đánh dấu và tính toán một vài nét đặc thù của ổ rắn.

Cuối cùng thì bọn họ cũng đến được dưới đáy, nhưng mà cái "đáy" này quả thật không hề giống với những gì bọn họ đã tưởng tượng .

Giếng mỏ cũng chưa đến tận cùng, có điều bọn đã không thể tiến thêm được nữa, bởi vì khi đến đoạn giữa thì giếng mỏ đã bị sụp. Phần bên dưới bị một tảng đá lớn ngăn lại.

Có thể thấy bên dưới giếng mỏ sụp đổ cực kỳ nghiêm trọng. Theo lý mà nói, giếng mỏ thẳng đứng không có nhiều khả năng có thể sụp thành như vậy, bởi vì khu vực bên cạnh vách đá không thể có diện tích quá lớn. Bọn họ rọi ánh sáng xuống nơi bị sụp, phát hiện những lỗ hổng trên vách đá bị đục ra do thuốc nổ, giếng mỏ này bị sụp do con người gây ra.

Bọn họ muốn tiếp tục đi xuống cái giếng mỏ đã bị phong bế này, đèn pin rọi xuống, tảng đá cũng không che kín hoàn toàn, có thể thấy bên dưới một mảnh đen như mực, vẫn sâu hoắm như trước.

Ở trên vách tường thuộc phần đã sụp đổ, có một vài chữ được khắc lên, là tiếng Trung, mấy chữ đó là: Đi xuống là ngõ cụt.

Chiều sâu cụ thể đã không cách nào dò xét được, nhưng hiển nhiên muốn xuống phía dưới đã là điều không thể.

Lê Thốc thực ra lại thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nếu như vậy, con đường này chẳng phải là đường cùng sao? Mấy người kia tới nơi này rốt cuộc để làm gì?

Nhóm người áo đen cũng có cùng thắc mắc này, bọn họ mở sáng đèn lần thứ hai, thì thấy ven phần sạt lở có một lỗ hổng bị người đào bới cắt ngang qua. Cái lỗ hổng này nhỏ hơn, người hơi mập mạp không thể chui lọt.

Nhóm người đầu tiên đi xuống dò xét, sau khi xác định an toàn mới lần nữa từng người một tiến vào. Bên trong lớn hơn khá nhiều, người có thể ngồi chồm hỗm trong khoang đá, bọn họ thấy được trên vách đá có rất nhiều tài liệu được lưu lại. Ở một đoạn khác trong khoang đá, vẫn là một cái cửa động như trước, thông đi nơi khác, xem ra, chỗ này thật sự giống như là một con đường ngầm.

Không khí lưu động khá yếu ớt, có lẽ chính là nguyên nhân làm cho nhiệt độ nơi này không tăng lên.

Lê Thốc chưa thấy được rõ ràng những văn kiện kia đã bị đám người mặc đồ đen dùng tốc độ nhanh nhất lấy đi, đại khái khoảng trong năm sáu phút, nó thấy trên mặt những kẻ này đều lộ nét ưu tư hiếm thấy. Mặc dù không cách nào lý giải được loại tâm tình đó là gì, nhưng đã đủ để khiến Lê Thốc phải giật mình.

Sau cùng bọn họ cuộn lại một bức vẽ được dán trên vách động, bức vẽ đã hóa giòn, bọn họ phải dùng đến một loại bọt nước cho mặt ngoài ngưng kết lại trước mới dám cuốn lại. Trong khoảng thời gian này, Lê Thốc mới có thể nhìn qua được vài lần.

Thứ này tựa như là vẽ một tiết diện đồ dưới tầng đất, các tiết diện có chiều sâu khác nhau, có một ít hình vẽ được đánh dấu lại. Lê Thốc có thể thấy rõ ràng những hình vẽ này đều có liên quan đến rắn.

Trong nháy mắt tất cả mọi thứ trong không gian nhỏ hẹp này bỗng nhiên đều đồng loạt biến mất, mà cuộn giấy được dán lên trên vách tường tường cũng biến mất trong nháy mắt đó, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Sau tờ giấy kia là vách tường, cũng là mặt ngoài của một ổ rắn, vách đá cực kỳ mỏng, tờ giấy bị kéo xuống, ở dưới ánh đèn, bọn họ lập tức thấy được một con mắt rắn phía sau vách đá, thoáng chốc bỗng mở ra.

Mắt rắn lớn cỡ khoảng một quả trứng ngỗng, sắc vàng và xám tro đan xen, tựa như bảo thạch.

Tất cả ngọn đèn bị dập tắt trong nháy mắt, có một hai thiết bị chiếu sáng tương đối tối mờ được thắp lên. Bởi vì đã không còn ánh sáng chiếu qua, mơ hồ thấy được mắt rắn sau vách đá chậm rãi lui xuống.

Tim Lê thốc đập loạn như trống, dần có chút không cầm cự được. Tuy rằng trên đường tới đây nó không cần tiêu phí nhiều khí lực, thế nhưng con người không được huấn luyện ở trong tình thế bị người khác tùy ý sắp xếp, tại cường độ này sức chống đỡ của hắn nhất định sẽ giảm xuống, cũng sẽ rơi vào phản xạ có điều kiện mà tiêu phí sức lực. Ít nhất ở một số chỗ ngoặt quan trọng, nó càng căng cứng cơ thể thì đối phương dịch chuyển nó càng dễ dàng hơn.

Hơn nữa lúc trước giằng co với đám người mặc đồ đen, cùng với những kỳ cảnh thấy được trên đường làm người nó như dần nhũn ra, chậm rãi mất ý thức.

"Được đấy." Ngô Tà bên trong tâm nó tựa hồ đang khích lệ: "Ngủ một giấc, khiến bọn họ mệt chết đi."

Tinh thần nó bắt đầu trở nên mờ mịt, ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nó cảm giác được có người đút cho nó thứ gì đó, tiếp theo là một khoảng thời gian dài là quá trình bị người khác kéo đi.

Sau đó sự di động dừng lại, thế nhưng nó cảm giác tình cảnh của mình cũng không có bất cứ thay đổi gì, bởi vì nó đang ở bên trong một khoảng không chật hẹp. Chỉ nằm đó, bất động.

Nó ở loại trạng thái này dần ngủ say, cho đến lúc tỉnh lại, nó phát hiện bản thân vẫn như trước không có thay đổi gì.

Đây là một cái thông đạo nằm ngang, nó chỉ có thể nằm ngửa ở bên trong, nhìn không thấy người trước mặt, cũng không thấy người phía sau. Nó thử chuyển động, cảm giác có một sợi dây căng ra dưới cánh tay, hiển nhiên người phía trước kéo nó cũng lặng yên giống nó.

Chuyện gì xảy ra vậy, tất cả mọi người mệt mỏi, sau đó cùng nhau ngủ hết sao?

Tâm hồn những người này thật rất thư thái nha, người đi đầu hô 123 tất cả xoay người vậy là cùng nhau ngủ tất sao? Nếu quả thật có cuộc sống như thế, nó cũng muốn đi thử xem một chút.

Nó cẩn thận lắng nghe, phát hiện không đúng, loại lặng im này không phải lặng yêncủa giấc ngủ.

Đó là hoàn toàn an tĩnh, không có bất kỳ động tác nào, hô hấp cũng cực kỳ nhẹ, mà nó ngược lại lại nghe được những âm thanh khác.

Đó là rất nhiều tiếng người huyên náo, từ phía trên bọn họ truyền tới. Không ngờ lại là tiếng va chạm của nồi chén và bình rượu, còn có tiếng người đang hát. Trong thoáng chốc, hình như nó còn ngửi thấy mùi vị của thịt quay

Nó cảm thấy cực kỳ quen thuộc, thanh âm và mùi hương như vậy, chẳng lẽ là BBQ?

Đỉnh đầu bọn họ lên có người đang làm BBQ? Ở trong mùi thịt quay, nó còn ngửi thấy một thứ mùi khác càng thêm quái lạ hơn, nó suy nghĩ một chút, lại tỉnh táo hơn, lập tức biết được đó là cái mùi gì.

Đây là mùi khai của nước tiểu.

Tiếp đó, Lê Thốc cảm thấy một hồi rồi loạn, một ít thanh âm kỳ quái và mùi vị càng thêm khai nồng của nước tiểu truyền đến.

Nó vặn vẹo một chút, cũng thấy được có thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống sau gáy. Mùi nước tiểu cực kỳ nồng nặc.

May là mình còn nằm ngửa. Nó gần như muốn khóc lên, không biết là vị tiền bối nào phía trên không nhịn được? Làm trò như vậy là để ép đội ngũ cao thủ này phải xuất hiện sao, tất cả hình tượng đều bị hủy ở mấy cái bàng quang không chịu thua kém phía trên ư?

Ngẫm lại thì không có khả năng, lại nghe phía trên truyền đến tiếng người trêu đùa và tiếng kéo thắt lưng, Lê Thốc bỗng hiểu ra, rõ ràng là có người sau khi ăn BBQ muốn đi tiểu, cũng không biết cái tầng đá này kết cấu thế nào, nước tiểu của bọn họ, toàn bộ đều tụ lại đến một chỗ nho nhỏ trong cái thạch đạo này, từ người áo đen thứ nhất đến người cuối cùng, không ai thoát được giọt nào.

Thực sự quá thảm rồi. Lê Thốc bỗng nghĩ về "số phận" mà Ngô Tà nói, thực muốn cười như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net