Chương 13: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & beta: June
------------------

Mùi nước tiểu khai nồng sau một lúc cũng từ từ tản đi, cái thời điểm còn nồng nặc nhất quả thực là quá mức buồn nôn. Nhưng may mà nó cũng không nôn mửa ra, bằng không trong thạch đạo này nhất định lại có một cảnh tượng hoành tráng khác.

Tuy rằng nó không biết những chi tiết này liệu có phải do Ngô Tà sắp đặt hay không, thế nhưng hiện tại nó cũng thấy được, có lẽ mình đã có chút thần thánh hóa Ngô Tà.

Người ta có thể khống chế những gì mình có thể khống chế, nhưng khống chế được cả những người đi tiểu ở nơi này thì có chút quái lạ, cũng có chút nhàm chán.

Vì vậy đây chính là trùng hợp.

Lúc này nó cũng không khỏi lo lắng đến tính thế quẫn bách của đám người áo đen, nó biết mục đích của Ngô Tà, bản thân ở bước này có lẽ là phải để những người này mang ra khỏi sa mạc an toàn, sau đó dưỡng bệnh thật tốt một khoảng thời gian.

Giờ cả người nó lở loét thối rữa, lại bị nước tiểu tưới lên, cũng không biết đã thành cái dạng gì. Những người đó lại không rõ có mắc bệnh xi-đa hay giang mai gì đó không, nếu thế thì bản thân mình đúng là là chết oan rồi.

Nghĩ tới đây, nó bỗng vô cùng nhung nhớ ánh mặt trời và khí hậu nóng bức bên ngoài sa mạc, bởi chính cái khí hậu khắc nghiệt ấy lại là sự biểu thị cho cảm giác an toàn.

Thế nhưng giờ đây những kẻ áo đen này dường như đang bị vây ở trong thạch đạo, phía trên không biết chuyện gì xảy ra lại có người đang tổ chức BBQ, mà thân thủ bọn họ cho dù tốt đến đâu, cũng không có khả năng thi triển tại thạch đạo chật hẹp này.

Có điều, nếu chờ đến tối thì chắc là có thể, không biết đã là mấy giờ, cho dù là mặt trời mới mọc - không nhiều người vừa rời giường đã muốn làm BBQ- thì cũng chỉ phải đợi mười mấy tiếng nữa.

Nó nghĩ tới đây trong lòng vẫn còn nhen nhóm chút hy vọng.

Ở bên trong mùi nước tiểu mà nghỉ ngơi được một lúc, Lê Thốc lại ngủ lần nữa, đến khi tỉnh lại, phát hiện mình cuối cùng cũng dịch chuyển.

Từng người trong nhóm bọn họ chui lên, cuối cùng mới lôi Lê Thốc ra ngoài sa mạc. Chỉ trong một thoáng, gió đêm mát rượi đánh thức Lê Thốc.

Nó trợn trừng mắt, thấy được lửa trại bốn phía bèn sợ ngây người, không chỉ có nó, toàn bộ nhóm người áo đen cũng đều ngẩn người kinh hãi.

Nó vẫn tưởng rằng bên trên cùng lắm cũng chỉ có một vài người cùng nhau tụ tập ở chỗ này, nhưng không ngờ lại thấy được cả ngàn vạn lều bạt và những đống lửa trại, nối liền nhau không dứt trên sa mạc.

Rất nhiều đống lửa đã bị dập tắt, có thể thấy vài người gác đêm, nhưng lại không ở gần họ. Bởi vì người hầu hết còn đang ở trong lều nên tạm thời sự xuất hiện đột ngột trong đêm của bọn họ chưa bị ai phát hiện.

Lều bạt được dựng rất thưa thớt, thế nhưng lại có cực nhiều, lớn có nhỏ có. Ở giữa các lều bạt, hàng loạt xe Jeep, xe tải sa mạc và một đống vật phẩm xếp lên chồng chất. Bốn phía đều có đèn báo áp suất*, lửa trại và số lớn các chủng loại thiết bị chiếu sáng. Khá nhiều bột phấn màu trắng đắp đống xung quanh lều bạt, người tới nơi này hiển nhiên đều là những tay lành nghề.

Tất cả những thứ này tạo thành một vòng tròn khổng lồ, có thể thấy hồ nước nằm ở trung tâm doanh địa cũng trở nên nhỏ bé.

Trong đêm đen, nhìn sang thực giống như là những ngọn đèn dầu của vạn hộ gia gia đình. Hoặc có thể nói rằng, người đã đến phiến sa mạc này trước đây, nhất định cho là bản thân đã rơi vào ảo ảnh.

Bọn họ đứng lặng trong gió đêm lạnh lẽo được một lát, những người này ngoài đi đi lại lại thì không còn có bất cứ hành động gì.

Bởi vì bọn họ không biết bản thân nên đi hướng nào, toàn bộ sa mạc tưởng chừng như đều thuộc vùng doanh địa, có đi hướng nào cũng phải đi một đoạn rất xa. Hơn nữa lại không nhìn được vùng giáp ranh.

Ở đây thật sự có hơn một nghìn thậm chí hơn vạn người. Trong khả năng nhận thức của Lê Thốc mà nói, chỉ có một buổi biểu diễn ca nhạc ở Mỹ mới có thể xảy ra tình huống như vậy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Có vàng được phát hiện ở chỗ này sao?

Những kẻ mặc đồ đen kia sau khi ngổi xuống tại chỗ, âm thầm quan sát một hồi mới lựa chọn phương án mạnh mẽ xông tới. Bọn họ bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới sát biên giới của doanh địa. Vũ khí đều đã ra khỏi vỏ.

Vừa chạy được vài thước, một âm thanh bỗng vang lên, khiến tim mỗi người đều như vỡ nát - đó là một tiếng chó sủa.

Đám người kia không ngờ lại mang theo chó, sau một tiếng chó sủa, bắt đầu lan ra, đầu tiên là chó bốn phía cũng sủa theo, tiếp đó, từng tiếng từng tiếng nối tiếp liên miên, cũng không biết có bao nhiêu con chó bắt đầu sủa lên.

Bọn họ không hề dừng, trái lại tăng nhanh tốc độ, thế nhưng đã không còn kịp nữa, xuất hiện đầu tiên là một con chó chăn cừu Đức(*) to lớn, từ một bên lều bạt nhào ra.

Động tác của người áo đen đi đầu kia rất nhanh, lộn nhào một cái tránh thoát được, con chó vừa chạm đất lập tức quay lại, tiếp đó, những người xung quanh, chó, xe, ánh đèn, toàn bộ lao tới vây quanh chỗ này.

Ngọn đèn bốn phía soi sáng con chó đen này, nó bình tĩnh nhìn chằm chằm người áo đen bị bao vây, phát ra âm thanh uy hiếp. Từ ánh mắt của nó có thể nhìn ra, con chó này tuyệt đối không phải loại thú cưng thông thường.

Người áo đen thấy bốn phía đều bị vây kín, tay vứt vũ khí của mình xuống.

Những kẻ áo đen khác cũng đều nộp ra vũ khí, bởi vì bọn họ thấy được những người này trong tay đều mang vũ khí tự động. Tuy rằng đều là kiểu dáng tương đối cũ kĩ lại đơn giản như hàng chợ đêm, thế nhưng có hơn mười loại vũ khí hỏa lực này, bất luận thứ vũ khí lạnh gì cũng chỉ là đồ trang trí. Thế nhưng Lê Thốc cũng ý thức được, bọn họ sợ không chỉ là súng ống, mà thứ khiến họ phải kiêng kỵ nhiều hơn, lại chính là những con chó kia.

Đám người áo đen lần lượt bị đè xuống đất rồi trói lại. Tên thủ lĩnh đang bị đè ngã xuống phía trước, bảo với Lê Thốc rằng: "Đừng lo lắng, trong những người này cũng có người của chúng ta."

Lê Thốc cũng bị trói lại, người trói nó nhìn vết thương và tuổi tác của nó, cảm thấy có chút kỳ quái, bèn tách nó ra đem đến một lều vải có vẻ là nơi chữa trị, rửa sạch vết thương, thay quần áo sạch xong thì Dương Hảo xuất hiện.

Hai người nhìn nhau, đồng thời bắt đầu gào khóc, Dương Hảo vừa khóc vừa gật đầu với người bên cạnh: "Đây là người anh em trong bang phái chúng tôi."

"Bang phái Bắc Kinh mà còn trẻ vậy à." Người dẫn nó tới có chút khó hiểu, Duơng Hảo khẽ hỏi Lê Thốc Tô Vạn đâu?

Lê Thốc lắc đầu, hai người tiếp tục nửa thật nửa giả mà gào lên, Lê Thốc lơ mơ hỏi Dương Hảo: "Đây là có chuyện gì vậy?" Dương Hảo kêu khóc nói: "Tao không biết, ngay từ đầu tao đã bị bọn họ đuổi kịp, rồi đem ra đánh đập đến không còn hình người, có điều mày cứ yên tâm, tao tuyệt đối không có đem chuyện quan trọng nói cho bọn họ biết, tao chỉ nói một chút để giữ mạng thôi."

"Nói cái gì?"

"Chính là những gì mày nói với tao đó."

"Cái đó còn không phải là nói đến chín phần rồi à!"

"Nhưng bọn họ không biết mày là Lê Thốc, tao nói bọn họ mày là Tô Vạn, mày nhớ kỹ lấy kẻo lộ. Để khi nào bọn họ hỏi mày chuyện xảy ra dưới đó, mày phải tùy cơ mà ứng biến."

"Những người này là ai?" Lê Thốc lại hỏi hắn: "Sao tao thấy xem thế nào cũng giống như là chuyện nhân sĩ chính phái vây công Quang Minh đỉnh vậy."

"Hình dung không sai, thế nhưng lại ngược rồi." Dương Hảo nói: "Những kẻ này phỏng chừng đều là kẻ thù của ông chủ Ngô nhà mày. Nơi này không chỉ có một người, cực kỳ rối loạn, tao tới được đây có thể nói đã chết ba lần rồi. Những kẻ này một người so với một người lại càng hung ác, càng thần kinh hơn. Mày phải tự mình thông minh một chút, tao với mày giờ đang cùng ngồi trên một con thuyền rồi, nếu như mày có vấn đề gì, cũng có thể sẽ liên lụy tới tao."

"Giả mạo xã hội đen mệt như vậy thì cũng đừng giả nữa." Lê Thốc thở dài nói, Dương Hảo nhìn qua một chút thương thế của nó, nói những bộ phận quan trọng không làm sao thì sẽ không có vấn đề gì, cuộc đời hãy còn rực rỡ sắc màu. Đang nói, bên ngoài lều lại có ba người đi tới, gã cầm đầu để râu quai nón, gương mặt góc cạnh, trông tựa như con lai. Vừa vào đãngồi xuống bên giường, đưa một điếu thuốc cho Lê Thốc, "Người mù dưới đó chưa chết?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net