Chương 14: Đàm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & beta: June
------------------------

Từ trước đến nay Lê Thốc luôn chán ghét kẻ cố chấp lại ồn ào, trong lòng thầm mắng ông nghĩ mình là ai chứ, thế nhưng với kinh nghiệm về những việc đã trải qua, nó cũng không hề tranh cãi. Nó đã nhìn ra được những người này không giống với thầy cô hay cha nó. Trong xã hội này,những người trưởng thành có thể chịu đựng một thằng quỷ sứ mạnh miệng thích tranh cãi mà vẫn kiên nhẫn tha thứ hết lần này đến lần khác, chỉ có thể là người tốt, lại rất yêu thương nó.

Chỉ cần thử tìm một người xa lạ mà làm chuyện như vậy, so sánh sự đối lập giữa hai bên là có thể hiểu được chân tướng của thứ gọi là quan hệ giữa người với người trong xã hội.

Lê Thốc nói năng rất khéo léo, lại cực kỳ tỉ mỉ, bao gồm cả quá trình bản thân cho nổ C4, không ai hỏi nó là ai, là Lê Thốc hay Tô Vạn, điều này giúp nó có thể nói rõ nhiều chi tiết. Khiến lời nói có vẻ vô cùng chân thực.

"Tôi không rõ tình hình lúc này của người mang kính mắt, sau vụ nổ tôi với hắn đã mất liên lạc." Lê Thốc sau cùng mới nói một câu như vậy.

Râu Quai Nón vuốt cằm, sau khi yên lặng nhẩm tính xong bèn nói rằng: "Đủ rồi." Nói xong thì đứng lên, khoác vai Dương Hảo, "Cậu nói xem những lời cậu ta nói là thật chứ?"

"Hắn lừa mấy người thì được cái gì?" Dương Hảo vội nói.

"Nếu như những lời đó là thật, vị tiểu huynh đệ này của cậu đã lập công lớn rồi, quay về Bắc Kinh tôi sẽ tặng cậu ta một chiếc xe. Nếu như là lời nói dối, tôi sẽ cho hắn một chỗ trong khu nhà cao cấp trên sườn núi." Dương Hảo sửng sốt một chút, Râu Quai Nón lại nói: "Có điều cũng không lớn lắm, ở trên núi Bát Bảo."

Lê Thốc lập tức bật cười, nó hiện tại đối với những lời nói đùa kiểu này đã có thể cười thành tiếng, "Chân của cậu còn có thể đi được chứ? Cậu so với người anh em họ Dương này đi vào càng sâu hơn phải không?"

Lê Thốc không biết trả lời thế nào mới là tốt nhất, nói chưa vào sâu bằng Dương Hảo hay là nên ăn ngay nói thật. Nhìn về đối phương, nó thấy được một ánh mắt hung ác dọa người, thế nhưng trong lòng không ngờ lại không hề sợ hãi.

Chỉ mới vừa mười mấy tiếng đồng hồ trước, nó còn phải đối diện với những ánh mắt càng khiến nó sợ hãi hơn nhiều, mà hiện tại trước mặt loại hung ác độc địa này, lại trở nên bình thản như vậy.

Nó đưa tay ra, hỏi đối phương cái bật lửa, trong lúc đốt thuốc rồi hút một hơi đầu tiên, nó đã nghĩ xong biện pháp để trả lời.

Mục đích của đối phương rất đơn giản, rõ ràng là bọn họ cần phải có người dẫn đường, dẫn họ đi đến khu kiến trúc phía bên dưới. Đối với người chưa từng xuống dưới lòng đất mà nói, tình cảnh dưới đó quả thật quỷ dị khiến người ta cảm thấy khủng hoảng. Nếu có mang theo một người đã từng xuống đó thì cũng tiện lợi hơn rất nhiều.

Hơn nữa mặc dù Lê Thốc đã đánh dấu các vị trí rất rõ ràng nhưng đối với hệ thống kiến trúc phức tạp như thế, cũng chưa chắc có thể nắm rõ được đường đi.

Cho nên phía sau câu nói của đối phương có phải hay không còn có hàm ý gì, quyết định ở việc Dương Hảo có khả năng dẫn bọn họ đi một lần đạt được mục đích, dù sao thì thân thể của nó cũng không thích hợp xuống đó lần nữa. Người được chọn đầu tiên chắc chắn vẫn là Dương Hảo.

Thế nhưng nếu như Dương Hảo thất bại, xem như nó chỉ còn có đôi mắt là dùng được bọn họ cũng sẽ tha nó xuống dưới.

Mà mục đích của chính mình là cái gì? Cần phải xuống dưới sao?

Không, mình tuyệt đối không muốn đixuống lần nữa, thế nhưng nếu Dương Hảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân rất có thể sẽ bị ép xuống đó.

Nói thật, nó thấy với chỉ số thông minh của Dương Hảo, rất có khả năng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mà trong nhiệm vụ của Ngô Tà, nó phải cùng đám người áo đen kia rời khỏi nơi này, tiếp tục mưu đồ chuyện về sau. Không biết vì sao lại dẫn tới kết cục này.

Số mệnh nhất định sẽ dựa theo như những gì nó nghĩ mà phát triển, thế nhưng cách phát triển này nó lại không hề muốn thấy. Nó phải chặt đứt khả năng có thể xảy ra chuyện như vậy.

"Chúng ta thẳng thắn một chút đi." Lê Thốc nói: "Ông là thủ lĩnh ở đây sao? Tôi có chút chuyện muốn nói với người đứng đầu."

"Cậu thấy mình có tư cách yêu cầu điều đó sao." Râu Quai Nón nói.

"Vậy ông ít nhất thì cũng đứng đầu một phe nhỉ?" Lê Thốc nói: "Tôi cũng không muốn nói nhiều lần, nếu như ông muốn cướp lấy vị trí đầu tiên so với những người khác." Nó nhìn lướt qua chiếc đồng đồ vàng trên tay Râu Quai Nón: "Không còn nhiều thời gian đâu."

Râu Quai Nón nhìn Lê Thốc, gãi gãi cái ót, đi tới đi lui vài lượt bèn mắng: "Mới vừa ổn định được cậu đã lại cho tôi một cái vấn đề khó nhằn rồi." Lại nói với hai người bên cạnh: "Đi nói cho những tên lắm mồm kia, vị tiểu huynh đệ này là em họ của tao mới vừa tới, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, để cho bọn họ đừng cứ mãi nhí nhí nhéo nhéo nữa."

Một người cạnh đó nhíu mày, chắc là nghĩ thấy quá đột ngột mới hỏi: "Phải nói thế nào ạ?"

"Hầu hết mấy gã đó ngay cả lời nói cũng không nhận thức được rõ ràng, bày trò đấu trí sợ trước sợ sau, bọn họ nghe mày nói cũng phải về ngẫm nghĩ nửa ngày, không phải vị tiểu huynh đệ này nói có khả năng giúp chúng ta chiếm tiên cơ hay sao? Chờ bọn họ phản ứng lại được, sự tình chắc cũng xong cả rồi, phải không?" Râu Quai Nón liếc nhìn Lê Thốc.

Lê Thốc như chém đinh chặt sắt mà nói: "Trên lý thuyết thì có thể, cụ thể còn phải xem ông làm thế nào."

Vẫu tay đuổi người còn đang trưng vẻ mặt bất đắc dĩ kia lui ra, Râu Quai Nón nói: "Được rồi, cậu nói đi."

"Các ông gây ra động tĩnh lớn như vậy là muốn mưu tính cái gì ở đây?" Lê Thốc hỏi: "Quan trọng đến vậy sao?"

Đối với Lê Thốc mà nói, phía dưới ngoại trừ rắn ra thì chẳng còn vật gì có giá trị. Nếu như bọn họ muốn những con rắn kia, nó có thể đưa ra ý kiến cực kỳ chuẩn xác. Thế nhưng, bọn họ thực sự là vì lũ rắn đó mà tới sao?

Dựa theo đó mà suy luận, căn bản là như vậy, bởi vì không còn có thứ gì khả thi hơn nữa, chung quy cũng không thể là cái cây đại thụ dưới đó.

Thế nhưng Lê Thốc lần này đã có kinh nghiệm, nó không tự mình suy luận nữa mà dùng đến lời nói mập mờ dò xét vấn đề, hy vọng có thể khiến đối phương mở lời.

"Mưu đồ gì? Phía dưới đó còn có nhiều thứ khác sao?" Râu Quai Nón nhíu mày, không chút suy nghĩ mà nói: "Ông đây toàn bộ đều muốn, toàn bộ bản đồ, có cái gì thì lấy cái đó!"

"Không thể, ông không có khả năng đó." Lê Thốc trong lòng thầm nói, nó nhìn vẻ mặt của đối phương, nhận ra được người kia dường như cũng không rõ tình huống phía dưới.

"Dưới đó có rất nhiều rắn." Thốc thử dò xét mà nói.

"Tôi có súng phun lửa, một đường đốt tới, bia hay thậm chí là lương khô mang theo cũng sẽ thật tiết kiệm." Râu Quai Nón nói: "Đừng có thừa nước đục thả câu, cũng đừng nên đùa giỡn tôi."

Lê Thốc trong lòng thầm vỗ tay một cái, tốt rồi.

Người này dễ đối phó hơn đám áo đen kia nhiều, thế nhưng nếu như hắn không phải xuống phía dưới vì lũ rắn kia, vậy thì lại vì cái gì đây?

"Tôi cũng muốn được chia một phần, một chút cũng là một phần." Lê Thốc nói: "Thứ gì phía dưới ông cũng muốn, nhưng vẫn có thể đưa trước tiền mặt. Tôi cũng đâu thể cung cấp thông tin suông."

Râu Quai Nón bỗng lộ ra vẻ mặt cực kỳ tán thưởng, "Cậu là người đàm phán nhỏ tuổi nhất với tôi từ trước đến nay đấy, còn nhỏ như thế mà đã có lòng tham vậy rồi, cậu nhất định đã phải chịu nhiều cực khổ, như vậy đi, thấy được thứ gì, cậu cứ chọn, có thể mang đi bao nhiêu thì đều thuộc về cậu." Nói xong vỗ vỗ ngực Lê Thốc: "Nhìn thân thể cậu gầy còm như vậy, có thể mang đi 100 cân đã là không tệ, 100 cân dựa theo giá thị trường cũng được 1500 vạn, đủ rồi chứ."

Lê Thốc đầu óc chuyển độngthật nhanh, 100 cân bằng 50 kg, 50 kg gì đó mà giá trị 1500 vạn, một kg là 30 vạn, vật gì mà 1 ký là 30 vạn, hê-rô-in sao?

Chẳng lẽ dưới lòng đất này còn cất giấu thật nhiều thuốc phiện?

Lê Thốc sờ sờ cằm, nghĩ một hồi mới thấy không có khả năng cao, lẽ nào nơi này là một nhà xưởng sản xuất thuốc phiện cực lớn hay sao? Thế nhưng xem đến cái thứ bản thân sắp sở hữu kia, rồi giếng mỏ, rắn và thuốc phiện thì liên quan gì đến nhau ?

Còn có cái gì mà 1 kg sẽ có giá 30 vạn.

1 kg là 1000G, 30 vạn, 1 g sẽ là 300 đồng.

Lê Thốc nhíu mày một cái, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào là vàng chăng.

*30 vạn CNY (đơn vị tiền TQ): khoảng 105.018.000 VNĐ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net