Chương 26: Sinh mệnh khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
------------------------

Hắc Nhãn Kính hít vào một hơi, cảm thấy rất thú vị.

Tuổi trẻ luôn không biết NOWAY có nghĩa là gì, nếu một người cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp nguy hiểm thực sự, thường chỉ dựa vào chút thông minh để đối phó được vài chuyện, người đó sẽ nhanh chóng cảm giác mình có thể đối phó với tất cả mọi sự trên thế giới.

Cho dù gặp phải tình cảnh tuyệt đối là NOWAY, anh ta vẫn sẽ cảm thấy mình nhất định có thể đối phó, anh ta sẽ nghĩ cách, tất cả các cách có thể, cho đến khi tất cả khả năng đều bị hiện thực ngăn chặn.

Hắn đã gặp người như vậy, người như vậy một khi đối mặt với thực tế luôn trở thành trò vui cho hắn. Trong tình trạng này, hắn vẫn rất thích ý chờ xem Tô Vạn sẽ có ý kiến gì.

"Cậu có cách gì?" Hắc Nhãn Kính hỏi.

"Nếu bây giờ cơ thể ông khỏe mạnh, có phải là sẽ không có vấn đề gì không? Tô Vạn hỏi.

Hắc Nhãn Kính gật đầu, hắn không giống người khác, hắn chỉ cần ánh sáng cực kỳ ít cũng có thể thấy rất nhiều thứ, phương diện này giúp hắn làm được rất nhiều chuyện. Đương nhiên hắn không thể đơn giản đi ra từ lỗ hổng Dương Hảo đi ra, đây là nơi tất cả người bên ngoài nhìn chằm chằm, nhưng chỉ cần làm chỗ này có nhiều người hỗn độn, sẽ không thể tránh được mâu thuẫn và xung đột, lối ra vào này sẽ trở nên hỗn loạn, nhân cơ hội này để thoát ra sẽ dễ hơn nhiều.

Việc này cần phải có hai điều kiện tiên quyết, một là bên trên có nhiều người xuống, điều kiện này cần có người dẫn đường, điều kiện còn lại là cơ thể mình phải khỏe mạnh, như vậy khi bọn hắn ra ngoài sẽ không bị nghi ngờ, gặp vấn đề cũng có thể lực của mình để tùy cơ ứng biến.

Nói chung, cần có người đi làm việc này, nhưng thể trạng của hắn bây giờ thật sự không làm được. Khi đám bọ bay lên đập vào người hắn, ngay cả một động tác tránh né hắn cũng không làm được. Vết thương loại này quá nặng, để duy trì tư duy hắn đã cực kỳ đau đớn.

Tô Vạn nói: "Bây giờ thân thể ông suy yếu là do ngoại thương, cần bác sĩ chữa trị tốt."

"Trong ba lô của cậu còn giấu một bác sĩ sao?" Hắc Nhãn Kính cười hỏi.

"Không , nhưng ở đây có một bác sĩ." Tô Vạn nói: "Chị Lương từng làm bác sĩ trong một bệnh viện lớn trong một thời gian dài, chúng ta có thể đi tìm chị ấy, để chị ấy chữa cho ông, sau đó ông lại dẫn chúng tôi ra ngoài."

Hắc Nhãn Kính lắc đầu, Lương Loan có số mệnh của riêng mình, nếu bây giờ đi tìm cô gái đó sẽ phá hỏng kế hoạch của Ngô Tà, hắn sẽ không vì sự sống của bản thân mà thay đổi dòng chảy của số mệnh, kế hoạch này quá phức tạp, hắn sợ những hi sinh của người khác sẽ bị hành động của hắn làm lãng phí.

"Nhưng ông sẽ chết." Tô Vạn nói: "Chỉ cần ông không chết thì sau đó còn có thể nghĩ biện pháp, ông chết thì không còn cơ hội nào nữa."

"Tôi thích suy nghĩ của cậu. Tôi cũng thừa nhận sinh mệnh là đáng quý trọng." Hắc Nhãn Kính nhìn tay mình, "Duy chỉ có tính mạng của tôi, bây giờ mới quý trọng đã là quá muộn, tôi...bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."

Tô Vạn trầm mặc, Hắc Nhãn Kính lại giơ cặp kính lên, giống như muốn Tô Vạn có thể chấp nhận hiện thực.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Tô Vạn lại nói: "Mấy người các ông nói chuyện thật khó hiểu, tôi không thích chút nào, cho dù ông mắc bệnh hiểm nghèo, hay là trên người bị hạ lời nguyền, làm ông cảm thấy sinh mạng mình đã không cần quý trọng. Nhưng tôi nhận định giá trị của sinh mệnh không phải do ngắn dài, giống như ông vậy, ông chú kỳ quái, tuy hết sức nguy hiểm hơn nữa đầu óc có vấn đề, nhưng tôi nghĩ ông là một người có cuộc sống rất đặc sắc, mọi người ai cũng sẽ phải chết, một ngày rực rỡ đôi khi có ý nghĩa hơn cả đời tối tăm, sở dĩ cho dù tính mạng của ông chỉ có một ngày cũng đáng giá để ông tranh thủ."

Hắc Nhãn Kính nhìn nó, Tô Vạn tiếp tục nói: "Nếu không đi cùng Lê Thốc tới sa mạc này, cuộc đời của tôi bình thường đến mức chẳng có gì đáng nhắc tới, nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh như vậy, tôi vẫn còn suy nghĩ đến việc thi vào đại học, vì sao, bởi vì tôi không có lý do gì để cho là mình sẽ chết ở chỗ này, tôi cũng không có lý do gì để cho là sau khi đã trải qua tất cả ở đây, tôi sẽ không cần thi tốt nghiệp trung học. Đây chính là điểm đáng buồn trong cuộc đời của tôi, dù là như vậy, tôi cũng không muốn chết, huống hồ ông sống nhẹ nhàng vui vẻ như vậy. Có thể sống một ngày thì sống một ngày, có thể sống một tháng thì sống một tháng. Đây không phải là ý nghĩ bình thường nhất của con người sao?"

Hắc Nhãn Kính tiếp tục nhìn nó, những lời thằng nhóc này nói làm hắn khá kinh ngạc, bỗng nhiên hắn hiểu được những lời Ngô Tà nói với hắn khi đó.

"Chúng ta cho rằng trước tuổi tác và kinh nghiệm của chúng ta, suy nghĩ của những đứa trẻ này vô cùng ấu trĩ buồn cười, nhưng anh có nghĩ tới hay không, những thứ ràng buộc và phiền não của chúng ta, đối với bọn chúng mà nói, đều là không có ý nghĩa, cuộc sống của bọn chúng đơn giản hơn chúng ta rất nhiều, người ở cái tuổi đó mới còn sống như người, khi trưởng thành, người người đều biến thành ác quỷ."

Tô Vạn tiếp tục nói: "Chúng ta đi tìm Lương Loan, sau đó để chị ấy chữa cho ông, tôi tin chị ấy sẽ có cách, chúng ta tìm một nơi an toàn, đừng cố gắng tìm cách nhanh chóng ra khỏi đây, cứ từ từ dưỡng bệnh, thạch đạo này quá ẩm thấp, ban đêm ông quá cảnh giác, ngủ không yên chính là nguyên nhân khiên cơ thể có chuyển biến xấu. Ông cần một nơi khô ráo và ám áp để nghỉ ngơi. Kế hoạch của Ngô Tà, nếu là một kế hoạch tốt thì không nên có sự hi sinh của ông, thử tưởng tượng một chút, nếu trước mặt ông bây giờ là Ngô Tà mà không phải tôi, anh ta có thể vì an nguy của ông mà bỏ qua tất cả trù tính trước đó của mình hay không?"

Cậu ta sẽ làm vậy.

Hắc Nhãn Kính ha hả cười, nghĩ bộ dạng nghiêm túc của Tô Vạn đặc biệt thú vị.

Ngô Tà là hạng người gì, Hắc Nhãn Kính liếc mắt một cái liền hiểu rõ, người này sẽ không trơ mắt nhìn bất cứ ai bị tổn thương.

Nhưng chính vì vậy, một số quyết định trong kế hoạch này mới cần đến mình làm.

"Nghe lời tôi đi, đây cũng vì tốt cho ông, cũng là tốt cho ông chủ Ngô của các ông." Tô Vạn nói.

Hắc Nhãn Kính thở ra một hơi dài, thầm nghĩ thằng nhóc này tương lai chắc chắn sẽ rạng rỡ, lối suy nghĩ rất rộng, lời nói có sức thuyết phục kinh người, cắt thẳng vào vấn đề cốt lõi nhất, đáng tiếc, người nó đụng phải lại là mình.

Hắn nói với Tô Vạn: "Cảm ơn cậu, nói rất hay, nhưng tôi không thể làm như vậy. Cậu chỉ sai ở một chỗ, cuộc sống của tôi như thế nào, có đáng để quý trọng hay không, không phải là vấn đề người khác có thể phán đoán. Cậu là một thằng con trai, cậu đã học được cách tự chịu trách nhiệm với bản thân, mà tương lai nhất định cậu sẽ có thể gặp được người mà cậu sẽ thay hắn chịu trách nhiệm với cục diện. Cậu sẽ có trách nhiệm với bản thân trước rồi mới có trách nhiệm với hắn hay là có trách nhiệm với hắn trước rồi mới vì mình, hai trình tự này khác nhau, sẽ mang đến cho cậu những loại bạn bè và quỹ đạo nhân sinh hoàn toàn khác nhau. Nếu tôi là người có trách nhiệm với bản thân trước thì hiện tại tôi sẽ ở sa mạc trên đầu chúng ta, nhỏ nước dãi như chó mà đánh giết theo mưu kế của người khác. Bây giờ cậu vẫn chưa kết giao đủ bạn bè, sẽ có lúc cậu gặp người mà cậu biết rằng, trên thế giới chỉ có người này, cậu sẽ tình nguyện vứt bỏ bản thân để giúp hắn đạt được mục đích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net