Chương 27: Kế hoạch của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & beta: June
---------------

Hắc Nhãn Kính nghiêm túc lạ thường, lần nói chuyện này hắn luôn tỏ thái độ tôn trọng với Tô Vạn, mà Tô Vạn bên cạnh yên lặng lắng nghe. Nó suy nghĩ rất lâu, mới nói rằng: "Thực ra tôi vẫn còn một việc vẫn luôn lo lắng, không riêng gì ông -- tất cả chúng ta đều đã như thế này, thì Lương Loan sẽ còn thế nào nữa đây, chị ấy chỉ là một người phụ nữ, các ông có vì chị ấy mà chuẩn bị tất cả chưa?"

Hắc Nhãn Kính gật đầu: "Tôi tin rằng chúng ta có thể phó thác toàn bộ cho người kia. Đối với phái nữ, hắn nhất định sẽ không ứng phó qua loa."

Tô Vạn gãi gãi đầu, nói: "Vậy được rồi. Giờ thì chúng ta chỉ còn có thể dùng đến một biện pháp khá cực đoan nữa thôi." Nó bốc một nắm xác bọ: "Huyết thanh còn có tác dụng không?"

"Vẫn còn một chút hiệu quả."

Tô Vạn gom xác bọ chết mà bọn họ đã ăn thành một đống, "Bước đầu tiên, chúng ta cần thứ gì đó để có thể thu hút nhiều bọ ăn xác tới đây hơn. Bước thứ hai, tôi muốn dính toàn bộ xác những con bọ này lên người ông."

"Cậu muốn làm gì vậy?"

"Tôi muốn dẫn những con bọ này lên trên mặt đất, cửa mà Dương Hảo đi ra bốn phía đều có người, chỉ cần những con bọ này bị dẫn tới gần nơi đó, nhất định sẽ bò ra tấn công bọn họ. Đến lúc đó bộ dáng của những người đó nhất định là..." Tô Vạn giả làm bộ dạng bị bọ bám đầy người, diễn cũng thực sống động như thật, "Thân thể ông dính đầy xác bọ. Nhân cơ hội đó mà chạy ra ngoài, phải diễn cho khá một chút, giả dạng giống như bọn họ. Đến lúc đó hỗn loạn hoàn toàn, tôi tin ông cũng sẽ rất dễ thoát thân."

"Cậu không có huyết thanh, làm thế nào có thể từ trong đống bọ kia mà thoát ra?"

"Tôi chưa hề lo lắng tới việc tính toán thế nào để có thể đi ra." Tô Vạn lấy giọng thương lượng mà nói: "Không phải ông đã nói làm người phải học cách phụ trách đối với người khác hay sao? Nếu như lời đó thật sự là thực lòng ông, thì ông mới có thể chấp nhận kế hoạch của tôi. Tôi sẽ ở lại đây, chờ ông hoặc người của ông quay lại tiếp ứng."

Hắc Nhãn Kính nhìn Tô Vạn, hắn bắt đầu hiểu được sự tin tưởng của Ngô Tà đến từ đâu.

Có lẽ đối với những đứa trẻ này, những âm mưu to lớn kia, trong suy nghĩ của bọn chúng lại dường như chẳng hề có chút ý nghĩa nào.

Những đứa trẻ này, thực sự là không ai có thể khống chế được.

"Đây là phương pháp thực dụng nhất, cũng là phương pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra, thạch đạo này rất an toàn, điều này trong khoảng thời gian chúng ta ở đây đã tự mình nghiệm chứng rồi. Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, nếu ông là một người có thể tin được, rồi trở lại cứu tôi, tỷ lệ xác xuất thành công sẽ rất cao." Tô Vạn nói.

"Tôi có lẽ sẽ mất lất lâu mới có thể quay lại được, trong khoảng thời gian này cậu định làm thế nào?"

Tô Vạn đưa tay giơ lên một quyển sách tựa như là thứ gì đó giống với tài liệu học tập: "Thầy Vương Hậu Hùng(*) sẽ cho tôi sức mạnh".
-----------
Chú thích: * Vương Hậu Hùng: một giáo viên, nhà biên soạn giáo trình học tập nổi tiếng của Trung Quốc. Ông nhận nhiều giải thưởng danh giá và giữ nhiều chức vụ quan trọng trong ngành giáo dục. Có thể nói học sinh cao trung Trung Hoa dân quốc, không ai là không biết tới ông. [Tổng hợp từ Baike]
------------
Hắc Nhãn Kính gật đầu, hắn rất lo lắng phần sau của cái kế hoạch này, rằng chỉ một mình Tô Vạn liệu có thể chịu đựng mọi thứ nơi đây, thế nhưng hắn quyết định tin tưởng cậu nhóc này.

"Ông hẳn là nên cho tôi vài lời cổ vũ các loại chứ, tôi có thể đưa ra quyết định này cũng đâu dễ dàng gì." Tô Vạn nói.

"Loại người như cậu đâu cần khích lệ." Hắc Nhãn Kính hỏi: "Trên người tôi cũng không còn nhiều thịt thối rữa đến thế, biết lấy mồi ở đâu đây?"

Tô Vạn lấy ra trong túi xách thứ gì đó được bọc thật chặt trong túi giữ nhiệt, bên trong là một màu xám ngắt, không rõ là gì."Đây là xác con rắn đã cắn tôi ở Bắc Kinh. Tôi dùng formalin để ngâm, bởi vì nọc độc rất mạnh, tôi sợ có tác dụng phụ nên vẫn mang theo bên người, có điều formalin hình như không có tác dụng gì, đã hư thối cả rồi."

Hắc Nhãn Kính tiếp lấy, ngửi ngửi: "Tôi vẫn cứ tưởng cái mùi này là do chúng ta đã lâu không tắm nên mới có. Nhưng cậu đã có cái này sao lúc tôi tự khoét thịt chính mình lại không lấy ra."

Tô Vạn lúng túng gượng cười, vò đầu mà nói: "Mang theo nhiều thứ linh tinh lộn xộn quá, thành ra quên mất."

Hắc Nhãn Kính cũng cười, "Thằng nhãi ranh cậu thật quá thú vị rồi, nào, ăn con rắn này đi tôi sẽ tha thứ cho cậu."

***

Hình ảnh chiếc hộp chạm rồng liên tục lập lòe trên máy chiếu. Người trung niên cố ý để Lê Thốc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh này trong thời gian khá dài.

Lê Thốc không thấy đượccó gì kỳ hoặc, so với hình ảnh lúc trước, đồ án trên chiếc hộp này lại càng thêm đơn giản.

Giáo viên có hai loại, một loại mong muốn học sinh có thể trả lời được vấn đề của mình, để cho chúng có được cảm giác thành tựu, một loại lại mong học sinh không thể trả lời, khiến mình phải giảng giải để thu được cảm giác thành tựu. Có thể chắc chắn rằng, người trung niên này thuộc vế sau.

"Không cần để ý bề ngoài của chiếc hộp, hãy xem xét phần tin tức đã bị che giấu trong tấm ảnh này." Người trung niên gợi ý.

Lê Thốc đã từng xem một bộ phim điện ảnh, trong đó thường có đề cập tới phương thức tư duy nghịch phản. Thứ gì đó cần ở trong ảnh lại không ở trong ảnh mới chính là điểm mấu chốt.

Nó nhìn cái hộp này, lẽ nào là như vậy. Hộp đá bên trong tấm ảnh lẽ nào còn thiếu thứ gì đó bắt buộc phải có chăng?

"Không có khóa." Lê Thốc nói: "Cái hộp này không có khóa."

Người trung niên gật đầu, nói: "Xem như còn có chút năng lực quan sát, thế nhưng lại sai rồi."

Lê Thốc sờ sờ cằm, thầm nghĩ đầu hàng càng sớm thì càng nhanh biết được chân tướng, đây là giờ học lịch sử, không phải chỉ cần thuộc lòng số liệu là được rồi sao? Thế nên nó cũng chỉ lắc đầu nói không biết.

Người trung niên lấy ra một cái hộp trong ngăn tủ phía dưới máy chiếu, đưa cho Lê Thốc. Lê Thốc vừa thấy, không ngờ lại chính là cái hộp đá chạm rồng kia."Có lẽ cậu xem được hiện vật sẽ thấy rõ ràng hơn một chút."

Lê Thốc kinh ngạc cực kỳ, thứ này nghe thì có vẻ vô cùng lợi hại, vậy mà lại bị người trung niên này mang theo bên người như một món đồ tùy thân tầm thường, hơn nữa lại có thể đem thẳng tới đây làm tài liệu giảng dạy.

Lúc nó nhận lấy quả thực là hết sức cẩn thẩn, chỉ sợ vô tình trượt tay mà làm hỏng mất.

Người trung niên nói: "Cậu không cần cẩn thận làm gì, bản thân thứ này cũng chẳng có giá trị quá lớn. Lịch sử của chiếc hộp chỉ là một đoạn lịch sử đã bị giấu kín, không có bằng chứng công khai gì có thể chứng minh được niên đại của nó, thế nên rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một chiếc hộp tầm thường mà thôi. Hiện tại đấu giá và giao dịch mua bán đồ cổ đều cần có giấy chứng nhận, vật kia thực tế là không phải đồ vật cực kỳ cổ xưa gì, ý nghĩa lịch sử cũng chẳng phải quá quan trọng, mỉa mai thật đấy nhỉ. Đồ cổ trở thành thứ vật phẩm giống như tiền giấy, giấy chứng nhận là giá trị, cậu chỉ cần dùng mấy tờ giấy là có thể đổi được báu vật chân chính. Hơn nữa, đây cũng chỉ là vật phầm phục chế."

"Thế nhưng -- "

"Tôi còn chưa nói tới trọng điểm đâu, mấy thứ vừa nói xong so với nội dung phía sau, đều mới chỉ là chút giáo dục dành cho lũ nít ranh thôi." Người trung niên nói."Nhanh trả lời câu hỏi của tôi, cậu không muốn tôi dạy thêm giờ chứ."

Lê Thốc cẩn thận nhìn cái hộp này, nó muốn thử mở ra, nhưng lại phát hiện hộp đá cự kỳ khó mở. Nó lắc lắc, đưa tới bên tai để lắng nghe, chợt nghe bên trong dường như lại có tiếng động. Nó ngừng lại, tiếng động vẫn tiếp tục vang lên, bên trong vậy mà lại có vật sống.

Át chủ bài của Chu Mục Vương là một thứ gì đó còn sống sao? Nó ra hiệu "có thể mở hay không".

"Nếu sức khỏe cả cậu khá hơn một chút, tôi sẽ dạy cậu mở, bây giờ thì miễn đi, thời gian của chúng ta không nhiều." Người trung niên nói: "Một gợi ý nữa, cậu hãy tìm một vài con số trên những hoa văn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net