Chương 42: Tìm được đầu mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: June

Beta: Phong Thanh Dương
------------------------

Cả buổi chiều sau đó, Lê Thốc cũng phải giúp tên buôn tiếp đãi khách hàng, bàn bạc giá cả, sau đó sẽ đóng gói lại cho họ. Những khách hàng này thật là quái lạ vô cùng, hạng người gì cũng có. Đến cuối cùng Lê Thốc bỗng có cảm giác rằng,cho dù là bất kỳ ai đi qua cái quán trọ nhỏ này cũng đều có thể quay trở lại mà hỏi một câu: "Hàng ở đâu?"

Xem ra bọn họ làm ăn kiểu này cũng không phải chỉ mới một hai ngày nữa, không chỉ kẻ bán mà cả người mua cũng đều đã quen thuộc cả rồi.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ quy củ, trả toàn bộ đều là tiền mặt, bọn họ bỏ vào trong ba cái túi du lịch lớn để ngụy trang, lại dùng gạch nén chặt phía trên rồi buộc chặt lại sau khi đã xong xuôi. Lê Thốc bỗng hiểu được lí do mấy người bọn Ngô Tà trước kia có thể trả tiền hào phóng như vậy, khi bọn họ đã làm cái nghề này thì cơ hồ tiền bạc cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ nữa.

Tổng số so với dự tính ban đàu của tên buôn nhiều hơn 11 vạn, cho nên đêm đó bọn họ cũng rất quyết đoán mà đổi sang một khách sạn khác lớn hơn, để mỗi người đều có một gian phòng riêng.

Tất cả vật bồi táng cũng chỉ còn lại ba món, ba thứ này đều là lư hương bằng sắt, mỗi một cái đều được bọc trong thùng lớn cỡ thùng KFC.

Lê Thốc tò mò nhìn bọn họ, những người này dường như cũng không hề có ý vui đùa, "Mấy ông vì sao lại cho rằng những thứ khác đều không thể giúp các ông tìm ra cổ mộ kia mà chỉ có ba món nhìn qua thấy không đáng tiền nhất này lại có thể có ích."

Lần này không có ai lại cười nhạo Lê Thốc, dường như vấn đề mà nó đưa ra đã đánh đúng trọng tâm.

"Thằng nhóc kia nghe cho rõ đây, tôi không biết cậu có quan hệ gì với bọn họ, có điều nếu đã mang theo cậu đến rồi thì tôi đây cũng sẽ lấy thân phận trưởng bối mà dạy dỗ cậu một lần!"

Tên buôn dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem phải dùng phương thức biểu đạt nào mới có thể khiến cho tên tay ngang như Lê Thốc hiểu được những lời hắn nói.

Hừm, đầu tiên, chúng ta biết, loại lư hương bằng sắt này không thể nào là vật bồi táng theo người, cho nên nó chắc chắn sẽ không được táng trong quan tài mà là ở bên ngoài quan tài.

Thứ hai, xem từ những vật bồi táng mà chúng ta đã thấy, quy mô cái cổ mộ này có lẽ cũng không lớn, cho nên ít có khả năng sẽ có mộ thất. Hố quan quách táng ba cái lư hương này nhất định là ở bên trong quách.

Ở cái đất Trường Sa này, quan tài bằng gỗ rất dễ bị mục nát mà sụp đổ, những cái lư hương này có lẽ là lúc trộm mộ bị người ta đào lên. Bởi vì những thứ trộm đi lúc đó đều là vàng bạc châu bảo, chỉ để lại ba cái lư hương này, chứng tỏ thứ này không phải cố tình đánh cắp, kẻ trộm mộ thời đó chắc là không có hứng thú với đồ sắt.

Rất có thể là đang đào quật đạo động thì ngẫu nhiên đào được thứ đồ sắt này. Trong thời gian phong mộ, thợ thủ công lại lấy để tế bái.

Tên buôn bảo Lê Thốc nhìn kĩ lại những lư hương này, "Thấy không? Bên trên mấy cái lư hương có những chỗ được chạm trổ cực kì tinh vi, hơn nữa đường nét chạm rỗng rất khéo léo, đồ dùng bằng sắt cũng chẳng quý báu là bao lại được chạm trổ tốt như thế, chứng tỏ rằng người xây mộ tuy tài phú không nhiều nhưng lại có thân phận cực kì tôn quý.

Trong đống vật bồi táng châu báu trang sức có rất nhiều, nhưng giá trị đều không lớn, tức là những vật này được gom góp lại từng chút trong một thời gian dài.

Ten buôn mở ra một quyển tư liệu, "Theo ghi chép của địa phương thì cái chỗ này xuất hiện sớm nhất là vào thời Minh, không sớm cũng không muộn. Vào cuối thời Minh có một địa chủ lớn, tuy không phải là kẻ sang quý, hiển hách song có giao tình rất tốt với dân tộc thiểu số, địa vị cũng tốt. Có thể nói là phù hợp với những suy đoán này, như vậy chủ nhân ngôi mộ rất có thể liên qua đến vị địa chủ kia. Hơn nữa nét chạm khắc trên ba lư hương này cũng có chút dấu tích của người dân tộc thiểu số."

Bởi vì những đường chạm rỗng kia đã bị bùn đất nén chặt một khoảng thời gian, tất sẽ có bùn đất lẫn vào sâu trong khe hở. Những người đã gốt rửa qua loại vật này sẽ biết những thứ tạp chất dơ bẩn kia cho dù có rửa thế nào cũng không cách nào sạch được. Được gọi là bùn già.

Bọn họ dùng kim tiêm vừa dài lại vừa mảnh dâm sâu vào bên trong những đường chạm khắc này, hút bùn đất bên trong ra, bùn nhão bên trong có khoảng chừng đầy một móng tay út.

"Bùn đất của mỗi địa phương bởi vì điều kiện tự nhiên khác nhau nên sẽ có mùi khác nhau. Chúng ta ngày mai bắt đầu từ từ mà tìm kiếm, nhất định sẽ tìm ra được thôi."

Lê Thốc muốn ngửi thử xem, lại bị đẩy ra: "Đầu mối cũng chỉ có một chút như thế, cậu hút một cái đã hết ráo thì còn gì nữa." Tên buôn nói.

Lê Thốc lập tức hỏi: "Cái khu vực này không phải rất lớn sao? Bùn đất ở trong điều kiện tự nhiên giống nhau thì có lẽ có tới hàng trăm mẫu, dù tìm được khu vực đó rồi thì tìm ra nơi cụ thể nhất định cũng rất phiền phức."

Người kia lại cười mà nói: "Mùi vị đất bùn đó cậu ngửi một lần cả đời này e rằng cũng không quên được."

Lê Thốc nửa tin nửa ngờ, có điều bải giảng hôm nay của tên buôn khiến Lê Thốc càng thêm hứng thú với nghề trộm mộ, nó cảm giác như chính mìnhdường như trời sinh đã có loại tế bào này.

Có lẽ chuyện đặc sắc hơn nữa rất nhanh sẽ tới thôi. Lê Thốc đêm đó cơ hồ là cười mà ngủ cả đêm, ngủ một giấc cực kì ngon lành.

Rạng sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy đã thấy trên đầu giường có đặt một bộ đồng phục quái dị, nó cầm lên nhìn một lát vẫn không hiểu gì thì một người quần áo xanh ngắt đã đẩy cửa bước tới

"Tối hôm qua tôi đã khóa cửa rồi, ông vào bằng cách nào?" Lê Thốc ngẩn người.

"Mở khóa cũng chỉ là chút chuyện vặt ấy mà." Đối phương cười cười, "Đừng nói nhảm nữa, nhanh thay đồ đi, chúng ta phải đi rồi."

"Bộ đồ này xấu thật đây!" Lê Thốc thay đồ xong, chỉ chỉ mấy chữ lớn trên ngực áo.

"Đây là đồng phục di chuyển của mấy người bên vận tải, dùng thân phận này tương đối an toàn."

Lê Thốc gật đầu, không hỏi nhiều nữa, nó cảm giác sự tình càng ngày càng thú vị.

Diễn trò còn làm cho được nguyên bộ, người này lại còn lấy một chiếc xe tải dịch vụ để di chuyển, mới vừa lên xe thì có người cho nó biết chuyện hôm qua đã bị lộ, không thể để bị chú ý được.

Có điều xe cũng chỉ vòng vèo đi dạo chung quanh, không vào tới trong núi.

Lê Thốc trải qua mấy ngày tàu xe mệt nhọc, lại trải qua một phen dày vò mỏi mệt, nhuệ khí đã sớm không còn. Mà mấy kẻ đi cùng này trên đường tắm mát ngoạm thịt heo là có thể thoải mái như thường. Nó biết những người này còn phải đợi tin tức đến, bọn họ hiếm khi tự mình hạ cổ mộ, chắc là đang đợi một nhóm trộm mộ tặc khác đến cùng hội hợp.

Cứ như vậy mà lăn lộn hết một tuần, một ngày khi mới rời giường, nó phát hiện tất cả mọi người quần áo mũ nón đã mặc chỉnh tề, không còn dép lê áo ngủ nữa, thì cũng biết người cần đợi đã đến rồi.

Theo mọi người xuống bãi đỗ xe ở lầu dưới, thấy ở phía xa có một người ngồi trên hành lí chất đống phía sau xe bọn họ, đang chờ họ xuống tới nơi.

Người này mặc một bộ quần áo đơn giản cùng với quần thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, cho dù quần áo thể thao rộng thùng thình vẫn có thể thấy được vòng eo rất nhỏ, ngực không lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong rõ ràng.

Không ngờ lại là một cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net