Chương 44: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
-----------------------

Nó đã ngủ bốn giờ, ở nơi như thế này, giấc ngủ ngắn như vậy cũng là cứu mạng, không biết thể lực của Hắc Nhãn Kính có thể chống đỡ được đến khi kế hoạch thành công hoàn toàn hay không. Tuy nhiên, theo lý thuyết, người đàn ông như ông ta, nếu như ngay cả bằng đó ý chí cũng không có thì dù kế hoạch có chu đáo đến đâu, kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.

Manga Nhật có đoạn nói, không cần phải lo lắng cho một người còn mạnh mẽ hơn bản thân mình, hãy tin tưởng vào năng lực và số phận của người khác.

Tô Vạn dụi mắt, nghe tiếng nước chảy bên dưới, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nó cắt ba lô của mình ra, bọc lấy hai chân mình, nếu như bên trên có mưa to, giả sử những người đó biết nước mưa có tính ăn mòn thì bây giờ chắc chắn họ không thể đứng bên ngoài.

Nó bọc ba lô vào chân trái, mặt trong ba lô có lớp vải chống thấm nên cực kỳ khô ráo, nó dùng dây lưng buộc chặt lại. Chân còn lại nó dùng những túi chống thấm đựng các loại đồ dùng lúc trước để bọc lại, sợ túi bị thủng, nó còn xé áo khoác của Hắc Nhãn Kính thành từng mảnh, bọc chặt chân phải lại.

Lần trước nước mưa có tính ăn mòn rất cao, nhưng chỉ ăn mòn được lều bạt loại mỏng, bộ trang bị của mình rất dày, nó tin rằng có thể chịu được một thời gian, tuy nhiên ngay cả như vậy, nó vẫn quyết định cố gắng đi nhanh hết mức, nơi nào nước chưa lên, nó sẽ đi đường đó.

Hai chân đều bọc vải đen, nhìn thật ngầu, nó rất hài lòng.

Nó khởi động tay chân, lẩm bẩm vài câu: "Khi thời cơ cho phép, tuyệt đối không ngồi chờ chết." Nó dùng tro than vẽ lại hướng đi của mình, sau đó mang túi nước lên lưng, nhảy vào đường ống.

Như nó dự liệu, nước chưa đến mắt cá chân nó. Nó bật đèn pin nhìn hướng nước chảy.

Sự sợ hãi trong lòng từ từ biến mất, nó cảm thấy sự phán đoán rõ ràng của mình đối với mọi việc dường như hơi quen thuộc, thật sự là phán đoán đúng đắn không? Nó không biết, cho dù là ảo giác hay là tự thôi miên bản thân thì lúc này đều có lợi đối với nó.

Nước chảy từ nơi nào xuống thì nó sẽ đi nơi đó, nơi nào dòng nước càng lớn, mưa rơi càng lớn thì cơ hội của nó cũng lại càng lớn.

Nó lội nước thẳng đường đi tới. Lúc nãy tinh thần suy sụp làm tinh thần của nó bây giờ đã chết lặng, điều này lại làm cho hành dộng của nó không còn bị quá nhiều cảm xúc ảnh hưởng. Nó nhanh chóng đi tới một thác nước.

Nó không dám tới gần thác nước, bởi vì lượng nước rất lớn, bọt nước văng khắp nơi, nó không dám áp sát, đành đứng xa xa nhìn vào, có thể thấy ánh mặt trời phía trên, làm lòng nó nảy sinh sự khát khao được giải phóng.

Bên cạnh có một chỗ nhô ra đủ cho người ngồi, nó ngồi xuống, lấy sách bài tập ra, nhìn mấy lần, cuối cùng cũng không làm tiếp. Nó rất muốn đi ra ngoài, không thể nào tập trung tinh thần, hơn nữa nó nghĩ hành động của mình quá bất bình thường, mình muốn đè nén cảm xúc trong lòng hay là ra vẻ bình tĩnh trầm ổn, có thể coi rẻ tất cả sao?

Tỉnh lại đi, ra vẻ cho ai xem!

Nó ngồi bên cạnh thác nước, đợi đến khi nước yếu dần, lộ ra cầu thang đi lên, lúc nãy nước trùm lên toàn bộ cầu thang.

Nó đi tới gần, ước tính trèo lên phải mất năm, sáu phút, năm sáu phút này, cho dù là lửa than, nó cũng phải đạp lên.

Lại nhìn sách bài tập, nó đem sách của Vương Hậu Hùng và quyển '53 đề' buộc vào bàn tay như chân vịt dùng để lót khi bám lên thang, dùng quần áo trùm lên mặt, nhanh chóng leo lên.

Mưa bên ngoài vẫn lớn như cũ, vô số hạt mưa rơi trên mặt cát tạo thành vô số hố nhỏ, cát ướt rất khó đi bộ, nó leo lên, trước tiên thò đầu ra nhìn quanh, tất cả mọi người đều đã trốn vào lều trại. Phía xa có vài người canh gác trong lều trú mưa, ánh sáng qua màn mưa mờ nhạt làm nó không thấy rõ tình hình cụ thể ở đó.

Những lều bạt này dường như cũng qua xử lý đặc biệt, mặt lều trải lên một thứ màu đen nhìn như rong biển.

Không nhìn thấy lượng lớn bọ đen, tuy nhiên đây không phải cửa ra mà Hắc Nhãn Kính chuẩn bị cho nó nên ngược lại chẳng có gì lạ.

Tô Vạn mở cái ô hoa nhỏ của nó lên, bỏ hai quyển sách luyện đề, đi thẳng hướng phía ngoài nơi đóng quân. Cái ô bắt đầu có dấu hiệu bị ăn mòn, nó trốn trong một cái lán, đắp cát lên tán ô để làm chậm tốc độ ăn mòn.

Nó rời xa những lều trại này, trong mưa một mình chạy trốn trên cồn cát, cuối cùng cũng thấy được nhóm lều trại màu đen.

Nó mỉm cười, đi thẳng tới lều trại đó.

Người ta có lúc không biết "thời cơ" có tồn tại hay không, nhưng đối với bất kỳ người nào trong biển cát mà nói thì trận mưa này là một tai nạn, chẳng liên quan gì đến "thời cơ", nhưng Tô Vạn dùng tất cả những gì nó có để tự mình đi tới bước này. Chúng ta không thể nói đây là công lao của ai, nhưng "thời cơ " này chỉ thuộc về mình nó.

Nó đi vào một lều bạt trong đó, người ở bên trong cực kỳ kinh ngạc nhìn nó, nó nói rõ mục đích của mình. Đến khi nó xuát hiện trước mặt Hắc Nhãn Kính vừa mới được xử lý vết thương xong, Hắc Nhãn Kính sửng sốt, sau đó lớn tiếng cười rộ lên, cười đến miệng vết thương cũng phải nứt ra, không biết cười vì bớt được một việc hay là vui vẻ từ đáy lòng khi thấy Tô Vạn không có việc gì.

"Nói như vậy, nếu tối nay tôi dùng cách của cậu, có lẽ còn ra ngoài dễ dàng hơn một chút." Hắc Nhãn Kính nói sau khi nghe nó kể xong.

"Sẽ không." Tô Vạn uống một ngụm trà nóng, để người bên cạnh lau rửa bôi thuốc vào những vết loét do nước mưa: "Tôi chỉ có một cái ô đi mưa."

Ba ngày sau, Tô Vạn theo Hắc Nhãn Kính rời khỏi biển cát, khi nó trở lại thành phố một lần nữa, nó cảm giác như mình chưa từng đến biển cát đó, Đoạn ký ức này vô cùng tối tăm và mờ mịt, cảm giác như một đoạn phim, hoặc là một đoạn ngắn lưu lại trong tiểu thuyết.

Trên đường, Hắc Nhãn Kính nhiều lần hỏi dự định của nó, nó không nói ra được, chỉ bảo là vẫn phải tiếp tục đi học.

Người nhà nghĩ nó cùng bọn Lê Thốc đi du lịch, tất cả mọi chuyện xảy ra đều quá nhanh quá nguy hiểm, nó đã không ngờ được chuyện sẽ phát triển theo cách đó. Về sau sẽ xảy ra chuyện gì, nó thực sự không biết, chỉ có thể đến đâu biết đến đấy.

Thân thể Hắc Nhãn Kính nhanh chóng hồi phục như cũ, kỹ thuật chữa bệnh hiện đại rất hiệu quả làm cho người ta có thể tin tưởng và ỷ lại, chỉ là khi thân thể suy yếu đã làm cho mắt hắn chuyển biến xấu rất nhanh, tuy hắn không biểu lộ ra nhưng từ cử chỉ của hắn, Tô Vạn cảm thấy nội tâm hắn đang suy tư chuyện này.

Hắn không sợ hãi, điều này không hề nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn có điều gì đó kiêng kỵ.

Trước khi lên máy bay, Hắc Nhãn Kính hỏi nó: "Cậu còn nhớ địa chỉ cửa hàng kính mắt tôi nói với cậu lúc trước không?"

Tô Vạn lắc đầu, Hắc Nhãn Kính liền đưa cặp kính của mình cho nó xem, bảo nó nhớ kỹ, "Lúc rảnh rỗi có thể tới tìm tôi, tôi muốn dạy cậu một vài thứ."

"Học được những thứ đó sẽ không làm vận mệnh của tôi thay đổi chứ? Nếu là như vậy tôi thà đi học thêm một lớp tiếng Anh nâng cao."

"Vận mệnh của cậu đã xảy ra sự thay đổi rồi, trước khi tôi vẫn chưa hoàn toàn không nhìn thấy gì, tin tưởng tôi, học ở tôi một vài thứ, sau đó cậu sẽ không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net