Chương 52: Tổ 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
---------------------------

"Tổ 207 quan trọng nhưng không có tài năng." Uông Tiểu Viện nhìn lời phê trong báo cáo, giải thích cho nó: "Rất tốt, chí ít bọn họ cũng thừa nhận cậu rất quan trọng."

"Ở đây người ta cho điểm có mấy đẳng cấp vậy?" Lê Thốc hỏi, nó muốn biết dưới đẳng cấp thấp còn mức nào nữa không.

Uông Tiểu Viện nhìn thấu tâm tư của nó, nói: "Người được cho điểm thấp sẽ tiếp tục bị huấn luyện, giống như huấn luyện khi thất bại, tuy nhiên hiển nhiên cậu là đặc biệt, bọn họ chờ cậu đạt tiêu chuẩn sẽ đá cậu vào tổ 207. Ở đó sẽ có người phù hợp với nhân cách của cậu tới giúp cậu. Ừm, với tình trạng của cậu, tôi nghĩ bọn họ sẽ tìm một người rất nguyên tắc và có trách nhiệm tới giúp cậu, hơn nữa người đó sẽ cực kỳ kiên nhẫn, tính tình cũng cực tốt, còn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế và đoán được tâm tình của cậu."

"Cảm giác như giúp tôi tìm một ông chồng tốt." Lê Thốc nói, phụ nữ thường thường muốn tìm một người như vậy, kết quả lại yêu một người hoàn toàn ngược lại.

Uông Tiểu Viện nhìn bản báo cáo về Lê Thốc, gật đầu nói: "Nói rất đúng, những lời nhận xét này nếu nhìn từ góc độ và cách nói khác thì rất giống bệnh công chúa." Uông Tiểu Viện hít một hơi khí lạnh: "Lại nói tiếp, cậu thật sự không phải con gái chứ?"

Lê Thốc giơ mấy ngón tay gãy lên: "Tôi trả giá lớn như vậy không phải để cậu tới trêu đùa tôi đâu đấy."

"Vậy cậu làm thế vì cái gì? Hay là cậu thật sự thích tôi?" Uông Tiểu Viện cười khanh khách nói: "Công chúa?"

Lê Thốc thở dài, nói với cô: "Thực ra tôi có vài lời cần tự mình nói với cậu, tôi, tôi không định chọn cậu khi kết nhóm đâu."

Uông Tiểu Viện sửng sốt, nói: "Sẽ không, nhất định cậu sẽ chọn tôi."

"Không, tôi sẽ không chọn cậu." Lê Thốc nói, "Xin lỗi, tôi không biết mục đích của cậu, cậu cũng thấy đó, tình cảnh hiện tại của tôi rất gay go, tôi nên lo lắng cho mình nhiều hơn một chút."

Uông Tiểu Viện nhìn nó: "Vì sao, chọn tôi có gì bất lợi cho cậu đâu, hơn nữa, tôi nghĩ tôi khá xinh đẹp, nói chung lý do này cũng không tệ." Uông Tiểu Viện nắm tay nó, dùng ánh mắt làm cho người ta tin tưởng mà nhìn nó: "Cái gì tôi cũng nghe cậu, cậu làm gì tôi cũng được."

Cảm giác mịn màng của bàn tay con gái làm Lê Thốc cảm thấy rất thoải mái, nhưng nó vẫn cẩn thận rút mấy ngón tay gãy của mình trong tay cô ra, nói: "Tôi đúng là trong thời kỳ trưởng thành, nhưng tôi vẫn còn dùng nửa người trên để suy nghĩ, tôi thực sự không thể chọn cậu, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

Không thể trực tiếp nói ra vấn đề, cô bé này cho dù có mục đích riêng, nhưng vẫn là người của bọn hắn, một khi mục đích của mình bị phát hiện sẽ không còn cơ hội quay đầu lại.

"Trừ khi..."

Lúc đầu Lê Thốc muốn nhờ cô tìm cho nó một ít tài liệu về kinh độ và vĩ độ cùng với hệ thống hàng hải và thiên văn. Nó có thể nói một phạm vi khái quát để tìm rất nhiều tài liệu đến, ví dụ như nói muốn tìm sách về khoa học tự nhiên.

Tuy nhiên lúc này nó lại không nói ra, nó vẫn cảm thấy có vấn đề.

Không hề phù hợp logic, tự để bị bẻ ngón tay, gần như đâm chết chính mình, chẳng lẽ chỉ vì muốn xem sách khoa học tự nhiên? Mình không phải Tô Vạn, vì thi cử mà có phải tự cung (*) cũng không thành vấn đề. Nếu như mình đưa ra yêu cầu này thì hành động của mình cũng quá vô lý.

(*)Tự cung: Việc mà luyện Quỳ hoa bảo điển phải làm ý :))))

Uông Tiểu Viện nhìn nó, truy hỏi đến cùng: "Trừ phi cái gì?"

Lê Thốc nói: "Tạm thời tôi chưa thể nói cho cậu biết, nhưng quả thật cậu phải làm giúp tôi một chuyện."

Uông Tiểu Viện nhìn Lê Thốc, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, cầm ngón tay gãy của Lê Thốc, cố sức bẻ ngược lại.

Lê Thốc hét thảm một tiếng, giật mình tỉnh lại.

Nó cảm giác tay đau nhức chưa từng thấy, nhìn lại thì thấy bác sĩ đang đổi thuốc và thay nẹp cho nó, Mấy người bác sĩ bắt đầu cảnh giác, Lê Thốc kêu to: "Không thể gọi tôi tỉnh lại trước sao?"

"Tỉnh còn đau hơn. Nghe nói cậu là một nhân vật nguy hiểm, tôi không muốn nói nhiều với cậu." Bác sĩ thu thập đồ đạc, xoay người chạy mất.

Lê Thốc mắng vài tiếng đằng sau, nhìn cánh cửa, phát hiện xe lăn ở cạnh giường mình, cạnh cửa không có ai ngồi.

Nó nhìn khắp phòng vài lần, phát hiện ở một góc phòng có lắp một cái camera.

Uông Tiểu Viện có đến thật hay không, là đến tối hôm qua hay chỉ là nó ngủ mơ?

Nó cũng không nhận biết được, nó không thể phân ra giữa mộng và thực, điều này càng làm cho nó thêm nghi ngờ.

Đau đớn trên tay làm nó không ngủ tiếp được nữa, nó nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ chậm chạp chuyển từ xanh thẫm đến khi sáng rõ.

Ánh sáng mặt trời ở nơi này rất tốt, khác hoàn toàn ở Bắc Kinh, khí hậu cũng rất thoải mái, mỗi sáng sớm nhìn ánh mặt trời rạng rỡ, nó luôn quên mất mình đang bị tàn tật rất nặng.

7 giờ rưỡi thủ lĩnh mang bữa sáng và một cái Tablet tới ăn sáng cùng nó, trong tablet có một đoạn video, là Uông Tiểu Viện ghi cho nó.

Trong video Uông Tiểu Viện mặc một thân quần áo đen, nói với Lê Thốc, mình đang làm việc bên ngoài, không có cách nào trở về gặp nó. Khoảng nửa tháng sau bọn họ mới có thể gặp mặt, cô muốn nó có thể kiên nhẫn đợi một chút.

Lê Thốc cẩn thận xem ba lần, Uông Tiểu Viện là một cô gái linh hoạt nhanh nhẹn, trong đoạn video này nhìn cô lại rất do dự, câu nói cũng không nối liền, hiển nhiên đây không phải là thật. Nhưng mà Lê Thốc cũng không có cách nào để xác định.

"Ông thật không biết xấu hổ!" Lê Thốc tức giận nói.

Thủ lĩnh nhìn nó: "Tôi đã nói, cậu có thể tự làm tổn thương mình, thậm chí tự sát, tuy nhiên trước khi cậu làm những việc đó thì hãy thử nghiệm chứng một chút xem tôi nói có đúng hay không."

Lê Thốc cắn răng, nhưng thấy vẻ mặt của Thủ lĩnh, nó không thể phán đoán, nó dao động.

Lê Thốc cũng không biết, tất cả những gì nó trải qua, trong thế giới của người trưởng thành, đặc biệt là trong chính giới thì chỉ là những mánh khoé nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Thủ lĩnh cầm lên một cái bánh bao lớn, nói: "Mong rằng cậu học được một bài học, tự làm tổn thương mình chỉ có thể để cho tâm trạng của mình dễ chịu hơn mà không thể thay đổi được điều gì. Lần đầu tiên đối đầu, cậu đã đưa ra hết những lợi thế của cậu, để lộ hết hạn chế của cậu, bây giờ cậu còn có thể làm gì?" Hắn chậm rãi dùng nắm tay ấn xuống cái bánh: "Cậu rất cứng đầu, nhưng tôi có thể làm cho mỗi một đòn của cậu đều như đánh vào bông, cuối cùng là chỉ có cậu tự chơi đùa với chính cậu, bởi chúng tôi có thói quen nhìn đối thủ của mình bị thời gian mài mòn. Cậu muốn thực hiện mục đích thì cứng rắn là vô dụng, cậu phải đủ sắc bén."

Bánh bao bị nứt thành hai nửa, một nửa đưa cho Lê Thốc, "Nửa tháng sau, tôi có thể cho cậu gặp Uông Tiểu Viện, trong khoảng thời gian này, cậu tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ lời nói của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net