Chương 53: Câu cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
------------------------------

Lê Thốc cảm thấy mình rất ngu, lúc này mình không tính là liều lĩnh, nhưng những chuyện quá giới hạn mà mình làm đều đã qua suy nghĩ kỹ lưỡng, nó hi vọng mình có thể giành chút quyền chủ động, nhưng nó phát hiện, thứ nó giành được chỉ là bây giờ những người này sẽ không trực tiếp phủ nhận ý kiến của nó mà sẽ dùng dằng qua loa, hứa suông để lừa dối nó.

Nó nhớ lại trước đây cha mẹ cãi nhau, sự lừa dối giữa cha mẹ cũng là bởi vì tính mẹ nó rất ngang bướng, để thắng được, bà có thể không cần đến lý lẽ, cho nên họ không thể thống nhất ý kiến. Cha nó quá mệt mỏi, bắt đầu tránh xung đột chính diện với mẹ nó, dùng những lời nói dối để ứng phó cho xong. Nhưng cha nó nói dối lại không thành thạo nên bọn họ lại càng thêm ầm ỹ, cuối cùng, cha bắt đầu uống rượu cả đêm không về để trốn tránh truy vấn.

Xem ra nó có lẽ đã bị di truyền một ít tính cách của mẹ, bệnh công chúa sao? Hồi trước Dương Hảo cũng từng chê cười nó, tối qua nó nửa mê nửa tỉnh, sao lại mơ thấy cái này?

Mẹ nó rất đẹp, từ nhỏ đã cảm thấy tất cả mọi thứ, chỉ cần mình muốn sẽ luôn có người mang tới cho mình. Sự thực cũng đúng là như vậy.

Mình thì chẳng được di truyền cái đẹp từ mẹ mà lại được di truyền bệnh công chúa, thật sự bi ai.

Tuy nhiên khi nó bình tĩnh lại, nó ý thức được đấu trí trên đời có nhiều loại đấu pháp, cách của mình thực sự quá non.

Trong mắt người khác mình đúng là thằng điên, tự làm tổn thương mình, chiến thuật cảnh báo cho bọn họ mình là thằng chuyện gì cũng làm được, không có cách không chế được mình đã thất bại. Kỳ thật hồi trước cũng không tính là thắng lợi, chỉ vì trước mặt giáo viên mình chẳng có giá trị gì để tiếp tục nhẫn nại, giáo viên vừa thấy nó là loại học sinh như vậy liền trực tiếp bỏ mặc nó.

Lúc này nó rất quan trọng, đối phương không thể bỏ qua nó.

Nó bình tĩnh lại, tiếp tục đi học, camera làm nó rất khó chịu, buổi tối cùng ngày, nó bắt đầu dùng giấy bút thận trọng suy nghĩ mật mã phía sau.

Còn mười ba chữ, Lê Thốc giải ra từng chữ một.

"Bút tử ngoại không thấm nước, trên người cậu, ngang lưng bên trái."

Lê Thốc kinh ngạc, lập tức sờ sau lưng mình, ngang lưng bên trái không có gì cả.

Nhưng nó lập tức hiểu là chuyện gì, nó biết bút tử ngoại là gì, nó đã từng xem rất nhiều tiểu thuyết, chỉ có tia tử ngoại mới có thể soi thấy một loại nét bút đặc biệt, thường dùng để đánh dấu ngầm. Rất nhiều nước phương Tây dùng một loại mực nước đặc chủng để đánh dấu tội phạm thụ án treo.

Lẽ nào Ngô Tà dùng bút tử ngoại viết gì đó trên lưng mình. Qua một thời gian dài như vậy mà vẫn không bị mình tắm trôi đi sao?

Mình cần đèn tia cực tím, hay đèn soi tiền cũng được, bất kỳ loại đèn nào có thể chiếu ra tia tử ngoại cũng được, hay là đèn đuổi sâu bọ.

Tìm ở đâu bây giờ?

Trong tình trạng hiện giờ của mình, dù đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đều rất cổ quái, hơn nữa đèn tử ngoại cũng không phải muốn là lấy được hàng ngày, tuy nó biết bản thân đèn huỳnh quang cũng là ánh sáng tử ngoại, nhưng ánh sáng tử ngoại này vẫn chưa đủ để làm mực bút tử ngoại phát quang.

Làm sao bây giờ? Nó bắt đầu nôn nóng, lập tức nghĩ tới lời của Thủ lĩnh sáng nay.

Nó cố gắng áp xuống ham muốn tha thiết trong lòng, từ từ bò lên xe lăn, quay lưng lại, nó nuốt gọn tờ giấy vừa giải mã, sau đó cực kỳ khó khăn lăn ra cửa.

Nhất định là tối nay nó không thể ngủ được, không bằng ra hóng gió một chút, ngẫm nghĩ nên làm như thế nào để lấy được đèn tử ngoại.

Có vài cách, một là nói mình có tiền giả, nhưng hành động này quá bất thường, hơn nữa mình thật ra cũng không có tiền giả. Thứ hai là nói mình có bệnh lao phổi, nhưng nếu như vậy, dù bác sĩ tin nó bệnh lao thật thì khi bị cưỡng chế tiêu độc cũng phát hiện luôn ra trên người mình viết cái gì.

Trong đầu nó biết, nhất định phải có đèn tử ngoại, hay là nói nhiều muỗi quá, nhiều sâu quá, muốn mượn mấy cái đèn tử ngoại để giết sâu?

Cái này cũng không thể nào nói nổi, chỉ còn hai cách khác, một là khi nuôi cá cảnh nhiệt đới dùng đèn tử ngoại, một là đèn câu dùng khi câu cá.

Lê Thốc nuôi cá cảnh nhiệt đới trong nhà vì cha nó quá say mê công việc, không quan tâm đến nó. Nhưng nếu mình đột nhiên nói muốn nuôi cá trong phòng bệnh, không biết có được đáp ứng hay không.

Cũng may mình đã tạo được ấn tượng là mình bị bệnh tâm thần, nếu mình bỗng có các loại ý tưởng kỳ dị thì có lẽ người ta cũng chỉ nghĩ là mình lên cơn mà thôi.

Cái này có thể làm phương án dự phòng, chọn cách dùng đèn câu cá.

Ánh sáng tím (tử quang) không phải là tia tử ngoại, nhưng trong quang phổ của loại đèn tử quang này đều có một lượng lớn là tia tử ngoại.

Nó vạch kế hoạch sơ lược, bên cạnh bỗng có tiếng động, nó thấy Thủ lĩnh đi ra từ căn phòng bên cạnh, hiển nhiên vì camera quay được Lê Thốc ra khỏi phòng nên hắn đến kiểm tra.

"Cậu lại muốn làm gì?" Thủ lĩnh hỏi

"Ông thích câu cá phải không? Tôi không ngủ được." Lê Thốc trả lời: "Tôi suy nghĩ lời của ông, ông nói rất đúng, sau này tôi sẽ không dùng cách tự làm tổn thương mình để uy hiếp nữa, nếu tôi lại phối hợp, các ông cũng sẽ đối xử tử tế như trước phải không?"

Thủ lĩnh gật đầu, Lê Thốc nói: "Tôi không ngủ được, tôi muốn câu cá, ông có thể cho tôi mượn dụng cụ không?"

Thủ lĩnh nhìn nó, "Cậu không định nhảy hồ tự sát đấy chứ?"

"Tôi xương sọ thủng lỗ, gãy một chân và ba ngón tay, trên người vài nơi lở loét, như vậy mà vẫn chưa chết, tôi nghĩ tôi còn tiếp tục tìm chết thì cũng quá coi thường bản thân rồi. Tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình."

Thủ lĩnh nhìn vào mắt nó, Lê Thốc chớp chớp mắt, tỏ vẻ tội nghiệp. (mắt long lanh)

"Cần tre hay loại khác? Mồi gì, có muốn dùng oa tử không?" Thủ lĩnh thở dài, lại hỏi.

Lê Thốc nói: "Cần tre, tôi chỉ tuỳ tiện đi câu một chút thôi, cho tôi đèn câu đêm và một giỏ cá là được rồi."

Mười lăm phút sau, hai người đã đi tới bên hồ, hiển nhiên Thủ lĩnh cũng không hề lo lắng, Lê Thốc ngồi trên xe lăn, đem các thứ sắp xếp gọn gàng, Thủ lĩnh đứng bên cạnh, quăng dây câu xuống hồ.

Lê Thốc dùng tay còn lại, cần câu đối với nó bây giờ khá khó dùng, nó nhìn đèn câu đêm màu tím, cố tìm một vị trí thuận lợi, trong lòng ngứa ngáy muốn chết, hận không thể lập tức cởi quần áo.

Tuy nhiên nó nhịn được, nó tập trung câu cá, rất nhanh đã câu được hai con cá trê. Nó phải kiên nhẫn, chờ đợi tất cả đều trở thành chuyện theo lệ thường, mới có thể thực hiện mục đích thực sự của mình.

Chuyện bình thường, không cần phải có mở đầu.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi tối Lê Thốc đều đi câu đêm chừng ba, bốn giờ, mỗi lần nó đều cực kỳ nhũn nhặn hỏi mượn dụng cụ câu cá với Thủ lĩnh.

Nó cũng chuyên tâm nghe giảng, đồng thời cũng đều đặn như đi học, ăn cơm tối xong, tất nhiên sẽ đi mượn đồ câu.

Mỗi lần Thủ lĩnh đều mang đồ câu từ nơi hắn ở tới cho Lê Thốc. Kéo dài suốt một tuần liền, đến ngày thứ tám, Lê Thốc thấy trong phòng của mình có một bộ đồ câu mới tinh.

Nó mỉm cười, nhìn những ngón tay gãy của mình, nó cảm thấy mình học được rất nhanh. Khi người ta lần đầu tiên cảm nhận được kết quả của sự nhẫn nại, sẽ không còn cảm thấy khổ sở khi phải chờ đợi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net