Chương 54: Tính toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương
-----------------------------

Ban đêm, một mình nó đi câu, nó sinh hoạt tuân thủ quy tắc làm thủ lĩnh cũng không hề ép buộc nó phải có hắn bên cạnh giám sát. Nó chọn một nơi rộng, nước ở đó quá cạn, thực tế thì không thích hợp để câu cá, nhưng nó lại có thể thấy rõ ràng bốn phía có người theo dõi nó hay không.

Vẫn có người theo dõi nó như cũ, nó thấy vài người khả nghi ở phía xa. Nói là xa chứ thật ra thì cũng không hẳn, đoán chừng trong vòng mười giây, với tốc độ của đối phương là có thể vọt tới trước mặt nó.

Đối phương thậm chí cũng không thèm che giấu, trực tiếp nhìn nó chằm chằm.

Mặc kệ hắn, Lê Thốc thầm nghĩ, theo dõi kiểu này chỉ để đảm bảo nó không tự sát, nó cần một góc chết, bản thân đèn câu soi ra bút tích của bút tử ngoại cũng không quá rõ ràng, chỉ cần cự ly đủ xa, đối phương sẽ không thấy gì cả, còn có xe lăn che chắn, rất an toàn. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình phải cẩn thận, hành động tự nhiên.

Nó sắp xếp đồ đi câu, nhìn mặt trời chiều ngả về Tây, bắt đầu hí hoáy với cái đèn câu, mãi cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, nó cố ý để cho mình trượt một chút, từ trên xe lăn ngã sấp xuống bùn, sau đó vén áo mình lên, chọn góc độ phù hợp, đưa đèn tử quang chiếu tới, nó biết lúc này đèn tử quang sẽ soi được những gì mắt thường không thể nhìn thẳng.

Nó kinh ngạc phát hiện, không chỉ là phần ngang lưng mình, cả trên bụng, sau lưng, cánh tay, bên sườn đều soi ra được những đồ án mờ nhạt.

Đồ án rất tinh vi, không phải là sao chép lên, chỉ dùng bình phun sơn và giấy cứng để nhanh chóng phun lên, lượng tin tức rất lớn.

Dưới ánh đèn tử quang, những đồ án này đều toả ra ánh huỳnh quang rất quỷ dị, cảm giác như trên người mình đang chịu tác dụng của bùa chú ma pháp mà lan ra toàn thân.

Phần lớn nội dung viết lên nó xem không hiểu. Trước tiên nó tập trung hết lực chú ý vào phần ngang lưng bên trái. Nó cố gắng nhìn xong từng phần từng phần đồ án và chữ viết rất nhỏ.

Nó phát hiện bên trên là phần kiến thức mình mù mờ nhất, hình như là địa lý, phương pháp đơn giản căn cứ vào ánh sáng mặt trời và sao Bắc Cực để tính toán kinh độ và vĩ độ.

Đầu tiên nó cần vẽ một hình tròn trên giấy, đem nửa cung tròn bên dưới ngắm vào sao Bắc Cực, từ tâm dùng dây nhỏ treo một vật nặng làm dây dọi, dùng 90 độ trừ đi đường đáy, góc tạo thành với dây dọi chính là vĩ độ. Bởi sao Bắc Cực không hoàn toàn đối chuẩn bắc cực nên sẽ có một chút sai số.

Đây là phương pháp trắc lượng góc ngắm chiều cao của sao Bắc Cực, đồng thời còn tương đối phức tạp, sử dụng trắc lượng độ dài của bóng nắng để xác định hướng chính Bắc, sau đó sử dụng hàm số lượng giác ngược để tính ra góc ngắm của mặt trời, tính toán chênh lệch thời gian giữa xuân phân, áp dụng công thức để tính toán vĩ độ.

Mẹ nhà anh, Lê Thốc nhìn mười sáu lần, cả người phát lạnh.

Nó là học sinh lười học, nó chỉ mơ hồ nhớ đã học qua chương trình này hồi lớp mười hay sao đó, nhưng mà vì sao nó nhìn những thứ này như đang xem sách trời vậy?

Hàm lượng giác ngược là cái chết tiệt gì, ôi mẹ ơi, Tô Vạn mày ở đâu?

Ngô Tà hiển nhiên hiển nhiên không có khả năng viết lại cả quyển sách giáo khoa trên mông nó, những tin tức này đã là rất cụ thể rồi. Nhưng mà nó thực sự là nhìn phát sợ, trong lòng cực kỳ tức giận, Ngô Tà không thèm điều tra thành tich học tập của nó sao? Sự mỉa mai của vận mệnh như thế này là sao?

Nó bỗng nhớ ra kiểu suy nghĩ của Ngô Tà, nếu nó học tốt phần toán học này thì có lẽ cũng không cần mất nhiều công sức để lấy được đèn tử quang như vậy, trên người nó có gợi ý, tin tức của Ngô Tà rất có trình tự, căn cứ vào năng lực của người nhận tin, hắn sẽ sắp đặt một vài phương án bảo đảm.

Lê Thốc sao lại toàn bộ tin tức ở phần ngang lưng mình xuống vở, sau đó nhìn xem những bộ phận khác viết cái gì.

Ngang lưng bên phải là giải thích cặn kẽ cách thức đem thông tin đo lường được đưa ra bên ngoài.

Lê Thốc cẩn thận đọc giải thích, sau đó cũng chép lại xuống vở, không khỏi thất vọng.

Ở đây dự tính tin tức Lê Thốc truyền ra là khả năng duy nhất, cũng là cơ hội thoát ra ngoài, nhưng trên thực tế, dù nó tuồn ra dù chỉ là một mảnh giấy nhỏ, cũng không có cách nào đẩm bảo những tin tức này sẽ chuyển được tới tay Ngô Tà.

Khi nó ở khách sạn, cũng có nhiều trường hợp có thể để lại ký hiệu, nhưng có để thì cũng không thể chuyển tới được cho Ngô Tà. Nếu dùng điện thoại, một khi những người áo đen phát hiện, họ sẽ dễ dàng giăng bẫy dụ Ngô Tà xuất hiện.

Ngô Tà hiển nhiên sẽ không dùng phương thức dẫn đến mình bị bại lộ, cách để lại ký hiệu chỉ có thể là rải rác. Dù có bị phát hiện cũng có cách nào để tìm ra toàn bộ.

Nhưng mà có một đoạn đã bị dấu vết lở loét trên da nó làm cho không thể đọc được, không chỉ như vậy, còn hai phần quan trọng dưới cánh tay nó cũng đã vì da lở loét mà không thể nhận rõ.

Đây là một điểm sơ sót, hiển nhiên Ngô Tà biết mưa trong biển cát có tính ăn mòn, nhưng có lẽ anh ta đã không dự tính được lều bạt của bọn họ khi đó không thể che mưa. Lê Thốc sẽ bị nước mưa làm bị thương nặng như vậy.

Nó kéo áo xuống, kiên nhẫn câu cá, lòng vừa chán nản vừa lo lắng.

Tuy nhiên nó không hề bỏ cuộc, nó vẫn còn một chút may mắn, nếu có thể cẩn thận nhìn rõ, có lẽ vẫn tìm được thêm manh mối. Hôm nay, may mắn duy nhất là nó đã nhìn rõ phần về ánh sáng mặt trời và sao Bắc Cực.

Nó nghe được tiếng lội nước, liền thấy người theo dõi đang đến gần nó. Thì ra là Nông dân, hắn hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lê Thốc lắc đầu: "Không sao." Nông Dân liền kéo xe lăn của nó ra sau, cách xa bờ hồ hơn một chút, lại hỏi: "Thật là không sao?" Có phải ngã bị thương thắt lưng không? Để tôi nhìn một chút."

Lê Thốc chỉ lắc đầu, thật sự không sao, chỉ là hơi đau.

Nông dân nói với nó: "Lực thắt lưng rất quan trọng, nếu eo cậu gặp chuyện gì thì hầu như sẽ phải dừng tất cả chương trình huấn luyện. Để tôi xem một chút, nếu không tôi không gánh nổi trách nhiệm."

Nói xong vén áo Lê Thốc lên, một tay cầm đèn tử quang.

Lê Thốc vội vã vùng dậy, lẽ nào hắn đã nhận ra điều gì? Hay chỉ đơn giản quan tâm đến thắt lưng nó? Từ biểu hiện nó không nhìn ra người này có phải đang tìm cớ hay không, nhưng vì chính nó đang nói dối, nó nghi ngờ theo bản năng.

Chỉ cần vừa vén áo lên, toàn bộ bít mật sau lưng sẽ bại lộ, sự cân bằng bề ngoài giữa nó và những người áo đen sẽ lập tức bị đánh vỡ.

Như Ngô Tà nói sạch sẽ và không sạch sẽ, nếu như nó đã bị nhiễm bẩn thì rất nhiều thứ sẽ phát sinh biến đổi dữ dội.

Làm sao bây giờ? Nó vùng ra khỏi tay Nông dân, lắp bắp: "Thực sự không sao mà, không, không không sao mà."

Nông dân hơi bất ngờ, hắn nhìn Lê Thốc, lại hỏi: "Có phải cậu đang giấu diếm cái gì hay không? Tôi vừa thấy cậu cầm vở viết gì đó. Đừng ép tôi động thủ, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu."

Trong đầu Lê Thốc "ong" một tiếng, thầm nghĩ, xong xong, gặp xui xẻo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net