[Sắc hiệp]Đỉnh cấp lưu manh (Chương 601-650)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi còn có việc, cáo từ.

Nói xong hắn liền với tay ra nắm tay của tiểu mỹ nữ cảnh sát đang để trên bàn.

Cũng không biết cố ý hay vô tình, tiểu mỹ nữ cảnh sát ở sau đúng lúc này với tay cầm ly rượu nâng lên uống cạn.

Hàn Tuấn Tú với nắm vào khoảng không đâm ra vừa tức vừa vội. Trên thực tế, hắn còn tưởng vì bản thân tới đây bị bạn gái bắt quả tang, rồi chắc nàng còn tưởng hắn tới đây tìm gái, cho nên cả đêm mặt nhăn mày nhó với hắn.

- Hàn tiên sinh cần gì phải đi gấp như vậy, có lẽ chúng ta còn một vài vấn đề cần thảo luận một chút.
Hướng Nhật vừa nói vừa liếc mắt nhìn tiểu mỹ nữ cảng sát đang mượn rượu giải sầu bên cạnh. Nhìn ra được, cô nàng còn chưa vạch trần thân phận thật của Hàn Tuấn Tú, bằng không gã kia cũng không ra sức ngồi ở đây lấy lòng cô nàng, e rằng gã đã có ý tưởng hay hành động giết người diệt khẩu rồi.

- Xin lỗi, cảnh sát chẳng có vấn đề gì để thảo luận với mấy tên tội phạm cả.
Nếu không thể đi ngay được, Hàn Tuấn Tú chỉ có thể tiếp tục khoác cái lốt cảnh sát chính nghĩa, vẻ mặt đường đường chính chính nói.

Nghe những lời này, ánh mắt tên tóc đuôi ngựa càng thêm căm hận.

Hướng Nhật cũng không lấy gì làm giận, mắt mập mờ nhìn Hàn Tuấn Tú nói:
- Cảnh sát với tội phạm chẳng có chuyện gì để thảo luận, ta thừa nhận, nhưng tội phạm với tội phạm thì sao nhỉ?

Hàn Tuấn Tú có chút hoảng, không biết Hướng Nhật là vô tình hay có chủ ý, nhưng hắn vẫn cố trấn định nói:
- Ta thừa nhận, lúc trước khi đi nằm vùng đích thực ta có làm một ít... sự tình, nhưng mục đích chủ yếu là có được sự tín nhiệm của bọn tội phạm các ngươi.

Hướng Nhật bĩu môi khinh thường, để đạt được sự tín nhiệm liền có thể hy sinh lợi ích của người khác sao? Lưu manh đột nhiên cười hắc hắc, quàng tay ôm tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh, kéo sát vào lòng:
- Tìm cả buổi tối, thật là cô gái xinh đẹp, được rồi, đêm nay ta chọn nàng.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát đầu tiên còn giãy dụa vài cái, sau đó liền yên lặng bất động.

Hàn Tuấn Tú trợn mắt, hai mắt đỏ bừng, trừng trừng nhìn Hướng Nhật:
- Ngươi buông cô ấy ra! Chẳng lẽ ngươi không biết...
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.

- Ta không biết cái gì?
Hướng Nhật giả vờ hiếu kỳ mà hỏi lại, tay càng ôm chặt tiểu mỹ nữ cảnh sát:
- Tóm lại, người con gái xinh đẹp thế này để cho ngươi quả hơi phí, hay là nhường nàng cho ta?

Nói xong câu đó, Hướng Nhật phát hiện tiểu mỹ nữ cảnh sát đang thầm cấu véo hắn, tuy không đau đớn gì, nhưng có thể cảm được lực của tay nàng, e rằng cô nàng đang dùng hết khí lực cấu véo hắn, nếu đổi lại là người khác, chắn đã la bai bải kêu đau.

Nhưng lưu manh hắn da thô thịt dày, sau khi đã chiếm tiện nghi xong mới buông nàng ra.

Tên tóc đuôi ngựa đứng phía sau nhìn thấy cảnh ấy mặt đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của thằng phản bội, vẻ mặt cũng có phần ước ao thèm muốn. Hắn hả hê là vì nữ nhân của kẻ phản bội kia bị đoạt mất, đáng đời. Còn ao ước thèm muốn là bởi vì cô nàng mặc quần áo học sinh ngồi ở sofa thực sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức hắn phải động lòng. Không ngờ tới đây lại gặp được một cô nàng xinh đẹp xuất sắc như thế, xem ra sau này phải thường xuyên đến đây.

Trơ mắt nhìn bạn gái của mình bị người khác ôm ôm ấp ấp, Hàn Tuấn Tú cho dù làm rùa đen rút đầu cũng không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy, cầm chai rượu trên bàn nhắm đầu Hướng Nhật nện xuống.

Nhìn động tác của hắn thành thục như vậy, dường như đã dùng chai rượu đánh không ít người.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát sợ hãi kêu lên một tiếng, đưa tay ra đỡ, nhưng không nắm chắc có đỡ được không vì nàng hơi do dự.

Trong nháy mắt, chai rượu đã đến ngay đầu Hướng Nhật, lúc này có muốn cứu viện cũng không còn kịp.

Nhưng ngay lúc cái chai sắp đập vào đầu Hướng Nhật thì một bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, nhanh như thiểm điện chặn chai rượu lại trong gang tấc.

- Hàn tiên sinh, ngươi không ngờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hướng Nhật ung dung nói, đồng thời đoạt chai rượu trong tay Hàn Tuấn Tú:
- Đã nằm vùng, lại nằm vùng cho cả hai bên, ngươi có biết điều quan trọng nhất là cái gì không?

Hàn Tuấn Tú sắc mặt đại biến, tiểu mỹ nữ cảnh sát phản ứng cũng vô cùng kích động, ôm chặt cứng cánh tay Hướng Nhật, như là thỉnh cầu hắn cứ tiếp tục nói.

Tên tóc đuôi ngựa cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, nhìn chằm chằm Hàn Tuấn Tú.

Hướng Nhật nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay tiểu mỹ nữ cảnh sát, tiếp tục nói:
- Đó chính là điềm tĩnh, coi tất cả mọi thứ như không có liên quan gì tới mình, cho dù có nhìn thấy bạn gái bị gã đàn ông khác trêu chọc, cũng phải giữ bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

- Ngươi biết cái gì mà nói?
Bị người vạch trần thân phận, Hàn Tuấn Tú bình tĩnh hẳn ra, không còn giữ bộ mặt cảnh sát chính nghĩa nữa, lộ ra bộ mặt dữ tợn lưu manh. Đương nhiên hắn có sự tự tin như vậy bởi vì nơi này là dịa bàn của hắn.

- Cơ bản những điều cần biết ta đã biết, chẳng hạn như ngươi vừa vào phòng làm việc của Ngô Thế Tiến nói chuyện gì đó.
Hướng Nhật vừa trả lời vừa chăm chú nhìn đối phương.

Một câu thật sự chấn động, tên tóc đuôi ngựa vẻ mặt kinh hoàng không dám tin nhìn Hàn Tuấn Tú, tiểu mỹ nữ cảnh sát thì giống như được giải thoát khỏi một gánh nặng, cả người đều thả lỏng ra.

Hàn Tuấn Tú cũng không để ý thấy tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, có thể bởi vì bị nói trúng tim đen, hay cũng có thể bị rơi vào đường cùng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Nhật nói:
- Hướng tiên sinh, không thể không bội phục sự can đảm của ngươi, đã biết ta là người như thế, lại còn ở chỗ này dám vạch trần thân phận của ta, ngươi không sợ không thể ra khỏi chỗ này hay sao?

- Ta vì sao phải sợ?
Hướng Nhật hỏi vặn, vẻ mặt có chút xem thường. Tên tóc đuôi ngựa đứng phía sau hắn hưng phấn xoa xoa tay, không sai, vì sao phải sợ, vị Hướng tiên sinh này có “kungfu Trung Quốc” có thể tay không bắt đạn, cho dù trong hộp đêm có bao nhiêu người đi nữa cũng không có tác dụng gì.

Có lẽ vì sự bình tĩnh của Hướng Nhật, Hàn Tuấn Tú hơi chột dạ có chút bất ổn nhìn hắn nói:
- Chỉ dựa vào hai người bọn ngươi ư?

Hướng Nhật cười hắc hắc, hắn biết đối phương đang thăm dò xem hắn có mai phục gì không:
- Không sai, chúng ta có hai người, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, bên ngoài không còn ai nữa đâu, ngươi có thể sai người đi kiểm tra.

Hướng Nhật nói xong, tên tóc đuôi ngựa hướng về phía Hàn Tuấng Tú dùng tiếng Hàn rống lên một câu gì đó, xem vẻ mặt hưng phấn hơn Hướng Nhật nhiều.

Hàn Tuấn Tú hoàn toàn yên tâm, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, nếu như đối phương thực sự dẫn theo nhiều người đến, hắn đã sớm nhận được thông báo, hộp đêm bây giờ vẫn như bình thường, không có chút gì khác lạ, hắn yên tâm hơn vì còn có một người, một người mà cho dù trời có sập xuống thì cũng sẽ đỡ hộ hắn.

Một lần nữa ngồi xuống, Hàn Tuấn Tú nhìn vẻ mặt bình tĩnh không có gì khác lạ của tiểu mỹ nữ cảnh sát,
- Em sớm đã biết chuyện này?
Hắn cố ý dùng tiếng Anh nói chuyện, mục địch muốn cho Hướng Nhật nghe được rõ ràng.

- Mới biết vừa rồi.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát chuyển ánh mắt sang phía khác hờ hững trả lời.

Hướng Nhật thấy vậy lắc đầu không thôi, xem ra cô nàng này đã có tình cảm sâu nặng, từng yêu gã kia nhưng giờ lại như biến thành kẻ thù một mất một còn, trong chốc lát không thể đối mặt với sự thật.

Hàn Tuấn Tú không còn hứng thú nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát nữa, quay sang Hướng Nhật hỏi:
- Các ngươi làm sao mà biết được?

- Vô tình thấy ngươi và Ngô Thế Tiến trong phòng làm việc của hắn, hơn nữa, tiện thể nghe các ngươi nói chuyện.
Hướng Nhật chả băn khoăn quái gì chuyện mình rình mò nhìn trộm nghe lỏm, coi chuyện đó giống như chuyện hôm nay cơm tối ăn món gì, chẳng khác gì sất.

- Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện ?
Hàn Tuấn Tú sắc mặt giận dữ, hắn tưởng lúc hắn cùng Ngô nhị lão bản nói chuyện, Hướng Nhật đứng ngoài cửa nghe lén.

Hướng Nhật sắc mặt nghiêm lại nói:
- Nói lại cho rõ ràng một chút, chúng ta không phải nghe lén, mà quang minh chính đại nghe các ngươi nói chuyện, chẳng qua các ngươi không phát hiện ra mà thôi.

Những lời này hiển nhiên chọc giận Hàn Tuấn Tú, hắn thò tay ra sau lưng móc ra một khẩu ru-lô của cảnh sát, cười nhạt chỉa vào Hướng Nhật:
- Cho dù bị nghe lén thì thế nào? Ngươi cho là các ngươi có thể truyền thông tin này ra ngoài nữa hay sao?

Thấy Hàn Tuấn Tú móc súng chĩa vào Hướng Nhật, tiểu mỹ nữ cảnh sát muốn ra tay hành động, nhưng tay Hướng Nhật dưới bàn đè ngăn cản nàng lại. Tên tóc đuôi ngựa thì không có chút động tĩnh, cứ như bị dọa chết điếng, hoảng hốt nhìn Hàn Tuấn Tú, nhưng thực sự nhìn kỹ lại, trong mắt hắn lại có vẻ đùa cợt nhìn đối phương.

- Ngươi dám nổ súng?
Hướng Nhật khinh thường cười cười hỏi, dường như không hề thấy họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào người hắn.

Hàn Tuấn Tú mặt lạnh tanh nói:
- Giết một mạng người sẽ mang tội rất lớn, nhưng giết một tên tội phạm trùm buôn lậu ma túy, ta nghĩ, đối với ta mà nói, đó là một công trạng to lớn.

- Vậy còn bọn họ thì sao?
Hướng Nhật buồn cười chỉ chỉ tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh và tên tóc đuôi ngựa đằng sau.

- Ngươi cũng biết, súng là một vật rất kỳ quái, có đôi lúc bị cướp cò có phải không?
Hàn Tuấn Tú trên mặt không có chút tình cảm nào nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát.

Hướng Nhật cảm giác được tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh thân thể đang run rẩy dữ dội, nếu như không có hắn giữ nàng lại, chẳng biết nàng sẽ làm ra những hành động điên cuồng gì nữa.

Hàn Tuấn Tú đúng lúc quay sang nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát nói:
- Trinh Lan, anh thừa nhận anh quả thật yêu em, nhưng em là người quá bảo thủ, cứ khăng khắng nhất định phải đợi đến lúc kết hôn mới chịu lên giường, điểm này làm anh thực khó xử, may mà bên ngoài anh còn có hơn ba người bạn gái khác, hơn nữa mấy nàng cũng không biết nhau.
Nói đến diễm tình sử, thành tích cua gái của mình, Hàn Tuấn Tú nghiêm túc phân trần.

Có điều nghe được những lời hắn vừa nói, tiểu mỹ nữ cảnh sát lại cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Hàn Tuấn Tú, trên mặt không có một chút bi thương nào, trái lại còn cười cười nói:
- Tuấn Tú, thật ra ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi, bạn trai của ta cũng không chỉ có một mình ngươi, hơn nữa ... đêm qua ta và hắn thật sự rất sung sướng. Nói đến đây, tiểu mỹ nữ cảnh sát ôm chặt lấy cánh tay Hướng Nhật, ngả đầu vào vai hắn.

Hướng Nhật trợn tròn mắt, cô nàng này sao thay đổi nhanh quá vậy ta? Một phút trước tình hình còn đang muốn sống muốn chết, một giây tiếp theo liền hòa cùng nam nhân khác thân mật. Hướng Nhật thừa nhận, tuy rằng đêm qua hai người cũng có trải qua vài tiếng "sung sướng" với nhau, nhưng sung sướng kiểu này không phải là sung sướng kiểu kia, sung sướng kiểu gì mà trước đó thiếu điều cô nàng còn muốn bắt hắn mang về bót cảnh sát.

Tên tóc đuôi ngựa mơ mơ hồ hồ chả hiểu mô tê gì, hai nam một nữ này dường như có mối quan hệ phức tạp nào đó.

Hàn Tuấn Tú mặt nhăn như khỉ ăn ớt, rốt cuộc nhìn không có chút "tuấn tú" nào, mở chốt an toàn, dứ dứ nòng súng về phía lưu manh hét:
- Tao giết mày!

- Tao cảnh cáo mày, trăm ngàn lần đừng nổ súng, nếu không mày sẽ phải hối hận
Hướng Nhật sắc mặt lạnh như tiền, mắt đằng đằng sát khí nhìn tên kia.

Chương 603: Vũ khí chết người

Tác giả: Lý Tiếu Tà (
李笑邪)

Dịch: Ooppss
Nguồn: www.tangthuvien.com

-Hối hận, tao mở mắt lớn ra nhìn xem mày làm sao để tao phải hối hận!
Hàn Tuấn Tú mặt mày dữ tợn hét, ngón trỏ để ngay cò súng, chỉ cần bóp nhẹ là đạn nhả ra.

Mọi sự coi như đã an bài, hắn nhìn sang tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh, ánh mắt thập phần điên cuồng nói:
- Trinh Lan, cho cô tận mắt chứng kiến bạn trai cô chết dưới khẩu súng của tôi như thế nào. Sau đó, tôi sẽ giúp hai người đoàn tụ.

- Lèm bèm những lời thật vô nghĩa.
Hướng Nhật phun ra một câu, "lĩnh vực" trong nháy mắt triển khai, khống chế đối phương từ đầu đến đuôi, ngay cả tóc cũng không thể lay động. Nói thật, lưu manh chờ Hàn Tuấn Tú nổ súng, hắn muốn thử ở khoảng cách gần như vầy có thể biểu diễn màn tay không bắt đạn giống như lúc trong bao sương hay không. Nhưng thằng nhóc này chẳng thức thời chút nào, bắn khẩu súng mà lề mề quá sức làm lưu manh cụt mất cái hứng chơi trò mèo vờn chuột.

- Cho mày cơ hội nổ súng lại không biết quý trọng, vậy còn cầm súng làm gì?
Hướng Nhật làm bộ ra vẻ bất đắc dĩ tay chậm rãi cầm lấy khẩu súng trong tay Hàn Tuấn Tú, giống như bạn già lâu năm muốn mượn khẩu súng, vô cùng thoải mái.

Hàn Tuấn Tú hết sức sợ hãi, hắn phát hiện bản thân không thể di động, ngay cả miệng cũng không thốt ra lời, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn đối phương lấy đi vũ khí duy nhất của mình.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng đã một lần trải qua kinh nghiệm khủng bố thân thể không thể nhúc nhích, miệng không thể nói chuyện, cho nên nàng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đây chính là tác phẩm của nam nhân bên cạnh đang thi triển đặc dị công năng làm người khác không thể động đậy.

Tên tóc đuôi ngựa đứng phía sau mặt đực ra mơ mơ hồ hồ, tên Hàn Tuấn Tú này lúc nãy la hét ầm ĩ thật lợi hại quá sức, hóa ra lại là thằng chết nhát, đếch dám nổ súng.

Hướng Nhật ngắm nghía khẩu súng cầm trong tay giống như con nít thưởng thức một món đồ chơi mới, sau đó nhìn sang Hàn Tuấn Tú nói:
- Có phải mày đang cảm thấy không thể động đậy đúng không?

Cổ họng Hàn Tuấn Tú ọc ọc vài tiếng, nghe Hướng Nhật hỏi tiếng ọc ọc không những không ngừng lại mà còn tăng lên

- Không cần phải phản đối, chuyện phải làm tao sẽ làm.
Hướng Nhật không biết đối phương muốn nói gì, nhưng hắn cảm thấy cần phải giải thích một chút:
- Bây giờ mày đã biết tao dựa vào cái gì mà dám vạch trần thân phận của mày chứ? Bởi vì trong mắt tao, mày chỉ là con kiến tao có thể bóp chết bất cứ lúc nào.

Trong lời nói Hướng Nhật chưa từng tỏ ra kiêu ngạo quá mức, nhưng giọng nói đều đều thản nhiên lại tạo ra một áp lực lớn cho đối phương, bởi vì điều này cho thấy một sự tự tin tuyệt đối, không cần phải oang oang lớn tiếng để tỏ ra sự lợi hại nguy hiểm của bản thân.

Cầm khẩu súng trong tay chơi chơi một hồi, Hướng Nhật có vẻ rất thích thú, đột nhiên hắn lấy một tay bịt họng súng, tay kia bóp cò. Tiểu mỹ nữ cảnh sát cùng tên tóc cột đuôi ngựa ở bên cạnh không kịp la, chỉ nghe "đùng đùng đùng" liên tục mấy tiếng đạn nổ.

Tiếng nhạc DJ ở hộp đêm ầm ĩ, hơn nữa trên sân khấu màn thoát vũ y đang tới thời điểm mấu chốt, tiếng người ồn ào kinh khủng, đương nhiên không một ai nghe được tiếng súng nổ.

Khách ở mấy bàn xung quanh gần đó có nghe một ít tiếng vang nhưng cũng chỉ cho là có người cố ý gây ra, chẳng thèm để ý đến.

- Hướng tiên sinh...
Tên tóc đuôi ngựa khẩn trương kêu lên, mới vừa rồi hắn đúng là sợ quá la hoảng, Hướng tiên sinh mặc dù có "kungfu Trung Quốc" có thể tay không bắt đạn, nhưng cái này là tay không bịt nòng súng cản đạn. Tay không bắt đạn cần nhanh nhạy, nhưng cản đạn thì cần phải da cực thô thịt cực dày. Hiển nhiên, hắn chưa từng thấy ai trên thế giới này có da thịt dày đến độ ngay cả đạn bắn cũng không lủng, cho nên hắn nghi không biết Hướng tiên sinh có mắc phải chứng bệnh có sở thích tự ngược đãi bản thân hay không.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát vẻ mặt cũng lo lắng, nàng đã thấy qua lưu manh biểu diễn dị năng bay trên không, hay làm người khác không thể nhúc nhích và không thể mở miệng nói chuyện, nhưng dị năng lấy tay không chắn đạn thì chưa từng chứng kiến qua.

Đây là Hướng Nhật cố ý khè người, hắn cười cười mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay mấy viên đạn không còn hình dạng của viên đạn bằng kim loại nữa.

Hai người đang lo lắng ở bên cạnh lưu manh không dám tin vào mắt mình, còn Hàn Tuấn Tú thì trợn mắt há mồm, thất vọng đứng yên như pho tượng.

Hướng Nhật vẫn chưa xong, tay cầm khẩu súng ru-lô dùng sức bẻ cong, khẩu súng bị Hướng Nhật dễ dàng bẻ cong rồi vo thành một cục kim loại tròn giống như cục mì vắt tròn tròng, hắn làm việc đó so với việc con nít vo đất sét nhão còn dễ dàng hơn.

Tiểu mỹ nữ cảnh sát mắt trợn tròn mở lớn, so với mắt trâu còn lớn hơn. Hướng Nhật dám cam đoan từ lúc chào đời tới giờ nàng chưa bao giờ trợn mắt to như vậy. Nàng không tin vào mắt mình, cầm lấy quả cầu bằng kim loại Hướng Nhật đặt trên bàn, đập đập mặt bàn phát ra tiếng cốc cốc, đúng là tiếng kim loại.

Nàng lại cầm bàn tay Hướng Nhật săm soi, thấy không khác gì tay người dân bản xứ, lại cầm lấy tay kia của hắn kiểm tra, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Vẻ mặt nàng chuyển sang phân vân như không tìm ra được lời giải thích thỏa đáng, nếu giả sử nàng biết phẫu thuật, nàng dám đè lưu manh ra mổ xẻ một phen.

Tên tóc đuôi ngựa thì cuồng nhiệt, tuy nhiên hắn không có cái gan lớn như tiểu mỹ nữ cảnh sát sờ sờ tay Hướng Nhật. Hơn nữa, tuy đã chứng kiến một lần màn Hướng tiên sinh biểu diễn tay không bóp nhão súng, hắn còn khống chế được bản thân, nhưng lần thứ hai được chứng kiến, hắn thật sự quá sốc. "Kungfu Trung Quốc" quả thật lợi hại, không những làm cho thân thể người ta đao thương bất nhập, mà còn làm cho người ta có sức mạnh kinh người.

Hướng Nhật sở dĩ làm như vậy không phải vì hắn muốn khoe năng lực bản thân, mà chỉ muốn đả kích lòng tự tin của Hàn Tuấn Tú, làm cho thằng nhóc kia cảm nhận rõ ràng cái cảm giác thống khổ khi bị đối thủ cường đại hơn bắt nạt mà không thể trả thù, nhân tiện cho thằng nhóc kia thấy cầm súng trong tay chưa chắc là cầm được sinh mệnh của người khác, mà là ngược lại.

Tiện tay giải trừ đi "lĩnh vực", Hướng Nhật nhìn Hàn Tuấn Tú nói:
- Bây giờ mày có thể cử động và nói chuyện.

Thật ra không cần Hướng Nhật nói, Hàn Tuấn Tú biết mình đã được khôi phục tự do, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng đi, sau đó không thể kềm chế lập tức nhũn ra ngồi phệt xuống đất.

Xem ra hắn thật sự đã bị dọa vãi cả linh hồn, hai mắt cứ nhìn chòng chọc quả cầu bằng kim loại trên bàn, rồi lại há miệng thở dốc, một câu nói cũng không ra.

Tình trạng của thằng nhóc kia nhìn quen quen làm cho Hướng Nhật nhớ tới tên cận vệ mặc âu phục ở trong bao sương mới vừa rồi, cũng vì kinh hãi quá độ, trí lực thoái hóa mất đi ít nhất là ba năm tuổi đời.

- Ha ha ha, cuối cùng tìm được rồi, thì ra là ở trong này
Mọi người đang trầm mặc đột nhiên một giọng nói đầy vẻ diễu võ dương oai cách đó không xa truyền tới.

Hướng Nhật theo hướng tiếng nói quay sang nhìn, tuy không hiểu đối phương nói gì nhưng hắn nhận ra tiếng nói đó là của ai. Quả nhiên là một tên thanh niên ăn mặc hoa hòe hoa sói đi tới, mắt Hướng Nhật không khỏi sáng lên, tìm mày hoài không ra, tự nhiên chui ra hiến thân. Tuy nhiên tên kia nhìn giống như không nhận ra lưu manh, hai mắt chỉ chòng chọc nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh lưu manh, lộ rõ bản chất bên trong lẫn bên ngoài của một tên sắc lang.

Có mười mấy tên lâu la đi theo bên cạnh tên ăn mặc lòe loẹt, nhìn y chang kiểu chuyên môn khoe mẽ ta là lão đại.

Hướng Nhật cố ý ho khan một tiếng khiến cho đối phương chú ý.

Tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt lập tức thấy lưu manh, mặt nghi hoặc hỏi:
- Tên Trung Quốc kia, ngươi cũng ở trong này? Ngươi không phải...
Sau đó hắn như nhớ ra điều gì đó cười hắc hắc:
- À, ta biết rồi, nhất định là ngươi chọc giận lão bản rồi bị đuổi cổ ra đây.

Tên tóc đuôi ngựa ở bên cạnh lập tức phiên dịch hộ, Hướng Nhật nghe xong câu sau vừa muốn trả lời liền bị tiểu mỹ nữ cảnh sát ở bên kéo kéo, rồi ghé vào tai thấp giọng nói:
- Ta vừa mới thám thính vị trí tầng hầm ngầm thì nhìn thấy tên khốn nạn kia
Giọng nàng đầy căm giận thốt

Hướng Nhật liền nhớ tới hoàn cảnh khốn đốn của tiểu mỹ nữ cảnh sát mới vừa rồi ở trong phòng thay đồ, té ra là do tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net