Kieu kieu su nuong Q2 c29-c115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phượng cất tiếng nói như một con Hoàng Oanh nhỏ, tràn ngập vui mừng.

Sư nương nhìn Lăng Phong nói: “Khó khăn rồi, cả thiếp cũng phải sao?”.

Lăng Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chẳng nhẽ nàng không muốn làm nương tử của tâ sao?”.

“Nhưng mà…” Sư nương hơi do dự, dù sao thân phận cũng không cho phép.

Lăng Phong ôm nàng, nói: “Ta biết nàng nghĩ gì, không có ngoại nhân, được rồi, yên tâm. Chỉ cần bái đường xong, chúng ta mới danh chính ngôn thuận phải không nào?”.

“Được rồi ” Sư nương thông suốt liền trở nên cao hứng.

Lăng Phong cùng ta nữ bước lên Kim Lăng thành, tam nữ vốn đã là nhất đẳng mỹ nhân, đặc biệt là sư nương. Một khi trang điểm vào thì không phải chỉ dùng những từ ngữ chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường là có thể hình dung được. Hơn nữa, phía sau còn có mười tám mỹ tỳ, nếu như không có nhiều người chú ý đến thì mới thật sự là gạt người.

Lăng Phong cùng tam nữ vừa xuất hiện tại chợ Kim Lăng thành, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý đến, may mắn Lăng Phong là người hành tẩu giang hồ, đối với điều này cũng không thèm để ý.

Ở Kim Lăng thành đi dạo hơn mấy canh giờ, Lăng Phong cùng Hứa Phượng Phượng , sư nương đi vào địa chỉ mà Lam Phượng Hoàng cung cấp đi tới tiệm y phục Thải Điệp Di. Xem thời gian mới biết hôm nay đã dạo chơi ngắm cảnh mất một ngày.

Hứa Phượng Phượng chỉ vào ngôi nhà màu đen có biển vàng trước mặt, ở trên trước điếm viết ba chữ Thải Điệp Di liền nói: “Xem kìa! Thải Điệp Di, chúng ta tới rồi!”.

Sư nương mỉm cười nói: “Tướng công, về nhà chàng cũng không chịu hỏi thăm một chút, Thải Điệp Di này vốn là tiệm vải lớn nhất Kim Lăng thành, chàng lại còn đưa chúng thiếp tới nơi khác mua y phục lãng phí mất một ngày thời gian rồi”.

Lăng Phong cũng rất ngạc nhiên, nói: “Ta có biết đâu, còn tưởng rằng đó chỉ là một cái trang viên, không ngờ lại là một cửa hàng vải lớn a”.

Sư nương nói: “Ẩn nấp ở thành thị lớn, người ma giáo quả thật rất thông minh, nhân sĩ võ lâm đều không ai ngò được đại bản doanh của ma giáo lại là hiệu vải lớn nhất Kim Lăng. Dùng cửa hiệu này làm hậu phương, thật ra là phương pháp rất an toàn”.

Hứa Phượng Phượng mỉm cười ngọt ngào nói: “Tướng công, thiếp thấy chúng ta sau này cũng không cần phải mua quần áo nữa!”.

Lăng Phong cười nói: “Đúng vậy! Nàng sau này là lão bản nương của hiệu vải này. Chúng ta đi vào thôi!”.

Lăng Phong dẫn tam nữ vào hiệu vải. Một tiểu nhị ngẩng đầu trông lại, tưởng rằng mấy người Lăng Phong tới mua quần áo vội vàng tươi cười chào đón: “Mấy vị muốn mua quần áo sao?”

Lăng Phong nói:”Chưởng quỹ của các người ở đâu?”.

Tiểu nhị nói: “Chưởng quỹ của Lăng Phong các ở hậu đường. Không biết các vị có mua quần áo hay không?”.

Lăng Phong từ trong lòng lấy ra tín vật mà Lam Phượng Hoàng giao cho mình đưa cho tiểu nhị, nói: “Làm phiền ngươi đưa cái này cho chưởng quỹ của các ngươi, hắn sẽ hiểu!”.

“Lăng thiếu hiệp…” tiểu nhị thấy vật này kinh hỉ kêu lên: “Xin thứ cho tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, tiểu thư nhà ta chờ đã lâu, xin mời vào bên trong, xin mời”. Vừa nói, tiểu nhị vừa vội vàng đưa Lăng Phong và các nàng tiến vào hậu đường.

Từ tiền điếm tiến vào hậu viện, kiến trúc phủ đệ này vô cùng khí thế, đặc biệt là ngọn giả sơn, gió thổi lồng lộng, khí thế hùng hồn, kỳ phong quái thạch, chạm khắc tinh xảo. Ngọn giả sơn có chín đường đi, hai mươi mốt động khẩu. Nằm ngang hết sức quanh co, ngoằn ngoèo, đứng thẳng hết sức cực kỳ vòng vèo nhấp nhô. Hai bên lượn vòng, khi thì cao tận đỉnh, khi thì chìm đáy cốc, ngửa đầu nhìn lên trước mặt núi trùng trùng điệp điệp, quan sát bốn phía sườn núi khác biệt, hoặc là bằng phẳng, hoặc là cửa ải hiểm yếu, mang lại cho người ta cảm giác mê ly mơ hồ, thần bí mà thú vị. Trước mặt thế núi hiểm trở, không có đường rút lui, như xuyên cửu khúc châu (1) , uốn lượn thế lõm vào phía trong. Như là mê cung, biến hóa khôn lường. Đường đi khó xuất nhập, phương pháp mới lạ làm người ta mê man. Giống như là ngẫu nhiên phân tán, nghe thấy tiếng người mà không thấy mặt. Mạch đất đóng mở biến đổi bất thường, thần diệu vô cùng.

Lâm viên này từ phía Tây sang phía Đông dài và hẹp, có lẽ bởi vì phố xá sầm uất nên viên cảnh (2) phải xây dựng cho phù hợp chia làm hai hướng Đông Tây, khoảng cách giữa các hành lang rất xa nhau. Bên vách hành lang có cửa sổ khắc hoa văn, phong cảnh nối liền từ Đông sang Tây làm tăng thêm sự đặc sắc. Kiến trúc hành lang ở phía Đông chủ yếu là kiến trúc đình viện, hành lang khúc khuỷu vờn quanh đình viện, cùng với hoa và cây cảnh, thạch phong, từ cửa sổ hành lang nhìn lại thật đầy ý cảnh.

Toàn bộ hành lang phía Tây chủ yếu là viên cảnh, ở giữa là hồ nước, còn có giả sơn, hoa cùng cây cảnh và tòa nhà. Trung tâm hồ nước tụ lại, Đông Tây hai phía hẹp và dài, cũng cây cầu cong cong bắc qua, thủy môn hiện lên hồ nước uốn khúc, nhè nhẹ chảy vô cùng vô tận. Giả sơn phía Bắc hồ, toàn bộ dùng hồ thạch tốt xây lên, mặc dù không cao nhưng mà có núi non cùng động cốc, cùng với cây cối sơn đình tô điểm lẫn nhau.

Đặc biệt là có nhà sàn đầm sen thơm mát để một đôi uyên ương có thể thưởng thức phong cảnh bốn bề. Bắc có hồ nước, hướng Nam là đình viện, có chiếc cầu nhỏ nước chảy qua, hai bên có đình hiên hang động cùng khe suối, bởi vậy có thể tới Tây bộ từ nhiều hướng. 

Toàn bộ khôn viên cảnh sắc ngắn gọn mang phong cách cổ xưa, tự nhiên thanh nhã, không thiên về sự tinh xảo mà thiên về vẻ đẹp tự nhiên.
Rất tự nhiên, nhất là không có vẻ kiểu cách, không chạm trổ hoa van quá nhiều, không có dâu vết rìu đục, phương pháp trang trí tài hoa, đạt tới trình độ điêu luyện, trông tựa như bức tranh thủy mặc, giống như phong cảnh tự nhiên.

Viên môn phía Bắc mở ra, trước của có một cây cầu đá, một ao nước kéo dài theo hướng Đông Tây, còn ở phía Nam dù sáng sớm hay chiều tà, hoàng hôn khói nước tràn ngập. Sơn đảo phong phú, cả một vùng sông nước đầy ý thơ.
Mà ở nội viên bày bố chủ yếu là núi, vừa vào cửa là thấy rất nhiều hoàng thạch, thổ thạch đan xen cùng giả sơn. Trên núi có cả cổ mộc lẫn những cây nhỏ, sinh cơ dào dạt, ở giữa có thủy trúc đung đưa tạo bóng râm, dây leo rủ từ trên xuống, tạo cảm giác như núi rừng ở chốn thôn quê. Đại bộ phận kiến trúc được núi vây quanh, cũng cùng hành lang nối liền với nhau. Nhưng mà sơn thiếu thủy thì mất đi vẻ xinh tươi, thủy thiếu sơn thì mất đi vẻ mạnh mẽ. Vì thế duyên trì kiến trúc rất phức tạp, uốn lượn quanh co, cùng với kiến trúc đình, nhà thủy tạ thống nhất thành một khối, không hề lẻ loi, khiến cho nước ở ngoại viên cùng với núi ở nội viên hỗ trợ lẫn nhau, cùng bổ sung cho nhau hòa thành một thể rất tự nhiên.

Chu Tú Kỳ vừa ngắm nhìn vừa tán thưởng, nói; “Nơi này thật xinh đẹp, nếu cả đời có thể ở nơi này, nhất định là một loại hưởng thụ!”.

Lăng Phong mỉm cười nói: “Tú kỳ, sau này ta tặng nàng một ngôi nhà so với nơi này còn xinh đẹp hơn!”

“Thật sự còn có nơi hấp dẫn hơn nơi này sao? Hoàng cung thì không tính, cái vẻ huy hoàng lộng lẫy đó quá tầm thường” Chu Tú Kỳ nghiêm túc nói.
Hứa Phượng Phượng mỉm cười nói: “Tú Kỳ, tỷ thấy trên đời này chỉ có muội mới nói hoàng cung không đẹp và tầm thường. Muội đã nhìn thấy hoàng cung sao?”

Chu Tú Kỳ nói: “Muội chưa từng tới hoàng cung, nhưng khi còn bé mẫu thân muội đã nói hoàng cung tất cả đều là từ vàng xây lên, sàn nhà bằng vàng, trần nhà cũng bằng vàng, ngay cả long bào hoàng thượng cùng nương nương mặc cũng làm bằng tơ vàng. Tỷ nghĩ xem, môt nơi toàn là màu vàng, không phải là rất tầm thường sao?”

Lăng Phong nghe xong, cười ha hả nói: “Tú Kỳ nói rất đúng, thật sự là rất tầm thường, phải là tự nhiên mới đẹp, nhìn xem nơi đây sơn sơn thủy thủy thật là đẹp!”.

“Tướng công, thiếp với chàng suy nghĩ giống nhau” Chu Tú Kỳ cao hứng nói.

“Tướng công, chàng đã đến rồi”.

Ngay lúc này ở phía sau, từ nội đường một mỹ nữ đi ra nghênh đón Lăng Phong và các nàng. Mỹ nữ này không phải ai khác, chính là ma giáo thánh nữ Lam Phượng Hoàng, kiều thê của Lăng Phong.

“Lam Lam, tại sao nàng lại ở chỗ này?” Lăng Phong kinh hỉ không thôi, đi tới cũng không cố kỵ bên cạnh còn có người mà ôm lấy nàng nồng nhiệt hôn.

Lam Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị hắn hôn cho không thở được. Sau khi tách ra, nàng ngượng ngùng gật đầu với sư nương các nàng, sau đó nói: “Thiếp đã tới Hàng Châu rồi, Bạch Lăng nói chàng đến Kim Lăng gặp phụ thân, thiếp dứt khoát mang nàng đến Kim Lăng cùng chàng hội hợp”.

Lăng Phong nói: “Vậy Nhạn Băng, Ngọc Thanh các nàng có khỏe không?”.

Lam Phượng Hoàng gật đầu nói: “Các nàng đều đã ở Hoa Âm hết cả rồi, đều đang chờ chàng trở về.”

Lăng Phong mỉm cười nói: “gặp phụ thân, chúng ta tiếp tục lên tiên hạc bay tời Hoa Âm là được”.

Lam Phượng Hoàng nói: “Tốt quá!”.

“Phong nhi! Con đã tới rồi sao?” Lúc này Lăng Khanh từ hậu đường đi ra, năm mươi tuổi đời mà thoạt nhìn như đã đến bảy mươi. Trải qua lần biến cố này, phụ thân quả thật đã tiều tụy và gia đi rất nhiều, chỉ thấy ông vành mắt ướt át, khóe miệng run rẩy nói: “Đúng…đúng là Phong nhi sao?”.

Lăng Phong hốc mắt ẩm ướt. Tiến đến đỡ lấy cánh tay phụ thân, gật đầu nói: “Vâng, là con. Cha, là con đến thăm người đây!”.

Lăng Khanh thấy con mình, trong lòng kích động, khóe mắt ướt đẫm, lẩm bẩm nói: “Tốt, tốt! Phong nhi, vài ngày không gặp con đã trưởng thành hơn nhiều!” Vừa nói vừa không ngừng đánh giá Lăng Phong từ trên xuống dưới.

“Cha, con chẳng những trưởng thành, con còn đem đến ba người con dâu cho cha gặp mặt. Đêm nay chúng con muốn bái đường, để cho cha thấy con cưới vợ”. Lăng Phong nghiêm túc giới thiệu thê thiếp của mình để phụ thân nhận thức.

Sư nương, Hứa Phượng Phượng cùng Chu Tú Kỳ, tam nữ cùng tiến lên thi lễ với Lăng Khanh, làm cho lão nhân gia cao hứng mà cười toe toét: “Tốt lắm, đều là những con dâu ngoan. Nhi tử, ta sống ở nơi này rất tốt, buôn bán làm ăn thuận lợi. Lam Lam cũng an bài người hỗ trợ, nhà của chúng ta bâu giờ đã khôi phục sinh cơ như xưa, hơn nữa sinh ý thu được thậm chí còn nhiều hơn trước. Trong nhà không thiếu tiền, con à, phải đối đãi tốt với các nương tử của con, tranh thủ sớm một chút cho cha có cháu bế, ta sống một mình cũng rất buốn bực. Có cháu, ta mỗi ngày dẫn bọn nó đi bách bộ trên đường”.

Lăng Phong mỉm cười nhìn sư nương các nàng, nói: “Các nàng nghe rồi chứ, cha đã lên tiếng, muốn các nàng khai chi tán diệp. Người nào đầu tiên sinh thêm cho Lăng gia một nhi tử, người ấy chính là người con dâu làm vẻ vang Lăng gia”.

Phụ thân cầm tay Lăng Phong, nói: “Không những là con dâu tốt, tương lai còn là người thừa kế của Lăng gia”. Hai cha con kẻ xướng, người họa, làm cho tứ nữ xấu hổ vô cùng.


(1) Xuyên cửu khúc châu: tức là xuyên sợi dây qua chín khúc minh châu, chỉ sự ngoằn ngoèo khó khăn. Cụm từ này bắt nguồn từ câu chuyện Phàm Chiêu hiến kế cho Tấn vương

(2) Viên cảnh: Vườn và sự bố trí cảnh vật trong hậu viện1

Chương 33: Nương tử chưa kết hôn
Người dịch: Thiên Địa Môn (vip.vandan.vn)
Shared by conem_bendoianh


Lam Phượng Hoàng đưa sư nương các nàng đi chuẩn bị cho hành trình đi xa, bởi vì tiên hạc một lần không thể mang được nhiều người, cho nên Lam Phượng Hoàng trước tiên an bài Bạch Lăng cùng Tuyết Kỳ còn có hai tỳ nữ khác mà Lăng Phong yêu thích lên tiên hạc đi trước tới Hoa Âm huyện thành.

Lăng Phong thì cùng phụ thân đi dạo ở trước sân tâm sự.

Phụ thân hắn cảm thán một tiếng, nói rằng thấy Lăng Phong mang về ba người con dâu xinh đẹp, trong lòng rất thoải mái. Đồng thời có thể hy vọng hắn có thể đối tốt với Thẩm Nhạn Băng, bởi vì ông cảm thấy mình mắc nợ nàng rất nhiều, cũng muốn xin lỗi nàng.

Lăng Phong nói: “Cha, người cứ yên tâm, con đối với mỗi người các nàng đều rất tốt. Nhi tử của người sẽ không bất công, cũng không đặc biệt che chở cho người nào, bởi vì làm vậy đối với những nàng khác sẽ là không công bằng”. 

Lăng Khanh gật đầu, nói: “Con giải quyết vấn đề so với suy nghĩ của ta còn chu đáo hơn, chuyện của con ta không quan tâm đến nữa, nhưng có một việc khi con tới Kim Lăng có thể thuận đường bỏ chút thời gian làm nha!”.

Lăng Phong sửng sốt hỏi: “Chuyện gì vậy cha?”.

Lăng Khanh nói: “Lúc con còn nhỏ, ta đã định hôn sự cho con với một cô bé, đối phương là nhi nữ của Phúc Xương Cư lão bản tên là Đường Vũ Vi. Năm đó, chúng ta xem như là môn đăng hộ đối, cho nên định ra hôn sự này. Sau này, Đường gia rời tới Kim Lăng, bọn họ không có nhiều tiền như nhà ta nhưng mà quan hệ trong quan trường so với chúng ta lớn hơn nhiều. Đại công tử của Đường gia làm tri phủ tại Giang Tây - Nam Xương. Ta nghe nói, Đường gia có ý định đem nhi nữ gả vào nhà họ Vương. Như vậy, Đại công tử Đường gia sẽ thăng quan tiến chức, chuẩn bị trở về Ứng Thiên phủ làm tri phủ đại nhân đó. Phong nhi, chúng ta không cần dùng sức mạnh cũng như không cần nói lý lẽ với người ta, nếu Đường gia không còn muốn cùng chúng ta kết thành thông gia, đem hôn sự này chấm dứt đi cũng tốt. Dù sao Đường Vũ Vi kia cũng không thể so với con dâu nào của Lăng gia”.

Trong trí nhớ của Lăng Phong đúng là có sự việc đó, nhưng dù sao cũng đã rất lâu nên cũng không có cảm giác gì. Lẽ ra Lăng Phong cũng sẽ không quan tâm gì đến Đường Vũ Vi nào đó, chỉ cảm thấy Đường gia bọn họ làm như vậy thật sự hơi quá đáng. Nói thế nào thì Lăng gia cũng là nhà giàu nhất Giang Nam, Đường Vũ Vi gả cho Lăng Phong ta cũng không có gì là không tốt.

Lăng Phong nói: “Cha, không cần bận tâm đến điều này. Dù sao bây giờ Nhạn Băng, Quân Nghi, Lam Lam, Phượng Phượng, các nàng đối với con đều rất tôt. Thêm một nàng Đường Vũ Vi cũng không nhiều mà bớt đi một người cũng không ít. Sau này ta cưới công chúa làm thê tử, để xem bọn người Đường gia tới lúc đó còn có thể kiêu ngạo nữa không?”.

Lăng Khanh mừng rỡ nói: “Nhi tử, có những lời này của con lão ba yên tâm rồi, con cố gắng đem công chúa về nhà. Con của ta xuất sắc như vậy còn sợ không có cô gái nào yêu hay sao?”.

Lăng Phong nghe xong mỉm cười. Tâm tư cùng ánh mắt đều đặt vào phụ thân.

Lăng Phong cùng phụ thân sau khi nói chuyện xong , từ tiền đường hướng tới hậu viện, đi ngang qua nơi bố trí tân phòng đêm nay. Đúng lúc xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Lam Phượng Hoàng đang chỉ huy một đám tỳ nữ trải thảm hồng cùng bày biện đồ trang trí.

Lăng Phong đẩy cửa đi vào nói: “Ài, không ngờ tốc độ làm việc của các nàng thật là nhanh!”.

Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói: “Tướng công, chàng cũng không chịu suy nghĩ một chút, Thải Điệp Di của chúng ta làm việc gì thì không nói, chứ vải vóc thì dùng không bao giờ hết”.

“Các người đi ra ngoài, ta cùng Lam Lam có chuyện cần bàn!” Lăng Phong nhìn các tỳ nữ đang bận rộn ở một bên phân phó.

Lam Phượng Hoàng vừa nghe, lúc này liền minh bạch Lăng Phong muốn làm gì, ngượng ngùng nói: “Tướng công, chàng đường tùy hứng nữa, đêm nay còn phải bái đường thành thân”.

“Ta đợi không được nữa. Trước tiên làm nóng người một chút, không sợ đêm nay thiếu tinh lực, chỉ sợ các nàng không chống đỡ nổi” Lăng Phong ôm lấy Lam Phượng Hoàng. Cô gái này so với trước kia chẳng những xinh đẹp động lòng người hơn mà ngay cả động tác đưa tay nhấc chân cũng toát ra khí chất động lòng người. Được tưới nhuần dưới tình yêu của Lăng Phong, vẻ thành thục thiếu phụ càng thêm hấp dẫn không thể nghi ngờ. Mỹ đồn vểnh cao, nhũ ngọc càng thêm mềm mại, cao ngất như muốn nứt ra khỏi y phục, di qua bên cạnh ai, cảm giác say mê hồi lâu không tiêu tan. Quả thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc sinh hương!

“Ưm, không được! Đây là tân phòng, chưa bái đường thì không được phép sử dụng”, Lam Phượng Hoàng vẫn còn xấu hổ, giãy dụa một lúc nói.

“Không được cũng phải được” Lăng Phong tiến lên một lần nữa ôm nàng, hít mùi hương phát ra từ cơ thể nàng, nói: “Ai bảo nàng xinh đẹp như vậy, ôn nhu, chu đáo như vậy, ta nhìn thấy liền muốn”. Vừa nói, một tay của Lăng Phong đã đưa tới đặt trên ngọc phong đang ngạo nghễ vươn cao của nàng, sau đó từ từ đi tới trên mỹ đồn đang uyển chuyển vểnh cao của nàng.

“A!” Lam Phượng Hoàng thất thanh kêu lên hoảng hốt. Vừa rồi mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng mà trong lòng đã một trăm tám mươi lần nguyện ý.

Lăng Phong lại càng ôm chặt nàng, miệng áp dưới vành tai nàng, tận tình hít mùi u hương tản ra từ cơ thể nàng, ôn nhu nói: “Lam Lam, tướng công bây giờ sẽ để nàng trở thành tân nương tử!”.

Lam Phượng Hoàng dựa sát vào người Lăng Phong “ân” một tiếng, lập tức mặt đỏ tới vành tai. Dáng vè nhi nữ thẹn thùng như vậy làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Lăng Phong cũng không thể nào kìm nén được tình cảm mãnh liệt đang tuôn trào. Lăng Phong cũng không muốn kìm nén.

Đóng cửa sổ lại, đem thân nhi nữ động lòng người trong lòng đặt lên giường. Lăng Phong gấp rút phóng tay cởi bỏ y phục trên người nàng.

Lam Phượng Hoàng chỉ chống cự tượng trưng một chút rồi khuất phục dưới khí thế của Lăng Phong. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, cả người như bốc hỏa
Sau khi Lam Phượng Hoàng bị Lăng Phong thoát sạch trơn, Lăng Phong buông mái tóc của nàng xuống, cởi trường sam màu đỏ thẫm khoác ở ngoài, màu tuyết trắng mềm mại sáng sủa cùng y sam đỏ thẫm làm nền, tôn lên vẻ đẹp sáng ngời làm cho người ta kinh ngạc.

Trong lòng Lăng Phong vừa động, nhớ tới chuỗi hạt ngọc trai bạch anh tuyết hắn mua tặng Hứa Phượng Phượng, sư nương, trong đó bạch anh tuyết hắng đang mang ở trên người liền mang ra đeo lên chiếc cổ xinh xắn của nàng.
Y sam màu đỏ tươi trải rộng, mái tóc đen như mây, cổ mang chuỗi ngọc trai sáng chói, như bạch ngọc, dáng vẻ lả lướt câu nhân, trên song nhũ có hai điểm hồng xinh tươi, cái rốn tròn xoe hãm sâu vào bên trong, cặp chân thon dài rắn chắc, ở giữa là cây cỏ thơm mát mọc rậm rạp mà ngay ngắn, tất cả hợp thành một bức hải đường vào xuân làm say lòng người.

Lăng Phong trong lòng thầm xúc động, tham lam nhìn xuống dưới, chỉ sợ bỏ qua mất một phong cảnh đẹp nào đó. Lam Phượng Hoàng không hổ là ma giáo thánh nữ, nhất cử nhất động đều mê người như vậy.

Lam Phượng Hoàng dường như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lăng Phong đang di chuyên trên thân thể nàng, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể mềm mại, má đào ửng đỏ cất tiếng: “Ân, tướng công, chàng trêu đùa người ta!” Vừa rồi nàng hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng, dù sao là người đã từng có kinh nghiệm, nhưng dù sao ở dưới ánh mắt của Lăng Phong, nàng vẫn có vẻ mất tự nhiên.

Lăng Phong khoan khoái mà thở dài, quỳ gối bên cạnh nàng, xúc động nói: “Lam Lam, ta thật hạnh phúc! Có nàng còn có Phượng Phượng, Quân Nghi, được thê như vậy còn mong gì hơn?”.

Lam Phượng Hoàng ngẩng đầu lên thâm tình nhìn Lăng Phong nói: “Tướng công, chàng hôn thiếp đi!”.

“Lam Lam, tướng công tới đây” Lăng Phong nói xong liền đè lên thân thể mềm mại mà bốc lửa của nàng, hai thân thể dính với nhau thành một khối, nàng thoải mái rên rỉ một tiếng.

Sau khi Lăng Phong nhẹ nhàng hôn nàng, nói: “Bảo bối ngoan! Tướng công áp xuống nàng có nặng không?”

Lam Phượng Hoàng âm thanh dịu dàng nói: “Tướng công dè lên người thiếp như vậy, thiếp cảm thấy cực kỳ thoải mái. Thiếp cảm thấy trên dưới toàn thân đều được tướng công ôm lấy. Rất thoải mái, rất dễ chịu”.

Lăng Phong nói: “Bảo bối ngoan! Ẩm ướt rồi sao?”

Lam Phượng Hoàng thẹn thùng gật đầu, cất âm thanh mê người nói: “Thiếp đã sớm mong chờ chàng thương yêu!”

Nhiệt độ giữa hai người chợt tăng lên nóng rực, cảm giác giống như đốt tới trong lòng bọn họ. Lam Phượng Hoàng thoải mái rên rỉ, đôi môi đỏ mọng phúng phính kiều diễm ướt át khẽ mở ra thở dốc.

Lăng Phong đem hai phiến môi đỏ mọng ngậm vào trong miệng, Lam Phượng Hoàng hút lấy nước bọt của Lăng Phong. Lăng Phong đem đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng nàng, Lam Phượng Hoàng nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi đùa giỡn. Hai chiếc lưỡi xoắn với nhau cùng một chỗ không còn muốn tách rời.
Lăng Phong tham lam liếm khắp nơi trên khuôn mặt nàng, sau đó môi lại hôn tới đôi mắt đẹp gợi tình.

Lam Phượng Hoàng nhu mỳ nhắm hai mắt lại, mặc cho Lăng Phong vừa nếm lại vừa hôn. Trước ngực, nhũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net