[Sắc hiệp]Lưu manh lão sư (Chương 301-350)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dạng của Trần Thiên Minh lại cười nói:

“Thiên Minh, em yên tâm, đãi ngộ ở quán chị cũng rất tốt, tiền lương cũng cao hơn quán khác. Việc làm ăn trong thời gian này cũng tốt, mấy ngày nay

chị còn tìm người phục vụ, thu ngân, bảo vệ và tuyển thêm khác chức vị khác nữa.”

Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói có vị trí thu ngân, liền sực nhớ, Tiểu Trữ không phải muốn tìm công việc sao? Hơn nữa nàng đã học qua kế toán, không thành vấn đề.

“Chị Đình, em có một người bạn, hiện đang thực tập tốt nghiệp, nàng học kế toán, không biết có thích hợp vị trí thu ngân không?”

“Thực tập mấy tháng?” Phạm Văn Đình hỏi Trần Thiên Minh.

“Nghe nói là nửa năm.” Trần Thiên Minh trả lời.<

“Có thể, dù sao mai mốt nàng muốn tiếp tục làm cũng được, có gì thì nửa năm chị cũng tìm được người mới. Thiên Minh chị cũng nói trước, vị trí thu ngân không cần yêu cầu cao, có kiến thức kế toán là được, chị chủ yếu tìm người đáng tin cậy, một khi đã là bạn của em thì có thể tin cậy được. Người ta là sinh viên, có muốn làm nơi này không? Em phải hỏi cho rõ ràng. Chẳng qua, trong quán chị thì đãi ngộ rất cao, đặc biệt là thu ngân một tháng tiền lương là hai, ba ngàn, nếu bạn em đồng ý làm thì hai ngày nữa đến tìm chị.”

Chương 303: Em chảy nước miếng rồi

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Phạm Văn Đình nói xong. Trần Thiên Minh nghĩ thấy cũng đúng, hay là về hỏi lại Tiểu Trữ rồi trả lời Phạm Văn Đình sau cũng được.

“Được rồi, chị Đình, hai ngày nữa em sẽ cho chị câu trả lời hợp lý, cảm ơn chị.”

“Oh, Thiên Minh, chị cảm ơn em mới đúng chứ, em giới thiệu người giúp chị, xem ra bữa rượu hôm nay chị phải đãi rồi.”

Phạm Văn Đình vừa nói vừa nở nụ cười quyến rũ với Trần Thiên Minh, làm mắt Trần Thiên Minh muốn giãn ra.

Phạm Văn Đình hiện giờ càng ngày càng gợi cảm, áo ngực màu đen xệ xuống suýt nữa làm Trần Thiên Minh thấy được toàn bộ vú của nàng. Ôi, rõ ràng là mình có cơ hội sờ được cặp vú đầy đặn của Phạm Văn Đình, nhưng lại không xuống tay được, xem ra tối nay lại không thể làm gì được, Phạm Văn Đình có việc bận rồi.

“Em nhìn cái gì, chảy nước miếng đầy miệng kìa!”

Phạm Văn Đình lại đá lông nheo với Trần Thiên Minh một cái, sau đó cười duyên.

“Nước miếng? Có sao?”

Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói vậy, liền lấy tay chùi miệng, làm gì có nước miếng chảy ra.

“Sắc lang, xem ra phải bảo mấy nữ phục vụ chú ý một chút, gặp sắc lang phải bỏ chạy.” Phạm Văn Đình lại trừng mắt với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vuốt đầu mình, cố ý đánh trống lảng:

“Chị Đình không cần nói em thế, hôm trước chị còn đãi em ăn cơm, lần này chị còn đãi em nữa, sẽ không tốt cho việc kinh doanh của chị.”

“Chị đâu có thường xuyên mời em, lần trước em giúp chị, lần này cũng thế nên chị mới mời. Em nghĩ chị ngây thơ vậy à?” Phạm Văn Đình nói.

“Em cũng không biết có thể giúp gì cho chị không nữa, phải xem bạn em có thể đồng ý không đã, sau đó em mới cho chị câu trả lời.” Trần Thiên Minh nói rõ.

Sau khi Phạm Văn Đình cùng Trần Thiên Minh tán gẫu, nàng đứng lên nói với Trần Thiên Minh:

“Thiên Minh, chị còn có việc, em cứ uống từ từ, chị gọi Tiểu Mạn lại với em.”

Phạm Văn Đình nói xong bước vào bên trong, sau đó cùng Lương Thi Mạn nói chuyện một hồi rồi rời đi.

Một lát sau. Lương Thi Mạn đến bên cạnh Trần Thiên Minh, khẽ hỏi hắn: “Thầy Trần, anh tìm em có việc gì sao?”

Trần Thiên Minh cười nói:”Cũng không có chuyện gì lớn, ngồi xuống đây, chúng ta ngồi nói chuyện, dù sao bà chủ cũng đã đồng ý, em không cần sợ.”

Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh nói vậy, đành phải ngồi xuống, chỉ có điều nàng có vẻ hơi mất tự nhiên, đứng ngồi cũng không yên.

“Thi Mạn, anh cũng đã nói với chị Đình cố gắng lo cho em, về sau có chuyện gì thì cứ tìm chị ấy, hoặc gọi điện cho anh cũng được.”

Trần Thiên Minh nói, lấy số điện thoại của mình đưa cho Lương Thi Mạn.

“Cảm ơn anh, thầy Trần, em cũng không có chuyện gì cả.”

Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh lấy giấy đưa cho mình. nên đành phải nhận lấy.

“Em hiện giờ đang ở đâu?”

Trần Thiên Minh tiếp tực hỏi Lương Thi Mạn, hắn phải biết thêm về cuộc sống của Lương Thi Mạn mới có thể trợ giúp nàng.

“Chỗ em ở cũng không tốt lắm, em đang tìm chổ ở mới.” Lương Thi Mạn nói.

“Ôi, thực khổ cho em, Thái Đông Phong muốn đối phó anh, lại liên lụy tới em. Bất qua, anh sẽ trả thù cho em.” Trần Thiên Minh cắn môi căm hận nói.

“Không cần đâu, thày Trần, anh đừng đấu với bọn họ, họ có tiền có thế, tốt nhất là đừng gặp lại bọn họ, nếu không họ sẽ không buông tha cho anh.”

Lương Thi Mạn có vẻ lo lắng cho hắn, nàng biết Diệp Đại Vĩ và Thái Đông Phong nham hiểm như thế nào, lại thù dai, thủ đoạn trả thù độc ác. Nên khi thoát khỏi bọn chúng, nàng không bao giờ muốn gặp lại chúng nữa.

“Thi Mạn, không cần phải sợ chúng, anh cũng không ngồi yên, sẽ khiến chúng gặp báo ứng.” Trần Thiên Minh căm hận nói.

Đặc biệt là thằng Thái Đông Phong dám làm vậy với mình, thật đáng giận. Nếu không phải vì vấn đề thuốc phiện hắn muốn lập tức diệt Thái Đông Phong.

Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh kiên định như vậy cũng thở dài không nói gì, dù sao thì chuyện đánh giết này cũng không liên quan đến mình, nàng chỉ muốn có cuộc sống yên ổn.

“Thầy Trần, nếu không có chuyện gì nữa, em xin phép đi làm tiếp dù sao em cũng là người mới, sợ người khác bàn tán.” Lương Thi Mạn đột nhiên ngượng ngùng nói.

“Được rồi, em đi làm tiếp đi, có gì khó khăn cứ điện cho anh.” Trần Thiên Minh dặn dò Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn khẽ gật đầu, không nói gì quay đầu bước đi.

-------------

Sau giờ tan trường, tại trường học, tổ trưởng bậc cao nhất thầy Đặng tới văn phòng đoàn ủy tìm Trần Thiên Minh.

“Thiên Minh, em đang làm việc à?” Thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh, tươi cười nói với hắn.

“Cũng không có gì, chỉ là đang xem ít tài liệu. Đặng tổ trưởng, anh tìm em à?”

Trong văn phòng chỉ còn lại Trần Thiên Minh, trong thời gian này vì một số hoạt động của đoàn nên Lý Hân Di đi công tác, không thường xuyên ở văn phòng. Đương nhiên, thầy Đặng tới nơi này là để tìm hắn.

“Đúng rồi, Thiên Minh em thật lợi hại nha, lớp 1 cao ban do em quản lý đã vô nề nếp, thành tích học tập đã tăng lên, nếu cứ đà này em sẽ là nhân vật tiêu biểu của ban luôn đó.”

Thầy Đặng cũng chưa nói rõ tìm hắn có chuyện gì.

“Làm sao vậy được, đây đều là nhờ Đặng tổ trưởng lãnh đạo có phương pháp, em cũng chấp hành mệnh lệnh của anh thôi!” Trần Thiên Minh khiêm

tốn nói.

“Ha ha, Thiên Minh em thật hiểu chuyện. Anh hôm nay tìm em, là có chút chuyện.” Thầy Thầy Đặng ngượng ngùng nói rõ với Trần Thiên Minh.

“Anh cứ nói đi.” Trần Thiên Minh biết Thầy Đặng không chỉ đơn giản đến để khen mình, khẳng định là có việc gì đấy.

Thầy Đặng cuối cùng cũng nói tiếp: “Thiên Minh, chuyện là thế này, lần trước nói với em, em sẽ làm chủ nhiệm cao ban lớp 1 trong một tháng, cũng sắp hết hạn rồi, nhưng chủ nhiệm trước còn bệnh, thầy ấy đã xin nghỉ phép, trường cũng không biết làm sao. Cho nên trường quyết định cho em tiếp tục làm chủ nhiệm đến khi nào thầy ấy khỏi bệnh, chỉ còn hai ba tháng nửa là hết học kỳ rồi.”

Thầy Đặng vì muốn Trần Thiên Minh đồng ý nên cố nói thời gian ngắn lại, chứ ba bốn tháng có mau vậy đâu.

Trần Thiên Minh nghĩ một chút, cảm thấy lớp này mình vừa có thể quản được, trong này còn có bọn học sinh quậy phá Hoàng Lăng, kỷ luật sau này nhất định sẽ lại kém, nếu thầy khác sợ không quản được, vì thế nên hắn nói với Thầy Đặng:

“Được rồi, tạm thời em sẽ tiếp tục làm.”

“Tốt, Thiên Minh, em thật là người có trách nhiệm. Anh cũng không phiền em làm việc, anh đi đây.”

Thầy Đặng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vui vẻ từ biệt Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ tan học, hay là mình gọi điện kêu người ta mang cơm đến! Nghĩ vậy, hắn cầm di động chuẩn bị gọi.

“Thầy.” Đột nhiên, Tiểu Hồng từ bên ngoài bước vào, khẽ gọi Trần Thiên Minh.

“Tiểu Hồng, em tan học rồi sao?” Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng, cao hứng nói.

“Có việc gì à?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

Bài trắc nghiệm cuối tuần Tiểu Hồng cao điểm nhất, cao hơn rất nhiều so với người thứ hai, cứ như vậy nhất định Tiểu Hồng sẽ vào đại học.

“Không có gì, em nhớ thầy nên đến thăm thầy.” Tiểu Hồng lắc đầu, nghiêm mặt nói.

Tan học, nàng muốn tới thăm Trần Thiên Minh, vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy thoải mái hết cả mệt mỏi.

“Con nhỏ này, gặp thầy có thể thay cơm sao?” Trần Thiên Minh cười cười, chế nhạo tiểu Hồng.

“Hic, thầy khi dễ em, mai mốt em không đến nữa.”

Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh trêu cợt mình, chu miệng lên, phản đối Trần Thiên Minh.

Hiện tại Tiểu Hồng ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, bộ ngực thỉnh thoảng lại cọ xát vào Trần Thiên Minh, làm hắn lại nhộn nhạo trong lòng.

“Thầy ơi, em tới đây.”

Một giọng cửa từ ngoài cửa truyền vào. Một cô gái chạy tới, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, chính là Hoàng Lăng.

“Em có chuyện gì sao?” Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng đến hỏi.

Mà Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng đến cũng vội vàng buông tay Trần Thiên Minh, lui ra sau vài bước.

“Là em, em có việc tìm thầy” Hoàng Lăng cười nói.

Khi tan học, nàng phát hiện Tiểu Hồng lên văn phòng đoàn ủy, vì thế nàng đi theo, phá hư chuyện tốt của Tiểu Hồng và Trần Thiên Minh.

“Có gì thì em nói đi.” Trần Thiên Minh nói rõ.

“Em còn chưa chuẩn bị mấy người nói trước đi.”

Hoàng Lăng cười cười, lại ngồi ở chổ của Lý Hân Di. Nàng muốn làm kỳ đà cản mũi giữa Trần Thiên Minh và Tiểu Hồng, xem mình còn ở đây họ làm thế nào thân mật.

“Tiêu Hồng, em ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.

“Còn chưa ăn.” Tiểu Hồng lắc đầu

“Thầy mua cơm giúp em nha?” Trần Thiên Minh cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cơm.

Tiểu Hồng thấy vậy lắc đầu nói:”Không cần, bạn học đã gọi cơm dùm em. Hoàng Lăng sao bạn chưa về?”

Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng còn lại trong văn phòng Trần Thiên Minh không chịu đi, trong lòng có chút khó chịu.

Nàng có cảm giác, hình như Hoàng Lăng thích Trần Thiên Minh, hơn nữa ngày đó còn gặp nàng ấy nắm tay thân mật với Trần Thiên Minh, làm cho nàng tức giận. Hoàng Lăng sao lại vậy chứ, thầy không thích nàng ta, nàng ta lại bám lấy thầy, không biết ngượng!

Hoàng Lăng trợn mắt nhìn Tiểu Hồng nói: “Bạn bị lãng tai à? Không phải tôi nói có việc tim thầy sao? Bạn không phải cũng đi ăn sao? Sao còn không đi?”

Nói xong, vẻ mặt Hoàng Lăng không hề có chút gì tức giận, tình yêu của mình đang ngồi ở trong phòng này, Tiểu Hồng quản được sao?

“Bạn mới lãng tai, thầy làm việc cả buổi trời, phải nghỉ ngơi, bạn còn ở đây làm cái gì? Đừng làm phiền thầy.”

Tiểu Hồng cũng không chịu yếu thế, đáp trả Hoàng Lăng. Thực ra, Tiểu Hồng muốn Hoàng Lăng đừng quấn quýt lấy Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh là của nàng không phải của Hoàng Lăng.

“Thầy không có ý kiến, bạn ý kiến làm gì? Vớ vẩn!” Hoàng Lăng lại đáp trả:

“Bạn không là gì của thầy, quản cái gì? Bạn là là gì của thầy ?Hừ!”

Hoàng Lăng nói xong vui vẻ liếc xéo Tiểu Hồng. Nàng nhìn thấy Tiểu Hồng tức giận thì càng khoái trá,

'' Bình thường không phải mi oai phong lắm sao? Hiện tại mi cũng nếm thử chút cảm giác thất bại đi!'' Lòng Hoàng Lăng thầm nói.

Chương 304: Dạy thêm

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

“Bạn, bạn…” Tiểu Hồng bị Hoàng Lăng làm cho giận đến mức nói không ra lời, nàng quay lại nói với Trần Thiên Minh:

“Em quay về ký túc xá đây!”

Nói xong Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Hoàng Lăng, quay đầu bước ra bên ngoài.

Hoàng Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Hồng, trong lòng rất cao hứng, điều nàng muốn chính là như vậy, Tiểu Hồng càng giận nàng càng

cao hứng.

“Hoàng Lăng, em muốn nói gì thì nhanh lên, thầy còn muốn đi ăn cơm!”

Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ làm như vô sự của Hoàng Lăng, đoán chắc Hoàng Lăng tìm mình cũng không có chuyện gì.

Hoàng Lăng đảo con ngươi một vòng, nghĩ xem nên nói gì với Trần Thiên Minh:

“Em có một chút không hiểu, muốn tìm thầy hỏi một chút. Nếu thầy chưa ăn thì em mời thầy ăn cơm luôn.”

Nói xong Hoàng Lăng lấy di động ra gọi cơm.

Lúc sau Hoàng Lăng tắt di động cao hứng nói: “Thầy ơi, mười phút nữa là có người đưa cơm tới.”

Nói xong Hoàng Lăng đóng cửa ngoài, sau đó kéo ghế dựa của Lý Hân Di lại cạnh bàn của Trần Thiên Minh.

“Này, Hoàng Lăng em ngồi đối diện được rồi, không cần ngồi gần thầy dữ vậy” Trần Thiên Minh nhíu mày,

Hiện tại ghế dựa của Hoàng Lăng và ghế dựa của mình đã đụng nhau. Một mùi thơm ngát bay vào mũi Trần Thiên Minh, hắn biết đây là mùi thơm từ cơ thể của Hoàng Lăng.

“Không cần, em ngồi xa vậy sao có thể nghe thầy nói? Thầy không muốn em nghe thầy nói chuyện sao?” Hoàng Lăng lắc đầu, nói.

Hiện tại chỉ có hai người, nàng không nuốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Trần Thiên Minh. Nàng tiếp xúc cùng Trần Thiên Minh không giống như cô gái đã trưởng thành, một nửa là vì ganh đua với Tiểu Hồng, một nửa là cảm thấy thích Trần Thiên Minh.

“Em có vấn đề gì thì cứ mở miệng hỏi đi?”

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng như vậy, đành phải gật đầu nói.

“Em muốn..”

Hoàng Lăng lấy túi xách mình rồi lấy sách ra, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra mình nên hỏi cái gì.

“Em suy nghĩ lại đi.”

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng như thế, hắn cũng không muốn bức nàng, nếu quả thật nàng có việc muốn hỏi thì không thể không giúp nàng.

Một học sinh thường trốn tiết, giờ lại thay đổi trở nên chăm học sao có thể không giúp nàng? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.

“Reng reng reng…” Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là di động của Hoàng Lăng.

“Ồ, được rồi, em lập tức ra ngoài.” Hoàng Lăng tắt di động nói với Trần Thiên Minh:

“Thầy ơi, cơm đã được đem tới trước cửa, em ra ngoài lấy đây.” nói xong Hoàng Lăng đứng dậy bước ra cửa.

“Thầy trả tiền cho!” Trần Thiên Minh vội nói.

“Thầy nghĩ kỹ lại đi, một tháng tiền ăn vặt của em còn nhiều hơn tiền lương cả tháng của thầy đó? Em nói mời thầy ăn để thầy dạy kèm em mà. Nếu mẹ em nghe được còn có thể đưa thầy tiền dạy kèm đó.” Hoàng Lăng cười nói.

Thực ra Hoàng Lăng nói cũng không sai, trong nhà nàng có tiền mà thành tích học tập lại không tốt nên mẹ nàng cũng muốn mời gia sư cho nàng, nhưng Hoàng Lăng có chết cũng không chịu.

Vì nàng trường học còn không muốn đi thì sao lại muốn mời thầy về dạy kèm tại nhà chứ? Cho nên mẹ nàng mời gia sư tới đều bị nàng đuổi đi hết.

Một lúc sau, Hoàng Lăng mang hai gói to tiến đến: “Thầy vất vả rồi, chúng ta ăn trước đi!”

Nói xong đem hai gói đặt trên bàn làm việc của Trần Thiên Minh.

Vất vả? Trần Thiên Minh mù tịt. Mình còn chưa dạy kèm cho cô ấy mà, thế quái nào lại vất vả cho được.

“Thầy ơi, cơm này của em.”

Hoàng Lăng thu dọn bàn làm việc một chút rồi mở hai hộp cơm ra, một cái đặt trước mặt nàng, một cái đặt trước mặt Trần Thiên Minh.

“Hiện giờ em có thể sang ngồi đối diện không? Bây giờ không cần học thêm nên không cần nghe nên cũng không cần ngồi gần vậy” Trần Thiên Minh chỉ về phía đối diện.

Hiện tại Hoàng Lăng ngồi gần hắn như vậy làm hắn không quen, tuy phòng đã khóa không ai vào được nhưng như vậy là không nên.

“Thầy ơi, cũng vậy cả thôi, dù sau một lát nữa cũng phải ngồi lại đây, phiền phức quá!” Hoàng Lăng lắc đầu nói.

Trần Thiên Minh nghe nàng nói vậy đành phải lắc đầu mà ăn phần cơm của mình.

Thực ra Hoàng Lăng cũng thông mình nhưng lại không dùng sự thông minh đó vào việc học. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.

“Thầy ơi cơm gà của thầy ngon không? Cho em một miếng.”

Hoàng Lăng vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà trong hộp cơm Trần Thiên Minh rồi nhai nhóp nhép.

“Ngon không nè? Ngon thì thầy cho em thêm một miếng nữa.”

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng ăn như thế không khỏi cười nàng.

“Được rồi, chút em ăn nữa. Thịt nướng này cũng ngon lắm, thấy ăn thử nha.” Hoàng Lăng vừa nói vừa gắp thịt đưa đến miệng Trần Thiên Minh.

“Không cần thế”

Trần Thiên Minh thấy miếng thịt nướng trước miệng không khỏi la lên. Động tác của Hoàng Lăng hình như có chút giống với việc bạn gái đút đồ ăn cho tình nhân.

“Thầy xem thường em, không ăn thịt của em.” Hoàng Lăng chu miệng nhỏ nhắn lên, có chút tức giận.

Thực ra Hoàng Lăng đã có tính toán, nếu Trần Thiên Minh ăn miếng thịt của mình thì chính là ăn nước miếng của mình, như thế có thể xem như gián tiếp hôn rồi. Nghĩ vậy mặt Hoàng Lăng lại đỏ lên.

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói vậy thì không biết làm sao, đành mở miệng ăn miếng thịt nướng của Hoàng Lăng.

“Thầy thây thế nào?”

Hoàng Lăng cười hỏi Trần Thiên Minh, thấy hắn ăn thịt của nàng thì nàng cảm thấy rất cao hứng.

“Ừa, ngon lắm” Trần Thiên Minh gật đầu nói.

“Ngon thì thầy ăn thêm một miếng nữa nha.”

Hoàng Lăng lại lấy hộp cơm thịt sườn nướng đưa đến miệng Trần Thiên Minh.

“Không cần đâu, nếu thầy ăn hết thì hộp cơm em sẽ không có thịt.” Trần Thiên Minh vội lắc đầu nói. Nếu Hoàng Lăng đút cơm cho chính mình như thế này thì rất là ám muội.

“Không sao đâu, con gái ăn ít lắm, ăn nhìu thịt không phải làm xấu dáng người hay sao chứ?” Hoàng Lăng vừa nói vừa cố ý ưỡn cao bộ ngực một cách tự tin:

“Nếu em ăn không đủ thì sẽ ăn hộp cơm gà của thầy nữa mà, thầy không chịu sao?” Hoàng Lăng gian manh cười nói.

“Thầy sao lại không chịu đây?”

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói vậy vội vàng trả lời. Hoàng Lăng nói như mình là người keo kiệt lắm vậy.

“Thầy chịu là được rồi, ăn nhanh lên nha.”

Hoàng Lăng lấy miếng thịt đưa tới môi Trần Thiên Minh, hiện tại Trần Thiên Minh cũng không thể không ăn, vì thế há mồm đớp luôn miếng thịt nướng của Hoàng Lăng.

Trần Thiên Minh yên lặng ăn cơm, thấy Hoàng Lăng lúc thì ăn gà của mình lúc thì đút thịt nướng cho mình ăn, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.

Hoàng Lăng này không biết nàng tính làm gì? Trần Thiên Minh lại tự hỏi bản thân.

Không thể nào! Nàng là một học sinh làm sao có thể thích mình? Nàng không phải ghét mình sao? Lần trước còn gọi du côn đến đánh mình. Có thể là nàng muốn đùa mình, ăn cơm với mình vui hơn. Trần Thiên Minh trong lòng tự an ủi chính mình.

Hiện tại một Tiểu Hồng đã làm cho hắn đau đầu, bây giờ lại lòi ra thêm một Hoàng Lăng, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.

Ăn cơm xong, Trần Thiên Minh tiện tay đem rác ném vào thùng, sau đó xoay người nói với Hoàng Lăng:

“Hoàng Lăng, ăn xong rồi, bây giờ em có gì cần hỏi thì cứ hỏi đi!”

Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh đứng mà không quay lại ghế ngồi thì cũng đứng lên nói:

“Thầy không ngồi xuống thì làm sao em hỏi được?”

Nói xong kéo cánh tay Trần Thiên Minh xuống, để cho hắn ngồi xuống chỗ cũ.

“Được rồi, em cần hỏi vấn đề gì?” Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng hỏi.

Hoàng Lăng cười cười, trong lúc ăn cơm nàng đã chuẩn bị tốt câu hỏi:

“Thầy ơi, em có một đề bài văn là ( Em thích….) văn thể loại không giới hạn đề mục, vậy làm thế nào tả đây?”

Trần Thiên Minh nghĩ một chút rồi hỏi Hoàng Lăng: “Em hiểu nhất là loại văn gì? Nghị luận? Là tự sự? Hay thể loại khác?”

“Em giỏi nhất là văn tả người.” Hoàng Lăng nghĩ rồi nói.

“Uhm, vậy em chuẩn bị tả thế nào?”

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nóinhư đã có ý tưởng của mình, vì thế hắn muốn nghe cách làm của nàng.

“Em chuẩn bị tả người là ( Em thích thầy của em) thầy có thể giới thiệu về mình một chút để em có thể tả cho thật tốt.” Hoàng Lăng ánh mắt tươi cười nói.

Nếu như lợi dụng bài văn để có thể hiểu thêm về Trần Thiên Minh thì có thể xem như kế hoạch mình thành công. Nghĩ vậy nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net