[Sắc hiệp]Lưu manh lão sư (Chương 351-400)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tay, không chỉ không cứu được Lương Thi Mạn mà còn hại chính bản thân mình.

Cuối cùng, Trần Thiên Minh cũng chuyển sang kinh mạch ở nơi khác, Lương Thi Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm, tay của Trần Thiên Minh sờ lên chỗ đó của mình lâu như vậy, may mà mình không thể động đậy, nếu không chỉ sợ sẽ xuất hiện cử động bất nhã khác.

Thời gian cứ thế chậm chậm trôi đi, từ sớm cho tới tận tối, căn phong rạng rỡ lúc trước hiện giờ đã phải bật đèn điện. Tiểu Trữ cũng đã ăn uống và tắm rửa xong rồi, bởi gì hôm nay cô luôn ở bên cạnh trông chừng nên chưa được nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại đã là tối khuya, cho nên cô quá mệt mà ngủ luôn trên ghế.

Trần Thiên Minh cũng không biết hiện tại là mấy giờ, hắn chỉ biết mình đã thúc động chân khí qua được mười lăm nơi, nghĩ tới còn phải làm thêm hai mươi mốt tiếng nữa, trong lòng Trần Thiên Minh hiện tại đã không còn nắm chắc như lúc đầu, tuy hắn hiện tại vẫn có thể kiên trì, nhưng hắn không biết mình có thể kiên trì thêm hai mươi mốt tiếng nữa hay không.

Hiện tại, Trần Thiên Minh đã đẩy chân khí tới kinh mạch ở gần huyệt hội âm của Lương Thi Mạn, hắn nhẹ nhàng dùng một tay còn lại tách một đùi của Lương Thi Mạn ra, sau đó đè một tay lên. Kinh mạch của huyệt hội âm này, nằm ở vị trí giữa hậu môn và phần ngoài của cơ quan sinh dục, cái địa phương nho nhỏ đó giờ đang bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên.

Lương Thi Mạn vốn đã nhìn thấy, nhưng cho rằng Trần Thiên Minh đã thay đổi kinh mạch khác, cho nên lay mình tỉnh dậy. Khi cô nàng phát hiện ra cái chỗ xấu hổ đó bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên, cô nàng xấu hổ đến nỗi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ. Dưới tác dục của chân khí của Trần Thiên Minh, cô nàng cảm thấy bên dưới của mình nóng rực.

Đẩy mạch ở huyệt hội âm, cũng giống như đẩy mạch ở những chỗ trước, vì tay của Trần Thiên Minh ấn lên đó cả tiếng trời, không thể làm như không có gì mãi được, hơn nữa chân khí của hắn do tay đẩy ra, cho nên có lúc phải nhấn một cái. Nhưng cái nhấn này của Trần Thiên Minh gây ra phiền phức rất lớn.

Thử nghĩ phần bên dưới của một cô gái, bị một bàn tay của một người đang ôm nhấn đi nhấn lại ở chỗ đó cả một tiếng trời, mà cô gái đó lại có cảm tình với người đàn ông đó, hơn nữa giữa hai người còn từng làm chuyện ấy, cô gái này sao có thể không có bất kỳ phản ứng nào giống như một tảng đá được.

Khi Trần Thiên Minh thỉnh thoảng lại nhấn một cái, Lương Thi Mạn cảm thấy bên dưới của mình càng lúc càng ngứa, giống như có hàng ngàn hàng vạn con giun đang cắn chỗ ấy của mình vậy, khiến mình vô cùng khó chịu. Cô nàng len lén mở mắt, nhìn Tiểu Trữ một cái, phát hiện Tiểu Trữ đã ngủ, cô nàng lại vội vàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi giả vờ như không có chuyện gì.

Nhưng, sao mà thế mãi được? Tuy Trần Thiên Minh không sờ tới chỗ đặc biệt mẫn cảm của mình, nhưng tay của Trần Thiên Minh lại chạm vào bên dưới của mình, loại cảm giác khiến mình thèm muốn mà không thể, muốn động đậy mà không được, thực sự là vô cùng khó chịu, hơn nữa thân thể của mình còn đang từ từ nóng rực lên.

Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao, khi hắn sờ vào hạ thân của Lương Thi Mạn, thằng em của hắn cũng bắt đầu có phản ứng, đặc biệt là lúc tay của hắn đang đẩy chân khí vào trong bãi cỏ đen mượt của Lương Thi Mạn, những ngọn có nho nhỏ mê người đó chạm vào tay hắn, khiến hắn không thể không hưng phấn, hắn hiện tại rất muốn rút ngay khẩu súng của mình ra, xung phong hãm trận trên bãi cỏ của Lương Thi Mạn.

Đột nhiên Trần Thiên Minh giật mình, bởi vì hắncảm thấy trên cánh tay đang vận công của mình có dị dạng khác với vừa rồi.

Chương 353: Tẩu hỏa nhập ma

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lúc ban đầu Trần Thiên Minh tưởng rằng do mình vận công không đúng mà tạo thành, bởi vì hắn cảm thấy tay của mình hình như hơi ươn ướt, giống như là có máu loãng vậy.

Hắn vội vàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy đã trở nên sững sờ, thì ra, cảm giác ướt át trên tay của Trần Thiên Minh chính là đến từ hạ thân của Lương Thi Mạn.

Bên dưới bãi cỏ đen mượt đó đang chậm chậm rỉ nước, những giọt nước này vừa hay đang chảy lên tay của Trần Thiên Minh, tạo thành dị dạng mà Trần Thiên Minh vừa rồi cảm thấy.

Trời ạ, dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng là máu của Lương Thi Mạn, thì ra đó là "nước sướng" của cô ấy. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong bụng.

Nhìn hạ thân mê người của Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh không kiềm chế nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lúc trước đã từng tiếp xúc thân mật với chỗ đó, thế nhưng vẫn chưa được nhìn kỹ, hiện tại nhìn vào chỗ đó của Lương Thi Mạn, phát hiện không ngờ là nó lại dễ thương như vậy, dễ thương tới mức khiến hắn muốn sờ một cái, hôn một cái...

Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí có chút không thuận, hắn vội vàng định thần, chú ý vận hành thật tốt chân khí của mình, nếu mình tiếp tục nghĩ tới chuyện đó, khẳng định là không thể kiên trì tiếp được. Trần Thiên Minh nhìn vào thằng em bên dưới, mắng thầm:

"Đều là tại mày hết."

Trần Thiên Minh tính toán, mình đã nói nối tới kinh mạch thứ ba mươi hai rồi, chỉ còn vài kinh mạch nữa là mình sẽ có thể nói là đại công cáo thành. Nhưng, hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi, hơn nữa bốn đạo chân khí trong cơ thể cũng có chút cảm giác không thể tiếp tục được nữa, Trần Thiên Minh hơi hoảng hốt, mình nếu như không thể kiên trì thêm bốn tiếng nữa, không những không cứu được Lương Thi Mạn mà bản thân mình cũng sẽ vì thế mà tẩu hỏa nhập ma.

Kỳ thực, Trần Thiên Minh không biết rằng, nếu như không phải là trong cơ thể của hắn có bốn đạo chân khí đặc thù, đặc biệt là huyết khí và chân khí của Hương Ba công, hắn sớm đã không trụ nổi rồi, vào lúc đẩy tới kinh mạch thứ mười mấy hai mươi đã ngừng đẩy mạch, tẩu hỏa nhập ma từ lâu. Cho nên, hắn có thể kiên trì tới hiện tại đã là phi thường cường hãn rồi.

" Kiên trì. ta phải kiên trì." Trần Thiên Minh trong lòng kêu thầm.

Hắn cắn chặt răng, nhấc tay chuyển tới kinh mạch thứ ba mươi ba của Lương Thi Mạn. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, không thành công thì thành nhân, cho nên, hắn bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải kiên trì tới cuối cùng.

Khi đẩy mạch tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy đầu mình có cảm giác choáng váng, hắn biết, đây chính là dấu hiệu chân khí sắp hết. Dưới tình huống không có cách nào khác, hắn chỉ đành đổi sang dùng bốn đạo chân khí hợp nhất, dùng chân khí cuối cùng để đẩy mạch.

Sắp phải đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình sắp dùng hết rồi, nếu như vậy, cho dù mình có thể đẩy xong hai kinh mạch này thì vẫn còn hai kinh mạch còn lại cũng không thể hoàn thành, làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhớ tới quyển sách đã nhìn thấy lúc bế quan, bên trong giới thiệu một phương pháp kích thích chân khí, chính là dùng sức điểm kích vào huyệt khí hộ của mình, như vậy sẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, khiến cho nội lực trong nháy mắt đề cao lên không ít, có thể tiếp tục được một đoạn thời gian.

Nhưng rốt cuộc là có thể kiên trì bao lâu, liệu có thể kiên trì trong hai tiếng không, trong sách không viết rõ, chỉ viết phương pháp kích thích tiềm năng này chính là một phương pháp vô cùng nguy hiểm, người dùng cho dù không chết cũng tẩu hỏa nhập ma, hoặc là thân bị trọng thương, võ công mất sạch, khuyên rằng không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì chớ nên dùng phương pháp này.

Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình càng lúc càng ít dần, hắn nghĩ rằng nếu cơ thể hết sạch chân khí, vậy thì không những không thể đẩy xong ba mươi sáu kinh mạch của Lương Thi Mạn mà mình cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu đằng nào cũng tẩu hỏa nhập ma thì chẳng thà trước tiên cứ cứu được Lương Thi Mạn đã. Hơn nữa thân thể của mình vì có máu của kiến vàng, chắc là sẽ không gặp hậu quả nghiêm trọng đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thầm hạ quyết định, xòe ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải ra, vận khởi một đạo chân khí cuối cùng trong cơ thể, dùng sức điểm lên huyệt khí hộ.

Quả nhiên quyển sách đó không lừa Trần Thiên Minh, sau khi hắn điểm xuống, thân thể giống như trào ra một cỗ khí lưu phi thường cường đại, Lúc này, Trần Thiên Minh không dám có chút sơ xuất, hắn sau khi đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi tư, lập tức đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi nhăm.

Chỉ đáng tiếc là kiểu đẩy mạch này chỉ có thể làm từ từ, mỗi một kinh mạch phải đẩy đủ một tiếng, nếu như không phải vậy, Trần Thiên Minh đã đẩy hết toàn bộ chân khí vừa đột nhiên tăng cường trong cơ thể lên người Lương Thi Mạn.

Khi đẩy xong kinh mạch từ ba mươi nhăm và chuẩn sang kinh mạch cuối cùng, Trần Thiên Minh liền cảm thấy chân khí mà mình vừa đột nhiên tăng cường đã dùng hết không ít, chân khí còn lại trong cơ thể không biết là có thể duy trì nốt một tiếng đồng hồ cuối cùng không.

Chân khí đột nhiên tăng cường này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể của mình hình như càng lúc càng khó chịu, có một loại cảm giác không thể trụ nổi nữa.

Kiên trì thêm một tiếng nữa là được. Trần Thiên Minh cắn chặt răng, đẩy chân khí vào kinh mạch thứ ba mươi sáu, chỉ cần đẩy xong kinh mạch này, vậy thì chân khí mà mình phát đi trong ba mươi sáu tiếng vừa hay vận hành trong cơ thể của Lương Thi Mạn được một vòng. hoàn toàn chữa khỏi thương thế của ngũ tạng và những kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cô ta.

Khi Trần Thiên Minh sắp thành công đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi sáu, chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên bị dùng hết. Thấy chân khí trong cơ thể Lương Thi Mạn từ từ biến mất, Trần Thiên Minh quýnh lên, hắn lại giơ tay gõ mạch lên huyệt khí hội của mình.

"Bốp" một tiếng, cái gõ này của Trần Thiên Minh lại một lần nữa kích thích tiềm năng trong cơ thể hắn, thế nhưng lần kích thích thứ hai này không giống với lần thứ nhất. Trần Thiên Minh hiện tại đã tiêu hao hoàn toàn cực hạn của thân thể.

Hắn cảm thấy trong thân thể của mình lại xuất hiện một cỗ chân khí, Trần Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều làm gì, vội vàng đẩy cỗ chân khí cuối cùng này vào kinh mạch thứ ba mươi sáu của Lương Thi Mạn.

Khi chân khí trong cơ thể hắn hoàn toàn bị đẩy ra hết, Trần Thiên Minh cảm thấy hai mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng.

"Phù" một tiếng, Trần Thiên Minh phun ra một ngụm máu, máu đỏ phun lên trên ga giường trắng tinh, giống như một đóa hoa hồng mỹ lệ, trông rất bắt mắt. Sau khi Trần Thiên Minh hộc máu liền từ từ ngã xuống.

Hiện tại Trần Thiên Minh tuy rằng dùng chân khí của mình đẩy xong ba mươi sáu huyệt của Lương Thi Mạn, thế nhưng, hắn hai lần kích thích huyệt khí hộ. Trong sách đã viết, hắn kích thích một lần, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, mà hiện tại Trần Thiên Minh lại liên tục kích thích đến hai lần, cho nên đã tiêu hao cực hạn lớn nhất trong cơ thể hắn.

Trần Thiên Minh đang hôn mê bất tỉnh trên giường hiện tại trong cơ thể đã khí huyết không thông, kinh mạch hỗn loạn, sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nếu như cứu không kịp, hắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì sắp qua ba mươi sáu tiếng, cho nên Tiểu Trữ một mực khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh chữa thương cho Lương Thi Mạn. Đặc biệt là lúc sau cùng cô nhìn thấy Trần Thiên Minh dùng tay của mình đánh chính mình, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống giường.

Cô vội vàng chạy tới, gọi: "Thiên Minh, Thiên Minh, anh mau tỉnh lại đi!"

Thế nhưng, Trần Thiên Minh đã hôn mê làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Tiểu Trữ.

Một lát sau, Lương Thi Mạn từ từ mở mắt ra, hiện tại thân thể của cô về cơ bản mà nói đã không còn vấn đề gì. Chỉ là bởi vì vừa khôi phục cho nên có chút vô lực mà thôi. Cô thấy Tiểu Trữ ngồi ở bên cạnh đang gọi Trần Thiên Minh, vội vàng vừa ngồi dậy vừa nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, có chuyện gì vậy?"

"Chị Thi Mạn, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Minh sau khi phun ra một ngụm máu thì liền gục xuống bất tỉnh." Tiểu Trữ vừa khóc vừa nói.

Cô ta vừa rồi nhìn thấy tình cảnh Trần Thiên Minh thổ huyết, biết rằng Trần Thiên Minh hiện tại khẳng định đã bị thương rất nặng.

Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói vậy, lo lắng nói:

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Thiên Minh cứu chị xong lại thành như vậy?"

Tiểu Trữ lau nước mắt, nói với Lương Thi Mạn:

"Chị Thi Mạn, tối nay lúc em ăn cơm, em nghe Tiểu Tô nói, nếu như đêm nay Thiên Minh có thể cứu tỉnh được chị, vậy thì anh ấy sẽ không sao, nhưng nếu không cứu được chị, Thiên Minh sẽ tẩu hỏa nhập ma."

"Vậy sao các người còn để hắn làm vậy?" Lương Thi Mạn vừa khóc vừa nói.

Nếu như Trần Thiên Minh vì cứu mình mà bị tẩu hỏa nhập ma, vậy thì mình dù sống sót thì cũng còn ý nghĩa gì đâu?

"Tiểu Tô nói đây là quyết định của Thiên Minh, sư phụ của Tiểu Tô đã khuyên anh ấy nhưng không được. Còn em thì tối nay mới biết chuyện này." Tiểu Trữ đau lòng nói.

Nếu như để cô ta lựa chọn trong hai ngươi Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn chỉ có một người có thể sống sót, cô cũng không biết phải lựa chọn thế nào.

"Vậy Tiểu Tô có nói biện pháp cứu anh ấy hay không?" Lương Thi Mạn hỏi tiểu Trữ.

Tiểu Trữ lắc đầu, nói: "Tiểu Tô nói bọn họ cũng không có cách nào để cứu, võ công của Thiên Minh vốn đã rất cao, nếu như bản thân Thiên Minh cũng không cứu được chính mình thì bọn họ cũng chịu thua."

Tiểu Trữ nói đến đây trong lòng càng đau đớn hơn.

"Tự cứu mình?" Lương Thi Mạn lẩm bẩm. Đột nhiên, cô dường như nhớ ra gì đó, vội vàng dùng tay cởi quần Trần Thiên Minh ra.

"Chị Thi Mạn, chị định làm gì vậy?"

Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn muốn cởi quần Trần Thiên Minh, kỳ quái hỏi.

"Tiểu Trữ, em tin chị không?"

Lương Thi Mạn toàn thân vẫn trần truồng, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện ra Trần Thiên Minh đang hôn mê, cho nên vẫn chưa kịp mặc quần áo vào.

"Chị Thi Mạn, em đương nhiên tin chị." Tiểu Trữ gật đầu, nói.

"Em tin chị là được rồi, hiện tại rất cấp bách, chị không có thời gian giải thích cho em, chờ khi xong chuyện chị sẽ giải thích, hiện tại cứu Thiên Minh quan trọng hơn, em đừng trách chị, chị làm như vậy là để cứu Thiên Minh."

Lương Thi Mạn nói xong, lại tiếp tục cởi quần Trần Thiên Minh. Cô thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh không động đậy, thế nên nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, giúp chị đi, cởi toàn bộ quần áo của Thiên Minh ra."

"Cởi toàn bộ quần áo?" Mặt Tiểu Trữ lập tức đỏ lên, bảo nàng ta cởi quần áo cho Lương Thi Mạn nàng ta còn thấy ngượng, hiện tại lại bảo cùng Lương Thi Mạn cởi quần áo của Trần Thiên Minh, thật sự là khiến nàng ta xấu hổ đến chết mất.

"Ừ, cởi toàn bộ, nếu em muốn cứu Thiên Minh thì đừng có xấu hổ, hiện tại cứu người quan trọng hơn, nếu như làm mất nhiều thời gian, có thể sẽ không cứu được Thiên Minh đâu." Lương Thi Mạn nói nghiêm túc.

Tiểu Trữ thấy vẻ mặt của rất nghiêm túc, biết cô ta không phải đang nói đùa, đồng thời Trần Thiên Minh hiện tại bị thương như vậy, tiểu Tô còn nói rằng hắn có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, nàng ta cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết nghe theo sự phân phó của Lương Thi Mạn.

Chỉ một lát sau, Tiểu Trữ đã cởi quần của Trần Thiên Minh ra, đặt ở một bên giường. Khi nàng ta nhìn thấy cái quần lót màu đen và cái thứ đang nhô lên ở bên trong, trong lòng liền hoảng hốt, không dám tiếp tục cởi.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ như vậy, cô nàng cũng không đợi nữa, tự mình dùng tay tụt quần lót của Trần Thiên Minh xuống.

Chương 354: Tái diễn kịch cũ.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lương Thi Mạn kéo quần lót của Trần Thiên Minh xuống, Tiểu Trữ nhìn thấy thằng em của Trần Thiên Minh, vội vàng nhắm mắt lại, đỏ mắt không dám nhìn nó nữa.

Lương Thi Mạn nhìn vào thằng em của Trần Thiên Minh, phát hiện nó tuy không cương cứng, nhưng trông vẫn khá to và dài. Kỳ thực Lương Thi Mạn làm như vậy là bởi vì cô nàng nhớ tới ba tiếng mà mình cùng Trần Thiên Minh ở ngoại ô ngày trước.

Lúc đó Trần Thiên Minh vốn bị Thái Đông Phong hạ Nhuyễn cốt đoạt hồn tán, vốn là không thể sống nổi, nhưng mình kích thích thằng em của hắn, sau ba tiếng thì Trần Thiên Minh không có chuyện gì. Có điều là khiến cho cô em của mình cả tháng không được thoải mái, cho nên, cô nàng hiện tại muốn dùng phương pháp cũ để cứu Trần Thiên Minh.

"Tiểu Trữ, dùng tay làm cho cái thứ ở phía dưới của Thiên Minh cửng lên đi." Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ.

"Làm cho cái thứ này... cửng lên..."

Tiểu Trữ vừa nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Hiện tại ngay cả nhìn vào cái chỗ đó của Trần Thiên Minh còn không dám, mà Lương Thi Mạn còn bắt mình dùng tay làm cho nó cương lên, như thế, như thế không phải là khiến mình xấu hổ chết đi được ư? Tiểu Trữ càng nghĩ càng xấu hổ.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ không dám làm, biết rằng cô ta xấu hổ, hiện tại cứu người là quan trọng nhất, cô nàng cũng không nhiều lời với Tiểu Trữ nữa. Vì thế, cô nàng tự bò tới cạnh Trần Thiên Minh, thò bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng sục.

Cô nàng vừa làm vừa nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, muốn cứu Thiên Minh thì chỉ có dùng cách này thôi, trước đây chị cũng từng làm thế để cứu anh ấy rồi, đợi lát nữa chỉ sẽ kể cho em nghe chuyện ngày trước."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trữ, Lương Thi Mạn chỉ nói qua loa hai câu, để cứu Trần Thiên Minh, cô cũng không thể để ý quá nhiều. Có điều, Trần Thiên Minh đã hôn mê, sao có thể biết rằng Lương Thi Mạn đang kích thích cho thằng em bên dưới, nếu như hắn biết, thì sớm đã chuẩn bị đạn dược, sẵn sàng chiến đấu rồi.

Ve vuốt thằng em của Trần Thiên Minh một lúc lâu, Lương Thi Mạn phát hiện nó vẫn không có chút khởi sắc, chẳng có chút cảm giác cương cứng nào cả. Vì thế, cô nàng vội vàng cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng ngậm lên thằng em của Trần Thiên Minh.

"Ối!" Tiểu Trữ xấu hổ vội vàng lấy tay che miệng, để cho tiếng hét kinh hãi không phát ra.

Tình cảnh hiện tại, Lương Thi Mạn dùng miệng ngậm cái đó của Trần Thiên Minh mà nhẹ nhàng mút mát, khiến cô nàng vừa thẹn lại không dám nhìn. Cô nàng trước đây chưa từng nhắc đến chuyện tình ái, cái lần hôn môi đó với Trần Thiên Minh đã khiến cho nàng ta cảm thấy mình làm như vậy là có chút quá lắm rồi.

Hiện tại, lại bảo cô nàng nhìn cái đó của Trần Thiên Minh, đồng thời Lương Thi Mạn còn hôn cái chỗ đó nữa, điều này sao không khiến cho nàng ta xấu hổ? Tuy rằng Lương Thi Mạn nói đây là vì cứu Trần Thiên Minh, nhưng kiểu cứu này khiến nàng ta không chịu nổi.

Tiểu Trữ hiện tại không dám nhìn, thế nhưng sợ Trần Thiên Minh gặp phải chuyện gì nên không thể không nhìn. Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho Tiểu Trữ một lúc thì quay đầu lại nhìn, một lúc lại quay đi.

Lương Thi Mạn không chỉ dùng miệng của mình hôn thằng em của Trần Thiên Minh, mà còn chầm chậm ngậm lấy nó, cô nàng cảm thấy thứ đó hình như đã có chút phản ứng. Thế là, cô nàng còn dùng cái lưỡi thơm của mình chầm chậm miết quanh nó, do đó càng kích thích Trần Thiên Minh hơn.

Kỳ thực, lần này Lương Thi Mạn đã chó ngáp phải ruồi. Bởi vì Trần Thiên Minh vì tiêu hao quá độ tiềm năng trong cơ thể, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Trần Thiên Minh không đả thông được kinh mạch đã thác loạn, hậu quả e rằng không kham nổi. Mà hiện tại lại không có hạng cao thủ giống như đại bá ở bên cạnh, Trần Thiên Minh chỉ đành tự mình cứu mình mà thôi.

Mà lần trước Trần Thiên Minh kích thích thằng em bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn, do đó kích phát huyết dịch của Huyết Nghĩ Hoàng trong thân thể, từ đó sản sinh ra nhiệt lưu cường đại để giúp hắn khôi phục thân thể, nhiệt lưu này sau đó đã chuyển hóa thành một đao huyết khí chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh.

Hiện tại Trần Thiên Minh trong cơ thể đã không còn một chút chân khí nào, cái mà hắn thiếu chính là chân khí, cho nên, nếu như Lương Thi Mạn có thể kích thích được máu của Huyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net